Chương 05: Chân tướng (2)
Cevai phát hiện mình nghĩ sai hết cả rồi. Lúc kết quả kiểm tra là Omega xuất hiện vào ngày chào đời, anh còn lạc quan cho rằng Omega là những đứa trẻ có sức mạnh tinh thần cao bẩm sinh. Lúc vương thúc Berg nói “Omega chỉ có thể ở trong vương cung, chờ đến khi thành niên thì kết hôn sinh con với Alpha”, anh cũng lạc quan nghĩ người sinh em bé chắc chắn là Alpha.
Sự thật chứng minh lạc quan quá không phải chuyện tốt, rất dễ bị vả mặt.
Hóa ra chân tướng lại tàn khốc đến vậy.
Hóa ra Omega mới là người có khả năng sinh nở, hơn nữa còn là “tài nguyên” quý hiếm được bảo vệ, thậm chí sau khi trưởng thành thì bị kỳ động dục quấy rầy mỗi năm, lại còn tỏa ra “pheromone” thơm ngọt mê người chết tiệt gì đó thu hút Alpha tới gần?
Vậy nên khi biết kết quả kiểm tra, Bệ hạ mới buồn phiền như thế. Bởi vì Vương tử Omega đương nhiên không hữu dụng như Vương tử Alpha. Alpha có thể ra chiến trường, có thể kế thừa vương vị trong khi Omega chỉ có thể chờ trưởng thành rồi kết hôn và sinh con cho Alpha, hơn nữa còn phải chấp nhận sự quản thúc của cái Hiệp hội của nợ gì đó?!
Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Não Thượng đế bị chập cheng à?
Cevai cực kỳ hy vọng rằng anh chỉ đang cầm nhầm kịch bản, vào nhầm phim trường. Nhưng hiện thực tàn khốc nói với anh rằng anh đã thật sự đi đến một thế giới kỳ quái như vậy đấy.
Thế giới này có đến sáu giới tính: Alpha nam, Alpha nữ, Beta nam, Beta nữ, Omega nam, Omega nữ… Alpha không thể mang thai, Beta khá khó mang thai, Omega dễ mang thai và sinh nở nhất. Có khả năng mang thai hay không không phụ thuộc vào giới tính nam hay nữ mà phải nhìn vào là A, B hay O?
Cevai cảm thấy nhận thức của mình bị đảo điên hết cả rồi.
Đọc nội dung trong sách, tưởng tượng cảnh đến tuổi trưởng thành sẽ bị một Alpha đè xuống đánh dấu, Cevai thấy lạnh hết cả sống lưng.
Anh biến thành Omega có khả năng sinh sản và chắc chắn bị người ta đè?
Thế giới quái dị này thật sự khiến anh không biết phải đánh giá sao!
***
Trong phòng khách, Bệ hạ Trand đang đọc thư thì chợt thấy Cevai ngã lăn khỏi ghế sô pha qua màn hình lớn trước mặt.
Trand nghi hoặc hỏi trung tâm trí tuệ của Sư Vương: “Cevai sao vậy?”
Cỗ máy Sư Vương nghiêm túc đáp: “Tâu Bệ hạ, hôm nay Đại Vương tử vẫn giở xem các loại sách trong phòng, vừa nãy đã đánh rơi một quyển, đồng thời cũng khiến bản thân ngã theo.”
“…” Nhìn đứa nhóc đang nằm bẹp dưới sàn qua màn hình theo dõi, Bệ hạ hơi lo lắng, “Xem nó có bị thương không.”
Thực ra phòng sách được trải một lớp thảm vừa dày vừa mềm, sô pha cho Cevai tự do chơi đùa cũng là loại rất bằng phẳng và thấp, ngã xuống chắc chắn không làm sao. Nhưng sự lo lắng của người cha dành cho con mình vẫn khiến Bệ hạ Trand lập tức gác việc đang làm lại, bước vào phòng sách, bế cậu nhóc đang nằm bẹp dậy.
Theo lý thuyết, trẻ con bị ngã thường sẽ khóc nhè nhưng từ khi sinh ra tới giờ, Cevai rất ít khi khóc. Nhìn cậu nhóc đang cúi gục đầu có vẻ rất buồn trong lòng mình, Trand mỉm xoa đầu nhóc, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Ngã đau không?”
