Chiếc thìa khuấy trong cốc được đặt nhẹ nhàng vào bồn rửa sau khi khuấy vài vòng.

Tuy nhiên, Tần Khâu không nếm thử thành quả của mình, mà đưa cà phê đến trước mặt Thẩm Lộ: "Uống không?"

Thẩm Lộ chợt nhớ lại những ngày trước đây cậu còn mong đợi được gặp bạn cùng phòng, giờ nghĩ lại, bản thân cậu khi đó chắc chắn là có vấn đề về đầu óc khi mong đợi người bạn cùng phòng mới này!

"Anh chính là bạn cùng phòng của tôi sao?" Cậu nhìn người đàn ông bằng ánh mắt sắc bén: "Người ở quán bar lúc nãy cũng là anh?"

"Đúng vậy." Tần Khâu thản nhiên nhận tội, anh hoàn toàn không có vẻ gì là nhận thức được mình đang bị dẫn vào chủ đề nguy hiểm, chỉ khẽ mỉm cười rồi đặt cà phê lên bàn ăn bên cạnh: "Đây là cà phê tôi pha đặc biệt cho cậu, bên trong có một nửa là sữa và thêm khoảng 10 gram đường trắng, nếu cậu không uống thì thật đáng tiếc, dù sao tôi cũng không thích uống cà phê quá ngọt."

Thẩm Lộ gần như bị cách nói chuyện không hợp tác của đối phương chọc cười, nếu không phải vì biểu hiện quá thông minh của anh ta ở quán bar lúc trước, cậu còn tưởng người này đang giả vờ ngớ ngẩn: "Chuyển chủ đề không có tác dụng với tôi đâu."

"Tôi không chuyển chủ đề, cũng biết cậu muốn hỏi gì, nhưng đã ở nhà rồi thì thư giãn một chút, không cần phải quá gay gắt phải không?" Nói xong, Tần Khâu nghiêng người dựa vào bàn bếp, nheo mắt vẻ thỏa mãn: "Lúc trước ở quán bar cậu cảnh giác trông rất dễ thương, sao bây giờ lại vô tư giơ nanh vuốt với tôi vậy, không sợ tôi ở nhà thuận tiện làm gì nguy hiểm với cậu sao?"

Nghe vậy, Thẩm Lộ lập tức như đối mặt với kẻ thù lớn, nhìn chằm chằm vào Tần Khâu. Cậu nhanh chóng đưa tay phải vào túi quần nắm chặt điện thoại, mở khóa bằng vân tay. Chỉ cần Tần Khâu dám manh động, cậu sẽ lập tức nhấn vào ứng dụng nhỏ ở góc trái màn hình để báo cảnh sát ngay lập tức.

"Đùa cậu thôi." Sau khi ngắm đủ vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Lộ, Tần Khâu hài lòng cong môi, giọng nhẹ nhàng: "Tôi sẽ không làm gì cậu đâu, dù sao trong tương lai chúng ta còn phải sống chung trong căn nhà này rất lâu, tôi cũng muốn có mối quan hệ tốt với cậu."

Thẩm Lộ không nghĩ rằng lời đe dọa từ miệng người này chỉ là đùa giỡn, dù sao cho đến nay, tất cả hành vi của anh đều không thể đánh giá bằng tư duy của người bình thường. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Trong mắt Thẩm Lộ, việc người đàn ông này nói lảng tránh rõ ràng là muốn bỏ qua chuyện đã dùng súng đe dọa cậu trước đó.

Và thông thường, khi một kẻ đáng ngờ chủ động làm nhẹ đi tội lỗi của mình không phải vì quyết định cải tà quy chính muốn người khác tha thứ, mà là để khiến người khác hạ thấp cảnh giác, tạo thêm cơ hội cho hành vi phạm tội trong tương lai của mình.

"Quan hệ tốt ư?" Vì vậy Thẩm Lộ không nhịn được bật cười nhạt, ngón cái từ từ vuốt ve góc trái dưới màn hình điện thoại, đã sẵn sàng không ngần ngại vạch mặt người đàn ông trước mặt: "Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì sao không tự giác kể hết nguyên nhân, quá trình và kết quả việc đe dọa tôi đi?"

Cậu vừa dứt lời, chỉ nghe người bạn cùng phòng này ngay lập tức phối hợp mở miệng: "Được thôi."

