Chương 09: Thanh mai trúc mã (4)
Thực ra Cevai chủ động xách vali giúp Clair cũng vì có ý tốt. Anh nhớ hồi mới sinh, Clair bị thiếu máu rất nặng, hơn nữa còn thường xuyên gặp ác mộng, phu nhân Grace rất hay kể chuyện này với Vương hậu, thậm chí còn lo sợ rằng con trai mình sẽ chết yểu. Tuy là Alpha nhưng sức của Clair thật sự không bằng Cevai.
Lại nói, Thượng tướng Reger vẫn đơ mặt xách vali hành lý to đùng của Cevai đi đằng trước, Cevai rất rảnh tay nên mới tiện thể giúp cậu nhóc. Nói sao thì cũng là bạn thân từ bé, anh không nỡ để mặc Clair lết từng bước chậm rì rì như con ốc sên trên cầu thang.
Thoải mái xách vali lên tầng 5 giúp Clair xong xuôi, Cevai mới quay đi tìm phòng ký túc của mình.
Ký túc xá dành cho học sinh của Học viện St. Paul bao gồm tận mấy tòa nhà lớn. Số phòng được ghi trên thẻ học sinh của Cevai là 7511 có nghĩa là phòng 11, tầng 5, tòa số 7. Vừa nhìn về phía phòng, Thượng tướng Reger đã xách hành lý đến đứng trước cửa với khuôn mặt lạnh băng, Cevai lập tức chạy tới quẹt thẻ mở cửa.
Vừa vào trong, hai người liền trông thấy một bạn nhỏ có làn da rất trắng và ngoại hình rất xinh xắn đang ôm cái gối đầu bằng cả hai tay để sắp xếp lại giường ngủ.
Cậu bé kia có mái tóc màu nâu sáng, đôi mắt to tròn nhạt màu trong veo, sáng ngời hệt như viên đá quý tinh khiết nhất. Thấy bộ quân phục trên người Thượng tướng Reger, cậu liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt tò mò rồi lại tiếp tục tự chỉnh lại chăn đệm.
Cevai tiến tới, chủ động bắt chuyện: “Chào cậu, cậu là bạn cùng phòng tôi… Tên là Adrian đúng không?”
Lúc nhận thẻ học sinh, giáo viên đã nói với Cevai rằng bạn cùng phòng ký túc của anh là một Omega tên Adrian. Chuyện này là do Vương hậu Anna đã đánh tiếng trước, nhờ phía nhà trường cố gắng sắp xếp cho Cevai ở cùng với một Omega. Anna sẽ thấy yên tâm hơn khi bạn cùng phòng của con là Omega, đương nhiên Cevai cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp này.
Thế nhưng cậu bạn Omega này có vẻ khá hướng nội. Cevai chủ động bắt chuyện, cậu chỉ mỉm cười với Cevai một cái rồi lại cúi đầu làm việc của mình.
Cậu bạn nhỏ cười trông rất ngại ngùng, hai lúm đồng tiền be bé trên má cực kỳ đáng yêu nhưng hai tay lại nắm chặt bên người có vẻ rất căng thẳng.
Cevai nhìn thoáng qua đã biết đứa bé này đang rất sợ, cậu thể hiện sự né tránh rất rõ ràng khi liếc nhìn Reger. Hiển nhiên, vị Alpha tên Reger với thân hình cao to như cây cột trụ này đứng đó khiến cậu cảm thấy cực kỳ bất an. Nghe nói Tướng quân Reger rất hay dọa các bé Omega sợ phát khóc nên đến giờ vẫn là một ông chú độc thân đáng thương.
Cevai lo cậu bạn nhỏ sẽ bị hoảng loạn trước Reger, bèn quay lại nói: “Tướng quân, chú cứ về trước đi, báo lại với phụ vương và mẫu hậu là mọi chuyện đều ổn cả ạ.”
“Vâng thưa Vương tử điện hạ.”
Reger hành lễ với Cevai rồi quay người rời đi thẳng.
Chờ đến khi hắn đi rồi, Adrian mới thở vào một hơi, mỉm cười thân thiện với Cevai: “Chào cậu, cậu chính là Đại Vương tử Cevai sao?”
“Ừ.” Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, Cevai hỏi thăm: “Có phải cậu sợ chú ban nãy lắm không?”