Cevai lắc đầu: “Không ạ.”
Trand nhặt quyển sách rơi dưới sàn lên lật xem thử, vừa khéo giở đúng trang giải thích chi tiết quá trình Alpha đánh dấu Omega có kèm cả hình minh họa. Những hình ảnh kia vô cùng trần trụi, minh họa mấy bộ phận nào đó giống y như thật. Trand hơi nhíu mày, cất quyển sách lên giá, nói: “Cevai còn nhỏ lắm, một số loại sách chưa phù hợp cho nó đọc. Sắp xếp lại toàn bộ thư phòng một lượt, tìm những quyển truyện cổ tích dành cho trẻ em cho nó.”
“Vâng thưa Bệ hạ.” Tốc độ làm việc của cỗ máy trí tuệ vô cùng cao, chẳng mấy chốc đã chuyển phần lớn sách trên giá đến chỗ Cevai không với tới, đồng thời tìm ra một chồng truyện cổ tích ra bày trước mặt Bệ hạ.
Bệ hạ Trand ngồi xuống ghế sô pha, bế con trai lên ngồi trên đùi, chọn một quyển truyện cổ tích, mỉm cười: “Con đọc quyển này nhé.”
Cevai: “…”
Anh không muốn đọc truyện cổ tích, anh chỉ muốn được yên tĩnh thôi.
Nhưng hôm nay Bệ hạ Trand lại tràn ngập tình yêu thương, cứ ôm lấy Cevai mà kể: “Ngày xửa ngày xưa, tại thiên hà Tiên Nữ có một tinh linh nhỏ lương thiện với đôi cánh rực rỡ sắc màu…”
Nghe một hồi liền chán rũ rượi, Cevai quyết định nhắm mắt đi ngủ.
Hiếm lắm mới có hôm ngồi kể truyện cổ tích cho con trai nghe, Bệ hạ Trand thấy hơi tổn thương, bèn nghiêm giọng hỏi cỗ máy: “Ta kể chuyện nghe chán lắm à?”
Cỗ máy Sư Vương đáp bằng giọng điệu rất thẳng thắn: “Bệ hạ kể chuyện cực kỳ thú vị. Chắc chắn là vì tối qua Đại Vương tử ngủ không ngon nên mới ngủ gật mất.”
Bấy giờ Trand mới gật đầu hài lòng, bế con trai về giường, nhẹ nhàng xoa đầu, nói: “Con trai ngủ ngon nhé.”
Thực ra Cevai không hề ngủ, anh vẫn đang tiêu hóa những tri thức mới đọc trong sách về Omega một cách khó nhọc, càng nghĩ càng thấy nổi da gà. Sách viết rằng vì Omega tỏa ra pheromone vô cùng nồng trong kỳ động dục nên Alpha cũng bị ảnh hưởng, mất lý trí, chỉ còn bản năng muốn đè Omega trước mặt xuống đánh dấu… Cevai không kìm được băn khoăn, anh thật sự tới thế giới tương lai của loài người chứ không phải lạc vào giữa bầy thú trong rừng nguyên sinh sao?
***
Mùa Thu năm ấy, Vương hậu Anna sinh ra một công chúa nhỏ tên Ceyah. Đó là một Omega nữ với nước da nhợt nhạt suýt nữa đã chết non ngay sau khi sinh, các bác sĩ đã phải dốc hết tâm huyết mới cứu sống được cô bé. Bé gái đáng thương được đưa vào lồng ấp, được chăm sóc bởi y tá chuyên nghiệp 24/7. Bệ hạ Trand cũng điều động chuyên gia nhi khoa giỏi nhất Đế quốc, không tiếc bất cứ giá nào để duy trì sự sống cho con gái mình.
Nhìn em gái thoi thóp trong lồng ấp, lần đầu tiên Cevai ý thức được “Omega vô cùng yếu ớt” mà sách thường viết rốt cuộc có nghĩa là gì.