Thẩm Lộ: "..."

Cậu hơi nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.

"9 giờ 54 phút là thời điểm tôi rời khỏi Whisper, với hiểu biết hiện tại của cậu, tôi nghĩ cậu sẽ không để mặc tôi rời đi như vậy, nên tôi đã đưa ra vài phỏng đoán về hành vi tiếp theo của cậu." Tần Khâu từ tốn giải thích: "Đầu tiên, khả năng cậu tự mình điều tra hành tung của tôi là thấp nhất, sau khi bị tôi đe dọa, có lẽ cậu sẽ ở trong trạng thái cảnh giác cao độ trong một thời gian dài, vì vậy sẽ không mạo hiểm hành động một mình; muốn báo cảnh sát thì thiếu chứng cứ, hơn nữa cậu cũng không bị tôi gây thương tích thực sự nào, ngay cả khi báo cảnh sát thì họ cũng sẽ không thụ lý yêu cầu của cậu; vì vậy tôi đoán cậu sẽ về nhà trước rồi mới lập kế hoạch tiếp theo."

Thẩm Lộ lập tức hối hận vì đã không thảo luận với cục điều tra về việc mang theo máy ghi âm để ghi lại toàn bộ quá trình trước khi đến quán bar, nếu không cậu đã không rơi vào tình trạng thiếu chứng cứ như lời người đàn ông này nói!

"Lúc đó cậu đang tham gia buổi tụ tập ở Whisper, nên tôi cũng đã cân nhắc khả năng cậu ở lại đó tiếp tục uống rượu với họ, nhưng sự xuất hiện của tôi đã khiến cậu cảm thấy không an tâm, nên tôi đoán cậu sẽ dừng việc quan sát những người xung quanh và về nhà trước. Trong điều kiện không kẹt xe, từ Whisper về nhà mất khoảng hơn 30 phút, giả sử sai số thời gian chúng ta về nhà có thể được kiểm soát trong khoảng 20 phút, thì nếu tôi bắt đầu pha cà phê sau khi về nhà 10 phút, cậu vừa về sẽ có thể uống được cà phê sữa ở nhiệt độ thích hợp."

"..." Chẳng lẽ thuộc tính của người này là vợ hiền nội trợ giỏi sao?!

Thẩm Lộ có chút bất lực thầm hét trong lòng.

Phân tích của Tần Khâu nghe có vẻ hợp lý, nhưng nói vòng vo nửa ngày chỉ để tái hiện lại cách anh suy đoán thời gian Thẩm Lộ về nhà trước đó.

Những thứ này hoàn toàn không phải là điều Thẩm Lộ muốn nghe.

Thẩm Lộ cảm thấy hơi bực bội nghĩ, vừa nãy cậu có chút mong đợi về lời nói của người đàn ông này thật sự là quá ngốc!

Đối phương miệng nói có thể hợp tác, nhưng thực tế lại không hề tiết lộ bất kỳ thông tin có giá trị nào!

Hơn nữa, cách nói chuyện của người này cũng có vấn đề, thông tin được tiết lộ qua từng câu từng chữ dường như rất hiểu rõ về cậu.

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cắn răng đối đầu với người đàn ông: "Anh đã điều tra tôi?"

"Không có điều tra, chỉ là tìm hiểu thích hợp về cậu với tư cách là bạn cùng phòng mới trong tương lai của cậu thôi." Tần Khâu dừng lời, lấy một viên kẹo vị cam trong túi áo sơ mi ra, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng. Sau khi nhai nát viên kẹo, anh mới nói tiếp: "Thẩm Lộ, tên tiếng C là Sean, 25 tuổi, hai năm trước tốt nghiệp tiến sĩ tội phạm học tại đại học H, hiện đang là trợ giảng tội phạm học tại đại học H, giỏi nghiên cứu ảnh hưởng của sự thay đổi xã hội đối với tính cách và hành vi của con người."

Thẩm Lộ không nhịn được nhìn Tần Khâu bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thế này mà gọi là không điều tra á?!

Cuối cùng Thẩm Lộ cũng hiểu tại sao lúc ở quán bar, người đàn ông lại thờ ơ với hành động chủ động tiết lộ danh tính của cậu... Hóa ra trước đó người này giả vờ như không biết gì về cậu, thực tế lại biết rõ thông tin danh tính của cậu!

