Chương 01: Tái sinh (1)
Thượng Hải, tại buổi lễ trao giải điện ảnh lần thứ sáu mươi.
Đây chắc chắn là một đêm tề tựu rất nhiều ngôi sao, đến cả những ánh đèn màu sắc sặc sỡ xung quanh cũng càng rực rỡ hơn bình thường. Ánh đèn sáng rực như ban ngày, vụn kim cương đính trên lễ phục lấp lánh chói mắt, từng minh tinh trong giới giải trí tới tham dự với những bộ trang phục lộng lẫy, tao nhã đang bước đi trên thảm đỏ, nở nụ cười tươi không chê vào đâu được trước ống kính.
Thế nhưng sự xuất hiện của một người lại khiến những tiếng hò hét lên tới đỉnh điểm:
“QUÝ NHIÊN! QUÝ NHIÊN ĐẾN KÌA!”
Những người hâm mộ chờ đợi đã lâu phấn khích giơ cao bảng đèn, gọi tên người kia. Tất cả những nhiếp ảnh gia ở đó cũng lập tức chĩa ống kính về phía người đang bước tới.
Người đàn ông xuất hiện ở cuối thảm đó chính là minh tinh màn bạc đang nổi đình nổi đám trong giới giải trí: Quý Nhiên.
Người đàn ông mặc trên mình chiếc áo trường bào màu xanh lơ, đầu đội mũ đen. Trang phục theo phong cách dân quốc khiến vóc dáng anh trông kiên cường, cao ráo, đứng trên thảm đỏ hệt như hình tượng một quý công tử phong lưu của thời kỳ trước.
Sóng vai bước tới cùng anh là một nữ nghệ sĩ mới ra mắt tên Tạ Thi Kỳ. Bộ sườn xám màu lam nhạt tôn lên vóc dáng yểu điệu, lả lướt của cô, mái tóc đen dài búi gọn sau đầu được giữ chặt bởi một chiếc trâm cài tinh xảo. Trông cô đoan trang, thanh lịch mà không đánh mất nét gợi cảm ý nhị của phái đẹp.
Hai người trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Ăn mặc theo phong cách dân quốc thế này, vừa nhìn ai cũng nhận ra đây chính là tạo hình của cặp đôi nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh “Khói lửa loạn thế” gây bão phòng vé khoảng thời gian gần đây.
Tạ Thi Kỳ bước trên thảm đỏ, phối hợp khoác tay Quý Nhiên, ngón tay siết chặt rõ ràng đang khá căng thẳng.
Quý Nhiên mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô như động viên, đồng thời ghé sát lại nói khẽ: “Đừng căng thẳng, cứ thong thả đi theo anh. Nhìn sang bên phải nhiều một chút, bên đó có phóng viên của mấy trang web lớn. Chú ý biểu cảm, để bọn họ chụp em xinh hơn.”
“Vâng.” Tạ Thi Kỳ gật đầu cảm kích. Quý Nhiên không chỉ cực kỳ nghiêm túc khi đóng phim mà còn vô cùng lịch thiệp với phái nữ. Hơn nữa, nhiều năm qua, anh chưa từng để lộ bất kỳ vụ tai tiếng nào, có thể sống được như vậy trong giới giải trí vàng thau lẫn lộn này thật sự rất hiếm thấy.
Hai người cùng bước đến lối vào, người dẫn chương trình đang chờ sẵn ở đó lập tức đưa micro tới: “Xin chào anh Quý Nhiên và cô Tạ Thi Kỳ!”
Quý Nhiên bình tĩnh nhận lấy micro, cười nói: “Chào mọi người, tôi là Quý Nhiên.”
Nụ cười của anh rất thoải mái, trông cực kỳ điển trai, rạng rỡ trước ống kính. Không ít người hâm mộ cất tiếng hét lên tận quãng tám chói tai khi nhìn thấy nụ cười được phóng đại trên màn hình lớn kia.