Adrian gật đầu, trả lời thật: “Alpha kia trông hơi dữ.”
Cevai cười nói: “Chú ấy là Đội trưởng Đội Hộ vệ Hoàng gia, Thượng tướng Reger. Đúng là trông có vẻ hung dữ thật… Nhưng thực ra chú ấy tốt lắm.” Nói tới đây, Cevai sực nhận ra một vấn đề, “Phải rồi, đó giờ cậu chưa từng gặp chú ấy mà, sao biết chú ấy là Alpha?”
Adrian nói: “Mùi pheromone Alpha rất đậm, cậu không ngửi thấy à?”
Cevai chun mũi, tập trung ngửi thử: “Không ngửi thấy.”
Anh ngừng một lát, lại hiếu kỳ hỏi: “Omega nào cũng ngửi được mùi pheromone của Alpha sao?”
“Hầu hết Omega đều ngửi được từ nhỏ, cũng có một số ít phải đến khi trưởng thành.” Adrian nghiêm túc giải thích, “Mùi pheromone Alpha của chú ấy đậm lắm luôn, làm tớ khó chịu chết đi được… Cảm ơn Đại Vương tử, chú ấy đi khỏi là tớ thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Nói đến đây, Adrian lại mỉm cười vô cùng chân thành với Cevai.
Tính tình cậu có vẻ rất mềm mỏng, chắc đây mới đúng là Omega điển hình nhỉ? Cevai nhìn sao cũng thấy cậu bé này rất thuận mắt, bèn đưa tay tới xoa đầu cậu: “Đừng khách sáo, chúng ta là bạn cùng phòng với nhau, quan tâm cậu là chuyện nên làm thôi. Với lại đừng gọi tôi là Đại Vương tử mãi thế, cứ gọi Cevai là được rồi.”
Adrian ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, Cevai.”
Lúc này Cevai mới đi sắp xếp đồ đạc của mình, treo hết quần áo mẫu hậu chuẩn bị cho vào tủ đồ.
Nhưng có một chuyện khiến Cevai rất băn khoăn. Dựa theo sách vở anh từng đọc, phần đa Omega rất nhạy cảm với mùi pheromone của Alpha, khi ngửi phải mùi pheromone Alpha quá nồng sẽ cảm thấy bồn chồn, bất an, thậm chí nảy sinh cảm giác muốn chạy trốn. Ngược lại, khi ngửi được mùi pheromone của Omega, Alpha sẽ nảy sinh ham muốn chiếm hữu và bảo vệ. Nghe nói đây là thiên tính hấp dẫn lẫn nhau của Alpha và Omega.
Cả Cevai và Adrian đều chưa thành niên, trên người đều không có mùi pheromone Omega. Nhưng Reger là người trưởng thành, mùi hương Alpha cực kỳ rõ nên Adrian thấy sợ khi gặp hắn là phản ứng rất bình thường.
Cevai thấy khá khó hiểu vì kể từ khi sinh ra cho tới giờ, anh chưa một lần trải nghiệm cảm giác “bất an” đó, dù đối diện với Thượng tướng Reger từng dọa trẻ con sợ chết khiếp, anh vẫn bình thản, ung dung. Vì ít chú tâm không nhận ra hay chức năng mũi có vấn đề gì đó nên mới không ngửi thấy mùi pheromone của Alpha?
Dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, đối với Cevai, đây chắc chắn là một chuyện tốt.
Nếu không ngửi được mùi pheromone của Alpha thì anh cũng khỏi cần lo mình sẽ bị ảnh hưởng bởi thứ này.
***
Xế chiều hôm đó, sau khi toàn bộ học sinh đã yên vị trong ký túc xá, tất cả mọi người bỗng nghe thấy hệ thống trí tuệ quản lý ký túc xá phát thanh đồng bộ, yêu cầu toàn bộ học sinh khóa mới đến tập trung tại phòng học.
Tòa nhà cao tầng màu xanh lục trông thấy khi đi xe bay tới đây chính là tòa giảng dạy lớn nhất của Học viện St. Paul. Cevai và Adrian đi tới gần mới phát hiện thiết kế của tòa nhà này vô cùng đặc sắc. Hiển nhiên, nó được tạo hình mô phỏng theo cây cổ thụ trong rừng nguyên sinh, mùa hè mà đứng đây cảm giác chẳng khác gì được trú mình dưới tán lá, thậm chí khi ngẩng đầu lên còn có thể trông thấy lá cây màu xanh lục, cành cây màu nâu sẫm và những đốm sáng loang lổ.