"Đừng trừng mắt nhìn tôi, tôi thật sự không điều tra danh tính của cậu." Viên kẹo khiến lưỡi Tần Khâu hơi ngọt, anh thè đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi, khiến đôi môi hồng nhạt của anh trở nên long lanh. Nếu không phải vì tình huống hiện tại không phù hợp, Thẩm Lộ đã muốn giơ ngón cái lên trong lòng và khen một câu đủ gợi cảm.

"Nói sao nhỉ, muốn tìm hiểu về cậu thực ra không khó, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể dễ dàng có được những thông tin này." Dừng lại một chút, Tần Khâu lại khẽ cười, giọng điệu trêu chọc: "Dù sao tôi cũng tốt nghiệp sớm hơn cậu vài năm và từng ở dưới trướng cùng một giáo sư, theo lý thì cậu còn phải gọi tôi một tiếng đàn anh nữa."

Thẩm Lộ không nhịn được nghi ngờ liệu người đàn ông này có đang trêu đùa cậu không.

Tất nhiên Tần Khâu nhận ra vẻ không tin trong mắt Thẩm Lộ, đối với điều này anh chỉ cong mắt không hề bận tâm, như thể mọi sự không tin tưởng của người trước mặt đối với anh đều chẳng liên quan gì đến bản thân anh: "Tôi đoán trước cậu sẽ không dễ dàng tin lời tôi nói, nên tôi đã chuẩn bị sẵn bằng tốt nghiệp, tìm ra loại giấy tờ cất kỹ như vậy cũng khá mất công."

Thấy một vật hình vuông được Tần Khâu lấy ra từ ngăn kéo rồi ném về phía mình, Thẩm Lộ theo bản năng đưa tay đón lấy.

Mấy chữ "Bằng Tốt Nghiệp Thạc Sĩ Đại Học H" bằng chữ vàng nổi bật trên bìa màu đỏ sẫm, sáng đến mức khiến cậu cảm thấy hơi chói mắt.

Bình tĩnh, không thể để những thứ người này đưa và nói ra ảnh hưởng đến khả năng phán đoán logic, dù sao việc làm giả bằng cấp cũng không quá khó khăn, muốn xác định lời nói của anh có thật hay không vẫn còn cách khác.

Thẩm Lộ lật qua lật lại bằng tốt nghiệp của Tần Khâu nửa phút rồi đặt nó sang một bên trên chiếc bàn thấp để bình hoa: "Anh từng ở dưới trướng vị giáo sư nào?"

"William Smith." Tần Khâu đọc tên người C với giọng điệu thanh lịch và trầm thấp: "Thời đại học từng học vài môn của ông ấy, khi học cao học cũng đã xin làm trợ lý nghiên cứu cho ông ấy, sau đó còn đọc được đánh giá về vài đàn em khóa dưới trên trang cá nhân của ông ấy nên mới có ấn tượng với tên của cậu."

Thẩm Lộ quả thật đã từng làm việc dưới trướng vị giáo sư này một thời gian, nhưng tính tình vị giáo sư này quái gở khó gần gũi, vì vậy ông ấy chính là một trong những giáo sư mà cậu sợ nhất trong thời gian đi học.

Cậu hơi ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào Tần Khâu: "Quan hệ của anh với Mr. Smith rất tốt à?"

"Không thể nói là đặc biệt tốt, nhưng tôi là người được ông ấy kéo từ khoa Toán sang chuyên ngành Tội phạm học hồi đại học, nên quan hệ với ông ấy có thể tốt hơn các sinh viên khác một chút, sau khi tốt nghiệp thỉnh thoảng cũng liên lạc qua email."

Đến đây Thẩm Lộ gần như có thể xác định Tần Khâu không nói dối, dù sao đối phương đã chỉ rõ một giáo sư mà cả hai đều quen biết và nói rõ mối quan hệ của anh với vị giáo sư đó, nếu đây là nói dối thì quá dễ bị vạch trần, và Tần Khâu cũng không cần thiết phải nói một lời dối trá chắc chắn sẽ bị vạch trần.

Việc đối phương chuyển ngành mới học Tội phạm học khiến Thẩm Lộ không nhịn được nổi thêm vài phần tò mò: "Trước đây anh học Toán à?"