Người dẫn chương trình cũng có một thoáng ngây người trước nụ cười xán lạn ấy, đến khi hoàn hồn mới nói tiếp: “Vâng, anh Quý, nghe nói trong quá trình quay “Khói lửa loạn thế”, anh không hề sử dụng đóng thế võ thuật, điều này có thật không?”
Mọi người đều biết trong những cảnh quay có yêu cầu cao về động tác võ thuật, rất nhiều ngôi sao đều sử dụng diễn viên đóng thế để hoàn thành, nhưng Quý Nhiên thì không, dù cảnh có khó đến đâu cũng tự diễn. Có rất nhiều lời đồn được truyền tai nhau xoay quanh vấn đề này, có người nói anh xuất thân từ gia đình có truyền thống võ thuật, cũng có người nói anh luyện võ từ khi còn nhỏ,… Tựu chung lại vẫn là: Võ nghệ của ngôi sao này rất đỉnh, mỗi lần diễn cảnh đánh đấm đều cực kỳ có cảm xúc.
Người dẫn chương trình nói tiếp: “”Khói lửa loạn thế” có rất nhiều cảnh võ thuật, đánh đấm trên không trung thực sự rất nguy hiểm, tất cả đều do anh tự diễn sao?”
Quý Nhiên bình thản trả lời: “Đúng vậy, các động tác võ thuật trong bộ phim này cũng không quá khó đối với tôi, không cần dùng diễn viên đóng thế.”
Người dẫn chương trình rất kinh ngạc: “Vậy thì lời đồn rằng anh có đai đen Karate là chính xác sao?”
Quý Nhiên bật cười: “Đúng vậy. Tôi còn học một ít Nam quyền và Thái Cực quyền. Từ bé tôi đã thấy rất hứng thú với những thứ này rồi.”
“…” Người dẫn chương trình cảm thán: “Xem ra không thể đắc tội anh rồi, bằng không sẽ bị đánh rất thảm luôn.”
Quý Nhiên đáp: “May mà bình thường tôi không hay đánh người đâu.”
Người dẫn chương trình tò mò hỏi: “Vậy lúc đánh người thì sao?”
Quý Nhiên cười nói: “Tôi sẽ khiến kẻ đó hối hận tại sao mình lại là người.”
Mọi người: “…”
Tiếng hò hét đinh tai nhức óc vang lên, thậm chí một số người hâm mộ quá khích còn đang hô hào “Đánh em đi!” “Đánh em nè!” “Biểu diễn luôn anh ơi!”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, người dẫn chương trình quyết định không hỏi về chủ đề này nữa, lập tức đưa micro sang phía Tạ Thi Kỳ. “Thi Kỳ, bạn có cảm nghĩ sao về lần đầu tiên hợp tác cùng Quý Nhiên?”
Tạ Thi Kỳ nói: “Anh Quý Nhiên có tiếng tăm rất đáng nể còn tôi chỉ là một người vừa ra mắt chưa lâu. Lúc đầu, tôi cảm thấy rất áp lực, sợ bản thân diễn không tốt nhưng không ngờ tiền bối cực kỳ nghiêm túc trong từng cảnh quay, hơn nữa còn rất quan tâm người mới, luôn kiên nhẫn tập diễn cùng tôi, dạy tôi khá nhiều kỹ thuật. Tôi đã học được rất nhiều điều qua quá trình hợp tác với anh ấy.”
Quý Nhiên quay sang nhìn cô, mỉm cười khích lệ: “Thi Kỳ rất có thiên phú, hơn nữa còn cực kỳ nỗ lực. Tôi rất thoải mái khi hợp tác với em ấy.”
Hai người ăn ý hoàn thành màn phỏng vấn. Vì thời gian hữu hạn, người dẫn chương trình chỉ hỏi vài câu đơn giản rồi lập tức để hai người tiến vào hội trường.
Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu, mỗi hạng mục giải thưởng được công bố đều khiến hội trường vỗ tay như sấm dậy. Giải thưởng quan trọng “Nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất” được xếp ở cuối cùng kích thích sự tò mò trong lòng khán giả lên mức cao nhất. Liên hoan phim năm nay trùng với kỷ niệm 60 năm, cuộc cạnh tranh cho giải Nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất diễn ra vô cùng căng thẳng. Trong số các tác phẩm được đề cử, ngoại trừ bộ phim dân quốc “Khói lửa loạn thế” còn có một bộ phim tình cảm do một nam diễn viên đang rất nổi tiếng thủ vai, một bộ phim khoa học viễn tưởng với chi phí sản xuất lên đến hàng trăm triệu tệ và một bộ phim về đề tài gia đình đã lấy đi rất nhiều nước mắt của khán giả. Cả đánh giá từ phía chuyên môn lẫn doanh thu phòng vé của mỗi bộ phim đều rất khả quan.
Khách mời bước lên trao giải úp úp mở mở một hồi cuối cùng cũng công bố kết quả: “Tiếp theo đây tôi xin tuyên bố, nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất của lễ trao giải điện ảnh lần thứ 60 chính là… “Khói lửa loạn thế” – Quý Nhiên!”
Tiếng vỗ tay chấn động cả hội trường, tiếng hoan hô và tiếng hò hét như sắp thổi tung cả nóc nhà. Người hâm mộ của Quý Nhiên thậm chí xúc động đến mức bật khóc.
Tuy cạnh tranh vô cùng gay gắt nhưng Quý Nhiên hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng Nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất vô cùng danh giá này.
Sau khi ôm người bạn ngồi cạnh, Quý Nhiên khoan thai bước lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp đặc biệt, mỉm cười phát biểu: “Tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến đạo diễn Lưu vì đã dành cơ hội này cho tôi, cảm ơn sự hỗ trợ đến từ công ty quản lý, cảm ơn sự vất vả và nỗ lực của tất cả thành viên trong đoàn làm phim, đồng thời cảm ơn tất cả những người đã ủng hộ và cổ vũ tôi từ trước tới nay! Cảm ơn mọi người!”
Nụ cười của anh lúc nào cũng chân thành, trong trẻo như thế. Dường như từ khi ra mắt, nụ cười tươi như ánh nắng ấy đã trở thành đặc trưng của riêng anh. Dù hiện tại anh đã là siêu sao tiếng tăm lẫy lừng với hai lần đoạt giải thưởng Nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất nhưng anh vẫn mang đến cho người ta cảm giác dường như anh mãi là thiếu niên ngây ngô, ấm áp khi trước đã mỉm cười nói “Tôi rất thích đóng phim” trước ống kính.
Ai tinh ý sẽ phát hiện ra trong lời cảm ơn mỗi lần nhận giải thưởng của anh chưa bao giờ có câu “cảm ơn gia đình”.
Vì anh không có gia đình.
Đó là bí mật mà cánh phóng viên bới móc rất lâu mới tìm ra được. Thực ra Quý Nhiên lớn lên trong cô nhi viện, từ khi ra mắt đến giờ đã nếm trải rất nhiều gian khổ. Hồi còn trẻ, anh từng diễn vai người qua đường bị người khác đánh đập túi bụi trên phim truyền hình rất nhiều lần, thậm chí còn có một khoảng thời gian dài phải sống chật vật giật gấu vá vai. Thế nhưng anh vẫn luôn lạc quan, thoải mái, khi phỏng vấn luôn thể hiện thái độ tích cực, cổ vũ mọi người tiến bước, chưa bao giờ kêu than một câu, lại càng không đời nào đề cập tới bối cảnh của bản thân nhằm tranh thủ sự thương hại.
