Ghi Chép Quan Sát Bệnh Trạng Của Bạn Cùng Phòng

Chương 1


4 tuần

trướctiếp

Mùa đông khắc nghiệt sắp đến, tuyết sương đã phủ kín ngọn thông. Dưới cơn gió mạnh, những bông tuyết vội vã lăn theo hướng gió, rơi xuống mặt đất cứng đơ vì giá lạnh, tạo thành những vũng tuyết lầy lội.

Sâu trong rừng thông là một tòa nhà khổng lồ màu xám đậm, đó là nhà tù cấp cao nhất dùng để giam giữ tội phạm nghiêm trọng của nước C. Dưới lớp băng tuyết phủ kín, tòa nhà này càng khiến người ta cảm thấy rùng mình khi nhìn từ xa.

Một chiếc xe Jeep đen dừng lại và tắt máy trước cổng nhà tù. Một lúc sau, chàng trai ngồi ghế phụ xuống xe trước. Chàng trai lo lắng nhìn đỉnh nhọn của tòa nhà sau cánh cửa sắt dày, lúc này những bông tuyết nhanh chóng len lỏi vào cổ áo cậu, khiến cậu không khỏi rùng mình.

Chàng trai có mái tóc đen mềm mại, đôi mắt nâu dịu dàng và trong sáng dưới hàng mi dài mảnh mai, gương mặt trông có vẻ non nớt so với những người tóc vàng mắt xanh ở nước C. Tuy nhiên, viên cảnh sát da trắng vừa xuống từ ghế lái vẫn giữ thái độ hết sức tôn trọng đối với cậu.

"Điều tra viên Sean, mời cậu đi theo tôi. Anh ta đã được đưa đến khu gặp mặt chờ cậu từ 10 phút trước."

Ngay khi viên cảnh sát vừa dứt lời, cánh cổng nhà tù như có ý thức riêng, từ từ mở ra từ bên trong. Thẩm Lộ, người được gọi là đặc vụ, nhanh chóng bước theo sau viên cảnh sát vào trong, để lại những dấu chân nặng nề trên tuyết trắng xóa.

Mất 5 phút đi bộ qua sân nhà tù rộng lớn, hai người mới đến được bên trong tòa nhà. Không hiểu sao bên trong tòa nhà lại không nghe thấy tiếng động nào của con người, chỉ có tiếng bước chân của cả hai vang vọng bên tai, nghe rõ ràng nhưng cũng chói tai.

Sau khi rẽ qua vài khúc quanh và đi qua nhiều hành lang, cuối cùng Thẩm Lộ cũng được viên cảnh sát dẫn đến khu gặp mặt của nhà tù quốc gia.

Trong khu gặp mặt, một người đàn ông tóc đen đeo xiềng xích đang ngồi yên lặng trước bàn. Nghe thấy tiếng chàng trai đẩy cửa, người đàn ông bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vốn lạnh nhạt dần dần nhuốm một nụ cười. Anh hăm chú nhìn Thẩm Lộ ngồi xuống đối diện, đôi mắt xanh biếc như có những vì sao lấp lánh: "Em đến rồi."

"Ừ, có yêu cầu gì thì nói ngay đi." Thẩm Lộ nói với vẻ mặt lạnh nhạt. Đợi một lúc lâu mà không thấy người đàn ông tiếp tục lên tiếng, cậu không nhịn được mà bắt đầu châm chọc với giọng cứng nhắc: "Sao thế, cơ hội một năm gặp tôi một lần mà anh đề nghị, chẳng lẽ chỉ để ngồi im lặng với tôi thế này sao?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tần Khâu không hề bận tâm đến thái độ đối đầu của chàng trai, anh lắc đầu và hỏi với giọng dịu dàng: "Em đang giận anh sao?"

"Không." Thẩm Lộ nhướng mày: "Tôi có tư cách gì mà giận anh chứ?"

"Vậy là tốt rồi." Người đàn ông giả vờ như không nghe ra giọng châm biếm của Thẩm Lộ, anh cong mắt cười nói: "Thực ra chỉ cần được ngồi đây với em thôi, anh cũng đã thấy rất vui rồi."

Một tháng tù tội không hề làm mất đi phong thái điềm tĩnh như đang điều khiển cục diện của Tần Khâu. Anh vốn có diện mạo tuyệt sắc, khi đôi mắt xanh ấy nhìn Thẩm Lộ với ánh mắt đầy yêu thương, Thẩm Lộ vẫn có cảm giác mình đang được anh yêu sâu đậm.

Nhưng mà, tình yêu của Tần Khâu ư?

Thẩm Lộ cúi mắt che giấu vẻ mặt phức tạp của mình. Trước đây cậu chỉ nghĩ lời tỏ tình của người đàn ông này đều có mục đích riêng, nhưng giờ đây khi đã hiểu rõ hơn về anh, cậu lại có chút muốn thoát khỏi mối tình nặng nề này.

Trong lúc suy nghĩ miên man, bàn tay trái đút trong túi của cậu vô tình chạm phải chiếc móc khóa lạnh lẽo, khiến cậu lại bị dòng suy nghĩ mới làm cho sững sờ.