Adrian ngẩng đầu quan sát tòa nhà trước mặt, cất lời khen: “Đẹp quá đi!”
Trái lại, Cevai rất bình tĩnh, cười cười: “Mau vào thôi, đừng đến muộn.”
Lúc hai cậu cùng tới phòng học được chỉ định trên tầng 11, bên trong đã ngồi kín học sinh. Trẻ con vốn ham chơi, một đám nhóc 5 tuổi tập trung lại với nhau cứ líu ra líu ríu như chim hót. Phòng học ồn ào như một cái chợ là điều Cevai đã đoán được trước.
Anh thấy khá bất ngờ khi trông thấy mái tóc màu vàng kim ngay lúc bước vào phòng học: Clair ngồi ở hàng cuối cùng, cứ liên tục dáo dác ngó ra ngoài cửa như đang tìm người. Sau khi thấy Cevai, hai mắt cậu nhóc sáng bừng lên, chạy tới hớn hở nói: “Cevai, cậu đến rồi.”
Cevai gật đầu: “Ừ.”
Clair để ý thấy cậu bạn nhỏ theo sau đuôi Cevai, bèn hỏi: “Cậu ta là ai?”
Ánh mắt thể hiện rõ sự thù địch như thể đối phương sắp cướp Cevai đi mất không bằng.
Cevai giới thiệu: “Cậu ấy là bạn cùng phòng tôi, tên Adrian.”
Adrian chìa bàn tay bé nhỏ ra: “Chào cậu.”
Clair liếc mắt đánh giá rồi nhanh chóng bỏ qua như thể cậu chỉ là không khí, tiếp tục nhìn Cevai, nói: “Tớ mới nắm được thông tin này nè, lớp mình có 15 Alpha, 18 Beta, chỉ có 2 Omega thôi. Cevai, về sau cậu ngồi cạnh tớ nhé, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Cevai cười cười, ngoảnh lại nhìn Adrian: “Nếu thế thì tôi thấy hai Omega ngồi cạnh nhau sẽ tốt hơn. Adrian, cậu nghĩ sao?”
Adrian lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Cậu nói đúng!”
Sau đó, hai cậu bé cùng mặc kệ ánh mắt của Clair, sóng vai đi tới hàng ghế cuối, chọn chỗ còn trống để ngồi.
Clair: “…”
Cái cậu Adrian kia vừa nhìn đã thấy ghét rồi. Clair lẳng lặng mắng cậu ấy một câu trong bụng rồi mới chạy tới ngồi xuống vị trí ngay đằng trước Cevai.
***
Một lúc lâu sau, một người phụ nữ vóc dáng mảnh khảnh mặc đầm trắng, đi xăng đan tiến vào lớp. Cô bước lên bục giảng, mỉm cười cất tiếng: “Chào các em, chào mừng các em đã tới Học viện St. Paul. Trước tiên, cô xin tự giới thiệu, cô là Kelly, giáo viên chủ nhiệm lớp số 1. Em nào không phải học sinh lớp số 1 thì ra ngoài về đúng lớp nhé.”
Vừa dứt lời, vài đứa nhóc vội vàng đứng dậy, ra ngoài bằng cửa sau. Hiển nhiên đều là các bé ngốc vào nhầm lớp.
Kelly nói tiếp: “Các em còn lại đều là học sinh lớp số 1 đúng không nào?”
Bên dưới đồng thanh đáp: “Đúng ạ!”
Kelly gật đầu: “Đúng 35 bạn rồi. Vậy thì từ nay về sau, 35 em chính là học sinh của lớp số 1. Từ khi các em 5 tuổi đến khi 14 tuổi, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm của lớp mình, đồng hành cùng quá trình trưởng thành của các em trong 9 năm tới đây, nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi cô nhé. Cô sẽ phụ trách hoạt động thường ngày và sắp xếp các hoạt động tập thể của lớp, các môn học khác sẽ do các thầy cô giáo bộ môn giảng dạy. Các em nhớ thật kỹ, lớp mình là phòng số 1 của tầng 11 nhé, đừng đi nhầm lớp.”