"Đúng vậy, thời đại học tôi học song ngành Toán học và Tội phạm học." Tần Khâu nghiêng đầu vô hại: "Sao thế, cậu hứng thú với chuyên ngành trước đây của tôi à, hay là cậu cũng muốn xác minh cả điều này?"

"Không, cái này không cần xác minh đâu." Thẩm Lộ lắc đầu gạt bỏ sự tò mò trong lòng: "Được rồi, giả sử việc anh là đàn anh của tôi là thật, vậy tại sao lúc nãy anh lại khống chế tôi ở quán bar? Mục đích là gì?"

"Nếu việc hù dọa cậu ở quán bar khiến cậu thấy khó chịu, thì tôi xin lỗi." Miệng nói lời xin lỗi, nhưng giọng điệu của Tần Khâu hoàn toàn không có sự thành khẩn của việc xin lỗi: "Nghề nghiệp hiện tại của tôi là nhà văn tiểu thuyết trinh thám, việc dùng súng đe dọa cậu lúc trước không phải là muốn làm hại cậu, chỉ là vì cốt truyện của tiểu thuyết hiện tại cần nên mượn cậu để lấy chất liệu thôi."

Thẩm Lộ: "..."

Lấy chất liệu cho tiểu thuyết????

Lúc này cậu cảm thấy người đàn ông này hoàn toàn đang trêu đùa cậu: "Anh có biết lời nói của anh vô lý đến mức nào không? Lúc nãy anh đã dùng súng chĩa vào đầu tôi, và còn bắn về phía tôi nữa!"

"Súng là giả, và bên trong cũng chẳng có gì cả." Tần Khâu kiên nhẫn giải thích, giọng điệu lười biếng.

Thẩm Lộ cười lạnh một tiếng, không tin lời biện hộ của người đàn ông.

"Là giả thật mà, cậu xem này." Tần Khâu vừa nói vừa từ từ rút ra một khẩu súng nhỏ từ sau lưng.

Thẩm Lộ lập tức lùi lại hai bước và di chuyển ngón tay bấm số điện thoại cảnh sát, nhưng ngay lúc tiếp theo cậu thấy người đàn ông mạnh mẽ đập súng xuống đất, thân súng va chạm với gạch men trắng của nhà bếp lập tức vỡ tan tành.

Thẩm Lộ: "..."

Chết tiệt, thật sự là giả!

Tranh thủ lúc cuộc gọi báo cảnh sát chưa kết nối, cậu ngượng ngùng cúp máy, hít sâu một hơi rồi run giọng hỏi: "Vậy tại sao anh lại tình cờ xuất hiện ở Whisper..."

"Đã nói là tôi đang viết tiểu thuyết trinh thám mà, nên thường xuyên đến những nơi như thành phố T để tìm cảm hứng. Một tuần trước tôi vẫn đang đi công tác bên ngoài, cho đến hôm nay tình cờ gặp cậu ở quán bar mới đột nhiên quyết định về nhà xem sao, nên có thể nói chúng ta thật sự có duyên đấy." Nụ cười trên mặt Tần Khâu không có chút sơ hở nào: "Nhắc mới nhớ, tôi đã xuất bản hai cuốn sách rồi, một cuốn là tiểu thuyết trinh thám thuần túy, một cuốn là tiểu thuyết phản địa đàng, cả hai cuốn tôi đều có bản sách giấy phiên bản sưu tập, cậu có hứng thú muốn xem thử không?"

Một cảm giác thất bại bao trùm lấy Thẩm Lộ, cậu đã nghe nói Tần Khâu đang viết sách nên bất lực thốt lên: "Hôm nay thì thôi, khi khác có cơ hội tôi sẽ xem."

"Ừm, vậy để sau xem nhé." Tần Khâu gật đầu, rồi lại cầm cà phê từ trên bàn lên, vẻ mặt tiếc nuối: "Kết quả là cà phê đã nguội mất rồi, hơi đáng tiếc."

Lúc này Thẩm Lộ mới chợt nhận ra bạn cùng phòng của cậu thậm chí còn nắm chính xác sở thích cà phê của cậu, nhiều sữa nhiều đường, vì cậu rất ghét vị đắng của cà phê.

Phải chăng đây cũng là tin tức nhỏ biết được từ một giáo sư hay bạn học nào đó?

Thẩm Lộ đã lâu không trải qua cảm giác bồn chồn vì không thể nhìn thấu người khác như thế này.