Omega vốn đã ít ỏi, hơn nữa với tỉ lệ chết non liên tục tăng cao, điều này dẫn đến việc số lượng Omega đang không ngừng suy giảm. Nhưng chỉ có Omega mới có thể sinh ra đời con thuần huyết nhất, số lượng Omega sụt giảm chắc chắn sẽ dẫn đến hậu quả tăng trưởng âm cực kỳ đáng sợ cả về số lượng và chất lượng dân số toàn Đế quốc.
Cũng chính vì vậy, Omega với số lượng hiếm hoi mới được coi trọng đến mức được Hiệp hội kia bảo vệ ngay từ khi lọt lòng.
Thông tin về Nhị Công chúa Ceyah cũng được nhập vào danh sách của Hiệp hội Bảo hộ giống như Cevai. Chỉ có điều, sức khỏe của cô bé vô cùng yếu nên vẫn luôn nằm trong lồng ấp từ khi sinh ra đến giờ, Vương hậu thường xuyên bế Cevai đến bệnh viện thăm cô con gái yếu ớt này. Phải nửa năm trời trôi qua, sức khỏe của Ceyah mới dần khá hơn, cuối cùng cũng được đưa về vương cung.
Biết em gái mình rất yếu, Cevai luôn để tâm chăm sóc cô bé bằng mọi cách. Tuy hiện tại anh cũng chỉ là một cậu nhóc nhưng vẫn có thể làm được mấy việc nhỏ nhặt như lấy đồ chơi, đồ ăn giúp cho em gái, trông hai anh em rất thân thiết với nhau. Thấy Cevai quan tâm em gái như vậy, Vương hậu Anna cũng rất mừng.
Khiến Cevai thấy khó hiểu là sau khi em gái chào đời, phu nhân Grace trước giờ luôn thân thiết với Vương hậu lại chưa một lần tới thăm. Khi Cevai hỏi về chuyện này, Anna mỉm cười trả lời: “Vì phu nhân Grace cũng mang thai nên không có thời gian đến thăm ta. Sao vậy, con nhớ bạn Clair ư?”
Cevai: “…”
Vương hậu biết nói đùa quá, anh mà thèm nhớ Clair á? Thằng quỷ sứ Clair kia không đến làm phiền anh là chuyện anh mong còn không được đây này.
***
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, trẻ em dưới 3 tuổi của Đế quốc đều chưa đi học nhưng Cevai biết tự học. Bình thường, anh sẽ tìm mọi cơ hội để vào phòng sách của Bệ hạ, lật xem tất cả những cuốn sách hữu ích trong đó.
Trí nhớ của anh vô cùng tốt, hồi còn làm diễn viên cũng học thuộc kịch bản rất nhanh nên giờ anh nhớ được trong đầu rất nhiều sách đã đọc. Anh biết rằng tích lũy kiến thức phong phú chỉ có lợi chứ không có hại. Nếu đã biến thành một Vương tử Omega bất hạnh trong thế giới kỳ quái này, chắc chắn anh sẽ không chấp nhận số phận chờ bị đánh dấu sau khi trưởng thành, anh phải tìm cách thay đổi tất cả những điều này.
Lúc Cevai hai tuổi rưỡi, phu nhân Grace sinh hạ một bé Omega nam, hồi phục sức khỏe rồi lại trở thành khách quen trong vương cung.
Đương nhiên, cô vẫn sẽ đưa Clair cũng hai tuổi rưỡi đến chơi với Cevai giống như hồi trước.
Trẻ con 2 tuổi đều đã biết đi, biết nói, Clair không còn lăn lộn trên giường trẻ em của Cevai như xưa nữa. Bé Clair mặc bộ Âu phục nhỏ màu trắng được đặt may riêng, cổ còn đeo nơ, được mẹ cho ăn diện như một quý ông tí hon. Cevai thấy tướng đi lắc la lắc lư của cậu nhóc rất buồn cười, thầm nghĩ bé con ăn mặc thế này trông y hệt một con búp bê trong phòng trưng bày.
Vừa thấy Cevai, hai mắt Clair sáng bừng lên, lập tức vui vẻ chạy tới: “Cậu là Cevai đúng không?”
Cevai gật đầu: “Ừ.”
