Chương 06: Thanh mai trúc mã (1)
Nhắc tới mối duyên thanh mai trúc mã của Cevai và Clair, hai bà mẹ lúc nào cũng nói mãi không hết chuyện.
Khi trước, phu nhân Grace và Vương hậu Anna lần lượt mang thai, ngày dự sinh của Clair là ngày 22 tháng 6, của Cevi là ngày 29 tháng 6, vốn cách nhau hẳn một tuần. Ấy thế mà cả hai đứa trẻ đều bị sinh non, cùng chào đời vào ngày 21 tháng 6. Hôm đó vừa khéo là ngày cuối cùng của cung hoàng đạo Song Tử, rạng sáng hôm đó còn trùng hợp có mưa sao băng Song Tử hiếm gặp, hệt như tồn tại một duyên phận kỳ diệu nào đó gắn kết cả hai lại với nhau.
Trước khi lên 1 tuổi, hai em bé suốt ngày đánh nhau trên giường trẻ em. Nắm tay bé tí xíu của Cevai lúc nào cũng có thể đấm trúng mũi Clair; Clair thì không ngừng lăn qua lăn lại trên giường của Cevai, tìm đủ mọi cách tới gần Cevai. Đến khi cả hai đều biết đi, biết nói, Clair vẫn thích lượn lờ quanh Cevai y như trước, luôn tràn ngập lòng hiếu kỳ về từng chuyện Cevai làm, đến khi về nhà cũng nhất quyết phải học theo một chút.
Cậu nhóc nhớ hết tất cả tên các cuốn sách Cevai từng đọc, về đến nhà sẽ tìm để đọc một lần, tuy là cậu chẳng bao giờ hiểu được.
Cậu cũng sẽ chủ động tặng đồ chơi mình thích cho Cevai, tiếc là Cevai chưa lần nào thấy hứng thú với chúng.
Thấy con trai ngày nào cũng bám đuôi Cevai, Grace buột miệng cảm thán: “Clair thích chơi với Cevai thật đấy, nó còn không thân với em trai ruột được như vậy.”
Anna thắc mắc: “Em trai ruột? Phải rồi, mình còn chưa gặp bé Omega nhà cậu đâu, nghe bảo xinh xắn lắm, Clair không thích bé ấy sao?”
Grace lắc đầu: “Lúc ở nhà, Clair thích ở trong phòng chơi đồ chơi một mình hơn. Đợt trước nó còn thường xuyên gặp ác mộng, bảo là thấy rất nhiều máu, cả thế giới toàn một màu đỏ. Mình sợ nó nghĩ ngợi lung tung nên mới dẫn nó vào cung chơi cùng Cevai.”
Nghe đến đó, Vương hậu Anna không khỏi lo lắng: “Nó còn chưa đến 3 tuổi, sao lại gặp giấc mơ kỳ quái như vậy?”
Grace cau mày, đáp: “Mình cũng không rõ nên cũng có hỏi vài chuyên gia tư vấn, họ đều nói rất khó để lý giải rõ ràng về giấc mơ… Cũng có thể là vì sinh non. Hồi mới sinh, Clair bị thiếu máu nghiêm trọng, còn từng phải cấp cứu. Alpha phải cấp cứu ngay khi mới chào đời cũng không phải chuyện tốt.”
Vương hậu Anna nắm tay bạn thân, an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá. Cậu xem đó, hiện giờ Clair rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ lớn lên bình an. Nếu chỉ là ác mộng thôi thì có khi cũng không nghiêm trọng lắm đâu?”
“Ừ, nghe đồn trẻ con có thể thấy được vài thứ không nên thấy. Mình nghĩ chỉ cần nó lớn thêm thì sẽ ổn hơn thôi.” Grace cười cười, nói, “Phải rồi, qua sinh nhật 3 tuổi, mình sẽ đưa Clair đi học ở chỗ gia sư, không đến thăm cậu được nữa.”
Vương hậu Anna gật đầu: “Mình biết rồi, Cevai cũng sẽ tách ra ở riêng.”
Dựa theo quy định của Đế quốc, trẻ em dưới 3 tuổi luôn ở với mẹ, kể từ sau sinh nhật 3 tuổi sẽ bắt đầu đi học. Đế quốc không xây dựng hệ thống nhà trẻ, hai năm học vỡ lòng đều sẽ do gia sư riêng phụ trách. Gia sư sẽ dạy trẻ em những con chữ, con số và những từ ngữ cơ bản nhất, đến 5 tuổi mới đi học tập trung tại trường.