Thành tựu hiện tại đều nhờ vào từng bước anh đã kiên định đi mà có được. Vậy nên dù nhận đủ lời gièm pha, móc mỉa, bị cư dân mạng bôi nhọ sau khi giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất vào năm ngoái, anh không hề dao động. Hôm nay, một lần nữa giành được giải thưởng Nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất danh giá, rốt cuộc anh đã chứng minh được thực lực bản thân.
Quý Nhiên cầm chiếc cúp trong tay, cười vô cùng tươi khi bước xuống khỏi sân khấu.
***
Trong bữa tiệc liên hoan đêm đó, tất cả thành viên đoàn làm phim đều chúc rượu Quý Nhiên, chúc mừng anh giành được giải thưởng Nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất danh giá lần thứ hai. Ai chúc Quý Nhiên cũng không từ chối, sảng khoái uống hết chén này sang chén khác. Tiếc là tửu lượng của anh không quá tốt, chắc mấy chốc đã say mèm nằm lăn ra ghế sô pha.
Tạ Thi Kỳ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, không kìm được lòng muốn đưa tay tới vuốt cho nó giãn ra giúp anh. Nào ngờ tay mới vươn ra được một nửa đã bị một bàn tay khác chặn lại.
“Cô Tạ, người như cậu ấy rất dễ khiến người khác rung động đúng không?” Bên tai chợt vang lên một câu đùa, là quản lý của Quý Nhiên: Du Khiêm Hòa.
Vị quản lý họ Du này cũng là một nhân vật rất xuất sắc. Tên của hắn nghe có vẻ là vừa khiêm tốn, vừa ôn hòa, nhìn bề ngoài cũng rất phong độ, nhã nhặn, suốt ngày mỉm cười tỏ vẻ vô hại nhưng người trong giới ai cũng biết tên đàn ông này thủ đoạn kín kẽ, bối cảnh ghê gớm, chắc chắn hắn luôn có cách khiến kẻ dám đắc tội chết không có chỗ chôn.
Suy nghĩ thầm kín bị chọc thủng, Tạ Thi Kỳ bối rối rụt tay lại, vờ vén tóc ra sau tai chữa ngượng, cười nói: “Anh Du, anh nghĩ nhiều rồi. Chỉ là em thấy anh ấy có vẻ rất khó chịu nên định rót cốc nước giúp thôi.”
“Thế à?” Du Khiêm Hòa cười nhàn nhạt ghé sát tới, hạ giọng nói thầm bên tai cô, “Quý Nhiên chưa có ý định tìm bạn gái đâu, tốt nhất cô đừng tơ tưởng gì đến cậu ấy. Nếu phim đã đóng xong rồi thì mau chóng thoát vai đi là hơn đấy… Cô thấy sao?”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng bế bổng người đang nằm trên ghế sô pha lên, rảo bước rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tạ Thi Kỳ.
***
Khi tỉnh dậy, Quý Nhiên phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ. Trời vừa sáng, đồng hồ sinh học khiến anh thức giấc vào lúc 7 giờ như thói quen. Đầu hơi nhức vì say rượu, Quý Nhiên day day huyệt thái dương, nhanh chóng rửa mặt mũi xong xuôi rồi sang phòng tập thể thao bên cạnh thay đồ, tiến hành bài tập mỗi buổi sáng.
Nội dung bài tập sáng là môn Karate anh quen nhất, vung quyền, đá chân, động tác cực kỳ ngầu. Bộ đồ võ màu trắng và dải đai đen khiến cả cơ thể anh trông tràn đầy sức mạnh. Tựa như dã thú đang ngủ đông giữ sức chờ lao lên trong rừng rậm, chỉ cần có kẻ dám tới gần, anh hoàn toàn có thể đấm gãy mũi đối phương gọn gàng trong một chiêu.
Anh hệt như một con báo đẹp đẽ, đường cong cơ thể gần như hoàn hảo, một người trông thì tưởng gầy nhưng lại có sức bật cực kỳ đáng nể.