Cậu vẫn có cảm giác đối phương là một nhân vật nguy hiểm, nhưng một loạt giải thích của người bạn cùng phòng lại chặt chẽ về mặt logic đến mức không thể bắt bẻ.

Cậu không nhịn được suy nghĩ, liệu cảm nhận của mình là đúng, hay là do cậu thường xuyên tiếp xúc với những tội phạm tàn bạo nên quá nhạy cảm với lời nói và hành động của bạn cùng phòng?

Thẩm Lộ không muốn định nghĩa bạn cùng phòng của mình là người xấu khi chưa có bằng chứng, dù sao trên thế giới này quả thật tồn tại một loại người, điều kiện sinh lý bẩm sinh và những trải nghiệm kỳ lạ sau này khiến mô hình hành vi của họ khác xa so với người bình thường. Hành vi của loại người này bị xã hội định nghĩa là bất thường, nhưng do có sự ràng buộc của pháp luật, họ thường không làm những việc vi phạm pháp luật theo đúng nghĩa.

Và phân tích này cũng chỉ là một mặt của lý do cậu muốn tin tưởng người bạn cùng phòng này, mặt khác, về mặt tình cảm, do nhiều năm học tập và làm việc liên quan đến tội phạm, Thẩm Lộ đã thấy quá nhiều mặt tối của nhân tính, trong lòng cậu đầy cảnh giác đối với những người có hành vi bất thường, nhưng cũng vì thế mà càng khao khát những điều tốt đẹp hiếm hoi tiềm ẩn trong bản chất con người.

Nhìn chung, Thẩm Lộ rất hy vọng bạn cùng phòng của mình sẽ là người tốt, hy vọng này khiến cậu sẵn sàng gạt bỏ định kiến đã có về bạn cùng phòng và cố gắng đối xử với đối phương bằng thái độ bình thường và thân thiện.

Vậy hãy tạm giữ nghi ngờ về bạn cùng phòng đi.

Cuối cùng Thẩm Lộ cũng đã đưa ra quyết định, cậu sẽ không xem bạn cùng phòng như một phần tử nguy hiểm, nhưng cũng không hoàn toàn hạ thấp cảnh giác đối với anh. Nếu trong quá trình ở chung sau này có thể xác nhận đối phương là người tốt, thì mọi chuyện đều sẽ hoàn hảo.

Đêm đó suy nghĩ quá nhiều về những vấn đề liên quan đến bạn cùng phòng, cuối cùng Thẩm Lộ đã buồn bã mất ngủ, vì vậy khi cậu tỉnh dậy vào ngày hôm sau đã qua giờ ăn trưa từ lâu.

Cậu xoa đầu còn choáng váng đi xuống lầu tìm đồ ăn, khi bước vào bếp, một mùi thơm nhẹ của cơm canh thoang thoảng bay đến mũi, nhưng bếp và bàn ăn trong bếp lại sạch sẽ không một hạt bụi, như thể trước đó không có ai nấu nướng trong đó.

Thẩm Lộ không khỏi thầm thở dài, mặc dù Tần Khâu hành sự kỳ quặc, nhưng thói quen sinh hoạt lại rất tốt, chỉ xét riêng về mặt là một người bạn cùng phòng thì thực sự có thể nói là không có gì để chê.

Hôm nay Thẩm Lộ không cần phải đến trường dạy học, chỉ cần ở nhà đăng nhập vào giao diện khóa học để hỗ trợ giáo sư chấm bài kiểm tra nhỏ về tội phạm học cho sinh viên. Cậu nấu cháo mang về phòng vừa ăn vừa làm việc. Sau khi chấm xong bài kiểm tra, cậu đang định xuống lầu rửa bát thì đúng lúc điện thoại đổ chuông, cuộc gọi là từ người bạn làm điều tra viên ở cục điều tra.

"Nhóm chúng tôi vừa nhận được một vụ án mới, dự định tổ chức họp báo công bố vụ án chiều nay." Tưởng Sâm ở đầu dây bên kia cười, nói ra một lời mời khó từ chối: "Tôi biết cậu quan tâm đến việc phá án của chúng tôi, nên đã để dành cho cậu một chỗ ngồi tốt, lát nữa cậu có muốn đến xem chúng tôi phân tích vụ án không?”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play