Sinh nhật 3 tuổi của hai đứa trẻ chẳng mấy nữa sẽ đến. Trong khoảng thời gian từ 3 đến 5 tuổi, mỗi bé sẽ học tập cùng gia sư riêng, không có cơ hội gặp nhau cho đến ngày chính thức đến trường.
Clair đã biết chuyện này từ lâu, hiểu rất rõ rằng hôm nay chính là lần cuối cùng được vào vương cung gặp Cevai nên cậu lại tặng cho Cevai một món quà được chuẩn bị rất chu đáo, nhìn Cevai với ánh mắt đầy mong chờ: “Món quà này tớ tự tay vẽ đấy, tặng cậu làm kỷ niệm.”
Nhận bức tranh, Cevai thấy trong tranh là hai đứa bé đang nắm tay nhau. Bức tranh này có tên là “Bạn thân nhất”, trên đỉnh đầu hai đứa bé cũng được đánh dấu mũi tên để phân biệt: Clair (Alpha), Cevai (Omega?).
Đằng sau từ Omega lại còn có dấu hỏi chấm nữa.
Clair nghiêm túc nói: “Mẹ tớ bảo hai năm tới chúng mình không được gặp nhau nữa. Nếu trong hai năm này cậu nhớ tớ thì cứ ngắm bức tranh này nhé.”
Cevai nhận bức tranh, cảm ơn bằng vẻ mặt cứng đơ. Anh hoàn toàn không có hứng thú xem tranh người que do trẻ con vẽ. Rồi còn vụ thêm dấu hỏi chấm đằng sau từ Omega ý là sao?! Nghi ngờ anh không phải Omega chắc?
Ngày đó, lúc rời khỏi vương cung, rõ ràng Clair rất tiếc nuối khi hai năm tới không thể gặp bạn mình nữa nên cứ ngoái lại nhìn Cevai mãi.
Tuy bị làm phiền đến điên cả người nhưng nhìn cậu nhóc cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại, Cevai cũng thấy hơi thương thương. Nói sao thì hai người cũng coi như bạn bè lớn lên cùng nhau, hơn nữa Clair cũng rất tốt với anh, ngày nào cũng đem đủ các loại đồ chơi kỳ lạ đến tặng, dù Cevai không thích nhưng cũng không thể phủ nhận tấm lòng chân thành nhất của trẻ con. Trong quan niệm của một đứa trẻ, rõ ràng Clair đã coi anh là bạn thân, anh cũng không thể tỏ ra quá lạnh nhạt, tránh việc khiến người lớn nghi ngờ.
Hai năm tiếp theo không còn cơ hội gặp cậu nhóc này, Cevai nghĩ một lát, bèn nói: “Clair, tôi cũng có quà tặng cậu.”
Hai mắt Clair sáng rực lên: “Quà gì thế?”
Cevai nhét một viên đá đỏ trong veo vào tay Clair, nói: “Tặng cậu này.”
Clair lập tức nhận lấy, nghiêm túc nói: “Chắc chắn tớ sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Dứt lời, cậu nhóc lại tiến tới, thơm lên má Cevai: “Cảm ơn Cevai nhé.”
Cevai: “…”
Móa nó, sớm biết thế này đã không tặng. Nhãi kia lại bôi đầy nước miếng lên mặt anh rồi.
***
Tối đó, sau khi về nhà, Clair ngồi trên sô pha, xoay qua xoay lại viên đá đỏ Cevai tặng cho mà ngắm nghía thật tỉ mỉ, nghiên cứu cả buổi trời vẫn chưa biết viên đá đó có gì hay ho. Thượng tướng Byron được hôm về nhà hiếm hoi, thấy món đồ trong tay con trai, hắn nhíu mày: “Ai cho con thứ này?”
Clair khá sợ người cha lạnh lùng, nghiêm khắc này, cậu thành thật trả lời: “Là Đại Vương tử tặng con ạ.”
Thượng tướng Byron cầm viên đá quý lên xem xét cẩn thận một hồi rồi lại trả về tay Clair, nói rất bình thản: “Đây là thạch anh lưu trữ dung lượng lớn cực hiếm, chỉ được sản xuất tại thiên hà Thiên Cầm, có thể làm không gian chứa cỗ máy trí tuệ. Quà Đại Vương tử tặng con quý lắm đấy, cất cẩn thận vào, đừng để mất.”
“Á!” Clair vội vang ôm viên đá quý vào lòng, cẩn thận đem đi cất, thầm nghĩ: Cevai tốt với mình quá đi mất, tặng hẳn món quà quý ơi là quý như thế.