"Nhưng anh thực sự có chuyện quan trọng cần nói với em." Tần Khâu nhìn thấy rõ sự dao động của chàng trai, anh từ tốn mở lời: "Anh đã nghĩ thông suốt rồi, giúp các em phá án không thành vấn đề, nhưng tôi còn một yêu cầu nhỏ cần các em đồng ý."

Cuối cùng cũng nói đến chuyện chính.

Sự hiểu biết về Tần Khâu trong một năm qua khiến Thẩm Lộ cảnh giác trong lòng, cậu linh cảm yêu cầu này không hề nhỏ nhặt như người đàn ông nói, nên lập tức ngồi thẳng người cảnh giác: "Yêu cầu gì?"

"Rất đơn giản." Người đàn ông khẽ mở miệng, giọng nói trìu mến: "Trong thời gian phá án, anh muốn được hẹn hò công khai với em."

Thẩm Lộ: "..."

Dưới ánh mắt tò mò và sửng sốt của các cảnh sát xung quanh, sau vài giây im lặng, cuối cùng cậu cũng không nhịn được, nhìn người đàn ông với vẻ mặt phức tạp và chửi: "Anh có bị gì không đấy?"

*

Thời gian quay trở lại một năm trước vào tháng 10, khi đó Thẩm Lộ vẫn chưa là một đặc vụ điều tra, mà là một trợ giảng tội phạm học tại trường đại học.

Lúc bấy giờ Tần Khâu cũng chưa bị giam vào nhà tù quốc gia, mà là một người đàn ông xa lạ sắp trở thành bạn cùng phòng của Thẩm Lộ. Sau khi nghe chủ nhà kể về Tần Khâu, Thẩm Lộ cảm thấy người này là một thanh niên có tiềm năng và tương lai xán lạn.

Theo lời chủ nhà, Tần Khâu có ngoại hình ưa nhìn và lễ phép. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ từ một trường danh tiếng, anh chọn trở thành một nhà văn trinh thám. Cuốn tiểu thuyết bán chạy hiện nay trên thị trường "The Tears of Fire" chính là tác phẩm của anh.

Là một người đồng tính chưa từng hẹn hò, đương nhiên Thẩm Lộ có chút tưởng tượng về người đàn ông tài mạo song toàn mà chủ nhà miêu tả. Nghĩ đến cuộc gặp gỡ sắp tới giữa hai người bạn cùng phòng, cậu cảm thấy vừa mong đợi vừa hơi ngượng ngùng.

Ngày dọn vào nhà mới đúng lúc trời đổ cơn mưa tuyết đầu tiên của năm. Thẩm Lộ vừa tan làm từ trường, tay chân luống cuống, tay trái xách cặp công văn, tay phải kéo một chiếc vali 32 inch, vai phải và đầu còn kẹp một chiếc điện thoại trò chuyện với mẹ đang ở nước ngoài: "Mẹ à, đừng lo về bạn cùng phòng mới của con nữa, chủ nhà nói anh ta là người tốt, con đã mua quà sẵn rồi, chỉ đợi gặp mặt để tặng anh ta thôi."

"Con đừng có nghe nói bạn cùng phòng tốt mà lơ là cảnh giác nhé, nhớ kỹ phòng người như rùa đen trong bóng tối!" Người phụ nữ ở đầu dây bên kia đau lòng trách móc: "Đừng tưởng mẹ không nghe người ta nói, bạn cùng phòng da trắng trước đây của con nhân lúc con không có nhà, lén lút dọn sạch đồ ăn đồ dùng trong phòng khách và bếp, ngay cả cái bát ăn xin cũng không để lại cho con, may mà lúc đó cửa phòng ngủ con khóa, không thì chắc phòng con cũng bị nó dọn sạch luôn!"

Thẩm Lộ không nhịn được nghiến răng trong lòng, thầm mắng một lượt đám bạn mồm to của mình.

Ai mà nhiều chuyện thế, ngay cả chuyện xấu hổ như đồ đạc bị dọn sạch cũng phải báo cáo ngay cho mẹ cậu!

"Thực ra chuyện này con đã đoán trước rồi, thường ngày anh ta trả tiền thuê nhà cũng lề mề chậm chạp, nên con mới chuẩn bị sẵn khóa cửa phòng ngủ mà. Lần này đổi nhà chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu. Con chưa gặp bạn cùng phòng mới, nhưng chủ nhà nói anh ta là một nhà văn rất giỏi." Cuối cùng Thẩm Lộ cũng kéo được hành lý từ gara đến trước cửa biệt thự, cậu mệt lã người, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để thở. Cậu đứng đó nghỉ một lát rồi mới đưa tay mở khóa vân tay trên cửa. Cậu vừa mở vừa nói bừa: "Đây là một người tài năng vừa có văn chương vừa có logic, kiến thức trong đầu anh ta sẽ đóng góp lớn cho thế giới, làm sao có thể thèm muốn mấy con giun dài mà con chọn về khi đi chợ, hay là mấy cái bát sứ cán bộ cao cấp mà mẹ mua cho con khi đến thăm chứ."