Du Khiêm Hòa đứng ngoải cửa, mỉm cười thưởng thức từng động tác của anh. Mãi đến khi anh đánh hết bài quyền hắn mới đưa chiếc khăn mặt và ly sữa nóng đã chuẩn bị sẵn tới, nói: “Công ty cho nghỉ từ hôm nay, cậu dậy sớm thế làm gì?”
Quý Nhiên nhận khăn mặt lau mồ hôi, vừa vẫy tay, vừa uống sữa: “Dậy sớm là thói quen tốt… Phải rồi, hôm nay tính sao đây?”
Thấy có giọt sữa đọng bên mép anh, Du Khiêm Hòa mỉm cười, vươn tay tới quệt đi giúp, xong xuôi mới lẳng lặng thu tay lại, đáp: “Có một làng du lịch ven biển khá đẹp, rất yên tĩnh, còn có bể bơi lộ thiên cậu thích. Chi bằng lái xe đi chơi cho thoải mái?”
Quý Nhiên hoàn toàn không nhận thấy điểm bất thường trong chuỗi hành động vừa rồi, anh uống cạn ly sữa trong một hơi, vui vẻ vỗ vai người quản lý: “Ý hay đó, tôi đang muốn đi bơi.”
Ăn sáng xong, cả hai cùng xuất phát. Du Khiêm Hòa lái xe, Quý Nhiên thì ngồi ở ghế phó lái nhàn nhã nghe nhạc.
Nghe một hồi, anh nhịn không được, bèn hỏi: “Bộ phim tiếp theo của tôi bao giờ bấm máy?”
Du Khiêm Hòa ngoảnh sang nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Vừa mới nghỉ thôi mà cậu đã không chịu ngồi yên rồi?”
Quý Nhiên cào loạn mái tóc mình: “Nghỉ chán chết đi được, còn chẳng bằng đi đóng phim tiếp. Cậu đề nghị lên công ty đi, sau đừng cho nghỉ dài thế này nữa.”
“… Ngôi sao đề nghị công ty rút ngắn kỳ nghỉ chắc chỉ có mình cậu.” Du Khiêm Hòa nhoẻn miệng cười, lại nhìn anh, “Bộ tiếp theo là chủ đề khoa học viễn tưởng đấy, cậu sẽ vào vai một Vương tử của Đế quốc. Đây là lần đầu tiên cậu nhận phim điện ảnh chủ đề khoa học viễn tưởng, tính khiêu chiến rất mạnh. Giờ cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, đến tháng Ba sẽ vào đoàn.”
Nhắc đến đóng phim, Quý Nhiên hào hứng thấy rõ: “Hay quá, tôi thích chủ đề khoa học viễn tưởng lắm. Để tôi đọc kịch bản trước vài lần…”
Xe chạy đến khúc cua, một chiếc xe tải bên cạnh hình như bị mất phanh đang lao sang bên này bằng tốc độ cực nhanh, tiếng còi rít lên đinh tai nhức óc.
“CẨN THẬN!”
Du Khiêm Hòa vừa đánh lái gấp vừa đạp nghiến chân phanh. Thấy chiếc xe tải vẫn lao thẳng tới, hắn lập tức nhào sang bảo vệ Quý Nhiên, ôm chặt anh vào lòng.
Tiếng “ầm” cực lớn vang lên bên tai, cơ thể đau đến mất cảm giác như bị cán đứt, vô số mảnh kính vụn văng ra cứa lên da thịt khiến tầm mắt biến thành một màu đỏ chót.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, trong đầu Quý Nhiên chỉ có một suy nghĩ: Cuộc đời này còn ảo hơn cả phim nữa, lái xe đi chơi cho khuây khỏa thôi mà sao cũng gặp tai nạn được vậy?
Editor mắt toét tay tàn, hoan nghênh dò lỗi chính tả/ typo. Cảm ơn.