Thực ra trong tay Cevai có đến vài viên thạch anh lưu trữ như thế, đều do Bệ hạ, vương thúc tặng cho. Cevai chọn viên thạch anh đỏ này tặng Clair vì anh đã biết được giá trị của nó qua tài liệu đã đọc từ lâu: Thạch anh được sản xuất tại thiên hà Thiên Cầm có thể làm thành thiết bị cất chứa cỗ máy để mang theo người. Giá trị và cấp bậc của thạch anh được đánh giá dựa theo dung lượng lưu trữ, Cevai chọn viên đá có dung lượng lớn nhất, đương nhiên cực kỳ giá trị. Đến khi lớn lên, các Alpha sẽ có được cỗ máy của riêng mình, chắc chắn thiết bị lưu trữ này sẽ hữu dụng với Clair trong tương lai.
Cevai sẽ không tặng mấy món đồ chơi nho nhỏ, ngốc nghếch giống như Clair nên mới tặng món đồ khá thiết thực này.
Ngày 21 tháng 6 năm ấy, ngày cuối cùng của cung hoàng đạo Song Tử, vương cung Đế quốc và nhà Tướng quân Byron cùng tổ chức tiệc sinh nhật cho hai đứa trẻ, Cevai và Clair đồng thời tròn 3 tuổi. Sáng sớm hôm sau, Cevai được Vương hậu Anna đưa đến cung điện riêng. Cung diện này đã được bố trí xong xuôi từ lâu để Vương tử bắt đầu ở trong đó từ khi tròn 3 tuổi, đương nhiên, vẫn sẽ có quản gia trí tuệ chăm lo mọi sinh hoạt hằng ngày.
Vừa bước vào cung điện, quản gia trí tuệ lập tức lên tiếng: “Xin chào chủ nhân.”
Không ngờ lại là giọng nói trẻ con, khác hẳn giọng nữ trưởng thành trong cung điện của Anna. Cevai tò mò hỏi: “Cậu tên là gì?”
Quản gia nói: “Xin chủ nhân hãy đặt tên cho tôi.”
Cevai ngẫm nghĩ rồi nói: “Gọi cậu là Karka được không?”
“Được thưa chủ nhân.”
Cách nói chuyện cực kỳ nghiêm túc được phát ra bởi một giọng rất trẻ con nghe khá buồn cười. Cevai ngồi trong phòng một hồi, chợt lên tiếng: “Sao gia sư của tôi vẫn chưa đến?”
Một giọng nam ôn hòa lập tức vang lên bên tai: “Đừng sốt ruột, thầy tới rồi đây.”
Cevai: “…”
Ngẩng đầu lên, anh lập tức bắt gặp ánh mắt cười của Berg. Cevai khá ngạc nhiên: “Sao lại là vương thúc vậy ạ?”
Berg bước tới, ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh, hỏi: “Không được à? Cháu nên thấy may mắn khi chú đích thân dạy cháu chứ.”
Cevai: “…”
Dứt lời, Berg lấy một chiếc máy đọc sách to cỡ lòng bàn tay người trưởng thành ra, đặt trước mặt Cevai, mở trang đầu tiên, nói: “Đây là từ ngữ thông dụng nhất của Đế quốc, cháu thử viết tất cả những từ mình có thể nhận biết ra để chú lên kế hoạch học tập cho cháu.”
Cevai nhìn trang văn bản trước mặt, hơi khó xử. Anh biết hết tất cả những từ này nhưng nếu anh viết hết, thể nào vương thúc cũng sinh nghi. Nghĩ nghĩ, anh đành chọn bừa vài từ khá đơn giản, bao gồm Bệ hạ, Vương hậu, tên của mình thêm vài món đồ thường hay tiếp xúc như sô pha, giường,… Như vậy sẽ khá dễ giải thích.
Berg nhìn anh, hỏi: “Chỉ biết chừng này thôi à?”
Cevai gật đầu: “Vâng.”
Berg mỉm cười, xoa đầu cháu mình, nói: “Cháu phải học hết các từ ở trang này trong vòng nửa năm, sau đó chú sẽ dạy tiếp những thứ khác.”
Cevai lại gật đầu: “Vâng ạ.”
Khoảng thời gian nửa năm này trôi qua vô cùng buồn tẻ vì ngày nào Cevai cũng phải diễn, vờ như mình không biết chữ này chữ kia, còn phải hỏi thầy mấy câu ngô nghê, bấy giờ Cevai mới nhận ra diễn vai trẻ con thực chất chẳng dễ dàng gì. May mà vương thúc không nghi ngờ anh, luôn kiên nhẫn giải thích nghĩa của từng từ.