Clair chìa tay tới, nói: “Tớ có quà tặng cậu nè.”
Cevai nhận lấy, phát hiện đó là một cỗ máy đồ chơi mini với kích thước bằng bàn tay mà trẻ con rất yêu thích vì có thể tự do lắp ráp. Nhưng khi đã biết về cỗ máy cấp S của phụ vương, Cevai hoàn toàn không hứng thú gì với món đồ chơi cỏn con như thế này nhưng vẫn lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Thấy nét mặt Cevai cứ điềm nhiên như không, Clair hơi thấp thỏm: “Cậu không thích à?”
Cevai nói: “Thích.”
Lúc này Clair mới vui vẻ.
Vương hậu Anna ở bên cạnh thấy Clair tặng quà cho con trai mình thì mỉm cười, nói: “Clair ngoan quá. Mới bé vậy mà đã biết tặng quà cho Cevai rồi.”
Grace nói: “Đúng vậy. Khi nghe mình nói sẽ dẫn vào cung, nó hào hứng lắm, chọn hẳn món đồ chơi thích nhất bảo sẽ tặng cho Cevai.”
Anna cười nói: “Cho hai đứa bé tự chơi với nhau đi, chúng ta tới vườn hoa đi dạo.”
Hai bà mẹ đi rồi, Cevai bèn thả món đồ chơi xuống, cầm một quyển sách ngồi đọc trên ghế sô pha.
Clair tò mò ghé đầu tới: “Cậu đang đọc gì thế?”
Nhóc kia có mái tóc vàng kim và đôi mắt màu xanh trời, khi ghé sát tới, ngọn tóc mềm mại vừa khéo cọ qua má Cevai nhột nhột.
Cevai đẩy đầu cậu ta ra, giơ quyển sách đang cầm lên, nói: “Nguyên lý điều khiển cỗ máy sơ cấp.”
Clair sửng sốt, hỏi tiếp: “Là sách gì vậy?”
Cevai đẩy đầu cậu ta ra tiếp: “Là sách cậu đọc không hiểu.”
Clair: “…”
Bị coi thường, Clair đành phải yên lặng ngồi xuống, vừa nghịch món đồ chơi trong tay, vừa len lén ngó Đại Vương tử đang nghiêm túc đọc sách bên cạnh.
Sau khi về nhà, Clair tò mò hỏi mẹ: “Mẹ ơi, “Nguyên lý điều khiển cỗ máy sơ cấp” là sách gì ạ?”
Grace mỉm cười, xoa đầu con trai: “Con còn nhỏ. Đây là nội dung học tập dành cho Alpha 10 tuổi trở lên.”
Clair khó hiểu: “Không phải Cevai là Omega ạ? Sao bạn ấy lại biết đọc quyển sách này?”
Grace giải thích: “Chắc bạn ấy thấy hình minh họa trong sách thú vị nên mới xem thôi chứ chắc chắn không hiểu được quyển sách phức tạp như vậy đâu.”
“À.” Clair nghĩ ngợi rồi quyết định, “Nếu Cevai đọc thì con cũng phải đọc.”
Hết cách, Grace đành tìm quyển sách ấy về cho con trai. Clair mở sách ra, phát hiện mẹ mình nói rất đúng: Cậu đọc mà chẳng hiểu gì cả.
Hôm sau, khi vào vương cung cùng mẹ, Cevai đã đọc sang quyển sách khác. Clair tò mò ghé tới hỏi: “Cậu đang đọc sách gì thế? Không phải quyển hôm qua à?”
Cevai đưa tay đẩy đầu cậu ta ra: “Giữ khoảng cách 2 mét, đừng làm phiền tôi.”
Clair: “…”
Bị đẩy ra, Clair buồn bực nghĩ: Cevai hung dữ quá đi mất, sức cũng rất khỏe nữa, chẳng giống “Omega yếu ớt cần được bảo vệ” như người lớn hay nói gì cả.
Có phải Vương hậu nhầm lẫn rồi không? Đại Vương tử thực ra là Alpha mới đúng?
Editor mắt toét tay tàn, hoan nghênh dò lỗi chính tả/ typo. Cảm ơn.