Kelly ngừng lại một lát rồi tiếp tục mỉm cười: “Các em sẽ học tập cùng nhau ít nhất 9 năm, vậy nên cô hy vọng các em sẽ luôn hòa đồng, trở thành bạn bè tốt của nhau. Giờ mời các em lần lượt tự giới thiệu về bản thân để làm quen nhé.”
Cô giáo mời các học sinh lần lượt lên bục giảng tự giới thiệu theo vị trí đang ngồi. Màn tự giới thiệu của đám trẻ con chẳng có gì hay ho, mấy nhóc đã lên đều chỉ nói được mỗi cái tên mình rồi không biết nói gì tiếp, có mấy nhóc còn rụt rè đến mức lắp ba lắp bắp.
Màn tự giới thiệu cứ diễn ra một cách nhàm chán như vậy, chắc mấy chốc đã đến dãy thứ hai từ dưới lên. Một cậu nhóc có biểu cảm nghiêm túc lạ kỳ khi bước lên bục giảng, giọng cũng vô cùng vang: “Chào các bạn, tôi là Carlo, một Alpha, đến từ gia tộc Birch. Rất vui vì được trở thành bạn cùng lớp với các bạn. Hy vọng sau này chúng ta sẽ hòa đồng với nhau.”
Cevai khá ấn tượng với cái tên “Carlo” này. Lúc xem danh sách trúng tuyển, cậu bạn này thi được 148 điểm, đỗ thủ khoa. Nhìn cậu ta tự giới thiệu không vấp váp chút nào, còn bé xíu mà đã bình tĩnh như vậy, hiển nhiên là một Alpha cứng cỏi, hiếu thắng.
Cậu ta giới thiệu xong liền đến lượt Clair.
Tuy Clair cũng là Alpha nhưng lại hoàn toàn không có khí phách một Alpha nên có. Vừa rồi, cậu chỉ tranh thủ thời gian gục xuống bàn ngủ một giấc, đến lượt mình thì mơ mơ màng màng bước lên bục giảng gãi đầu gãi tai, nói bằng giọng ngái ngủ: “Tớ tên… Clair, cũng là Alpha.”
Cevai thấy được sự ghét bỏ trong ánh mắt rất nhiều bạn cùng lớp. Hiển nhiên, Clair xếp hạng bét đã kéo tụt chỉ số thông minh của các Alpha. “Mất mặt chết đi được” – Không ít bạn thầm nghĩ thế.
“Phải rồi, bạn thân nhất của tớ cũng học lớp mình.” Cuối cùng Clair cũng tỉnh ngủ, cậu nhìn về phía Cevai, ánh mắt lập tức sáng ngời, nghiêm túc nói: “Cậu ấy tên là Cevai. Bọn tớ sinh ra cùng một ngày, lớn lên cùng với nhau, cực kỳ thân thiết luôn. Cậu ấy là Omega, hy vọng các bạn sẽ quan tâm cậu ấy nhiều hơn.”
Cevai: “…”
Cậu xuống đây ngay, tôi đảm bảo không đánh chết cậu.
Cậu biết “tự giới thiệu” nghĩa là sao không hả bạn nhỏ? Ai bảo cậu lôi cả tôi vào?
Cevai trợn trắng cả mắt ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học. Có vẻ cô giáo thấy màn “tự giới thiệu” của Clair rất thú vị, bật cười, hỏi: “Vậy mời bạn thân của em lên tự giới thiệu một chút được không?”
“Được ạ.” Clair gật đầu, đi xuống định dắt Cevai lên bục giảng nhưng bị Cevai trừng mắt, đành phải rụt tay lại.
Cevai tự bước lên bục giảng, bình tĩnh nhìn các bạn học đang ngồi dưới, nói: “Chào các bạn, tôi là Cevai. Tôi là một Omega nhưng tôi không đáng yêu, không mềm mỏng, không hiền lành, cũng không cần được bảo vệ. Nếu trước đó có bạn nào đang hiểu sai về tôi thì mong các bạn sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại, cảm ơn.”
Cevai mỉm cười cúi đầu chào cả lớp. Sống lưng các bạn học ngồi dưới bỗng lạnh toát một cách khó hiểu.
Gượm đã, đây thật sự là Omega sao? Sao khí thế của cậu ta còn mạnh mẽ hơn cả Alpha vậy?
Editor mắt toét tay tàn, hoan nghênh dò lỗi chính tả/ typo. Cảm ơn.