Thực ra Berg là một người thầy rất tốt, cực kỳ kiên nhẫn với trẻ con, cách giảng giải cũng rất kỹ càng, tỉ mỉ. Tuy Cevai đã biết hầu hết kiến thức vỡ lòng nhưng anh cũng học đã kha khá điều mới từ chú mình.
Vị vương thúc này rất có tài, không bao giờ giảng bài một cách cứng nhắc. Anh luôn đơn giản hóa các từ ngữ và kiến thức ngữ pháp, đồng thời liên hệ nhiều điển cố thú vị. Cevai, một người hoàn toàn xa lạ với thế giới này, rất thích nghe những điển cố anh kể. Hơn nữa, vì nghiên cứu rất sâu về việc chế tạo cỗ máy, Berg cũng thường kể những câu chuyện liên quan đến cỗ máy trí tuệ. Cevai vô cùng hứng thú với điều này, lần nào cũng chăm chú lắng nghe. Anh cực kỳ thích vương thúc, luôn cảm thấy trên người vương thúc Berg có cảm giác khiến người ta vừa yên tâm, vừa thoải mái.
Trong hai năm, ngoại trừ Bệ hạ thỉnh thoảng sẽ tới kiểm tra tiến độ học tập và đôi lúc Vương hậu đến thăm, phần lớn thời gian Cevai luôn ở cùng vương thúc Berg, ngay cả chuyện Vương hậu mang thai và hạ sinh Tam Công chúa Celine, anh cũng chỉ biết thông qua lời vương thúc Berg kể.
Tam Công chúa tiếp tục là một Omega, nghe nói tiếng khóc cực kỳ vang, chắc hẳn là một bé gái rất hiếu động.
Cevai rất vui vì có thêm em gái nhưng Berg lại thở dài: “Ba người con Omega liên tiếp, chắc chắn mẫu hậu cháu áp lực lắm. Số con cái có thể sinh ra trong cuộc đời của một Omega hữu hạn nhưng người lại là Vương hậu, bắt buộc phải sinh được một Vương tử Alpha để kế thừa vương vị.”
Trách sao Vương hậu Anna luôn buồn phiền. Hiển nhiên, ba đứa con Omega liên tục đã gây ra áp lực vô cùng lớn cho cô. Hơn nữa, sinh con sẽ khiến sức khỏe của Omega bị suy nhược đi nhiều, cần thời gian để hồi phục. Cô gần như luôn ở trong vương cung sinh con dưỡng cái, chỉ năm năm ngắn ngủi đã sinh ra ba đứa trẻ, người ngoài duy nhất có qua lại chính là người bạn tốt của cô – phu nhân Grace.
Nghĩ thế, Cevai thấy rất đau lòng cho mẹ mình.
Tối đó, anh chạy sang tẩm cung của Vương hậu để thăm mẹ. Nhìn thấy Cevai, Anna lập tức mỉm cười, bước tới: “Lâu ngày không gặp, Cevai nhà ta lại cao thêm rồi.”
Hình như khóe mắt cô vẫn còn ướt lệ, Cevai vươn bàn tay bé nhỏ tới xoa giúp, ân cần hỏi thăm: “Mẫu hậu, sức khỏe người ổn không ạ?”
Ann cảm động, bế Cevai lên: “Ta rất khỏe.”
Đúng lúc Bệ hạ cũng tới thăm Tam Công chúa, thấy Cevai ở đó liền hỏi: “Cevai, con học đến đâu rồi? Thuộc hết nội dung trong sách chưa?”
Cevai trả lời: “Dạ, còn một quyển cuối thôi ạ.”
Anna đặt Cevai xuống, hỏi: “Bệ hạ, hôn sự của Berg quyết định rồi phải không?”
Trand gật đầu: “Chờ qua sinh nhật năm tuổi của Cevai, Berg dạy hết kiến thức, hôn lễ sẽ tổ chức vào mùa Thu.”
Cevai: “…”
Thế giới quan đã được khai sáng của Cevai hiểu ra ngay: Chắc chắn vương thúc Berg đã bị Bệ hạ sắp xếp cho một Alpha để đánh dấu và sinh con rồi.
Lời tác giả:
Đến đoạn Clair gặp ác mộng là biết ai rồi ha. Công thụ của bộ truyện này cùng tái sinh. Bé công sẽ khôi phục trí nhớ sau, còn giờ bé vẫn là cậu bạn nhỏ cute phô mai que.
Editor mắt toét tay tàn, hoan nghênh dò lỗi chính tả/ typo. Cảm ơn.