Người phụ nữ bên kia điện thoại nghe vậy thì bất thường im lặng một lúc: "Thằng nhỏ này, không phải con đang thầm vui vì bát cán bộ bị trộm đấy chứ, còn khá vui vẻ nữa?"

"Ái chà, con đâu dám bất kính với mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều." Lúc này Thẩm Lộ vừa mở cửa biệt thự, ánh mắt vô tình liếc xuống, lập tức bị chiếc thảm chùi chân hình móng mèo màu xám đậm ở cửa làm cho rung động. Một lúc sau cậu mới hoàn hồn, dùng giọng nịnh nọt để an ủi mẹ: "Mẹ à, con đã vào nhà rồi, phải bắt đầu dọn đồ đạc đây, nếu mẹ không có chuyện gì quan trọng thì chúng ta để lúc khác nói chuyện nhé."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lộ thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát nạn. Nhớ lại mình vừa tan làm đã phải bắt đầu bận rộn, chưa ăn miếng cơm nào mà đã có một đống việc phải làm, trong lòng cậu bỗng cảm thấy mình thật khổ sở.

Quay đầu lấy dép lê từ vali ra mang vào, sau đó Thẩm Lộ ngồi xuống, lấy tất cả giày dép mang ngoài ra và xếp từng đôi vào tủ giày.

Tủ giày chạm khắc hoa văn trước cửa có tất cả bốn tầng, giày của bạn cùng phòng mới được xếp ngay ngắn ở hai tầng dưới. Không biết có phải ai đó đã xịt nước hoa trong tủ không, chẳng ngửi thấy mùi hôi của giày chút nào, ngược lại còn tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.

Thẩm Lộ không khỏi cảm thán rằng người bạn cùng phòng này quả nhiên có tác phong tốt như lời chủ nhà nói. Sau khi xếp giày xong, cậu đóng cửa tủ và đứng dậy, lúc này vừa vặn đối diện với bó hoa trắng nhỏ trên tấm khăn trải bàn màu xám trên đỉnh tủ, liền khẽ cong môi và đưa tay ra, tinh nghịch vò nhẹ mấy cánh hoa ít ỏi của bông hoa.

Làm xong tất cả, cậu kéo vali lại, sau đó lôi nó đến trước cầu thang. Đang định xách vali lên phòng mình thì đột nhiên cậu cảm thấy da đầu tê dại, một cảm giác bất an như đang bị ai đó theo dõi dâng lên trong lòng.

Nhiều năm đắm chìm trong tội phạm học khiến cậu lập tức cảnh giác, khẽ xoay đầu nhìn quanh, nhưng xung quanh chẳng có ai đang theo dõi mình cả, ngay cả động vật lén lút quan sát mình cũng không có con nào.

Thẩm Lộ gãi đầu có chút bối rối, vài giây sau lại thử thò đầu lên cầu thang, nhỏ giọng gọi: "Bạn cùng phòng ơi~ Bạn cùng phòng thân yêu của tôi ơi~ Anh có ở nhà không?"

Tiếng gọi của cậu qua thật lâu mà cũng không được đáp lại, thậm chí còn có tiếng vang âm vọng lại, khiến cậu càng cảm thấy căn biệt thự nhỏ này giống như một ngôi nhà ma ở vùng quê.

Thẩm Lộ tự nhận là người vô thần, không chỉ vậy còn vừa đỏ vừa chuyên, vỗ vỗ mặt mình, tự nhủ chắc là vừa rồi mình hơi đa nghi. Cậu hít sâu một hơi rồi định bước lên cầu thang, đi được hai bước lại như nhớ ra điều gì, quay đầu sang trái nhìn chằm chằm vào bó hoa trắng nhỏ trên tủ giày, nhe răng cười tự cho là quyến rũ vô cùng, nói với vẻ ngông nghênh: "Đừng cố chống cự nữa, dù ta có chà đạp ngươi đến mức này cũng chẳng có ai ra cứu ngươi đâu."

Bó hoa trắng nhỏ: "..."

Nói xong lời đe dọa, Thẩm Lộ hài lòng gật đầu, rồi mới kéo chiếc vali nặng trĩu từng bước di chuyển lên lầu.

Phong cách trang trí trên lầu hơi khác so với tầng dưới, màu sắc thảm trải sàn và đồ trang trí không còn là tông màu lạnh như tầng dưới, mà là sự kết hợp hoàn hảo của ba màu vàng, xanh dương và xanh lá, khiến tầng lầu dùng để ở trông có vẻ ấm áp hơn. Chất liệu và hình dạng của thảm trải sàn thì giống với tầng dưới, đều là hình móng mèo đáng yêu, xù xì.

Mặc dù cậu không thích những thứ đáng yêu này lắm, nhưng nhìn từ cách trang trí, có vẻ như bạn cùng phòng mới của cậu là một người có gu thẩm mỹ tốt và tính tình ôn hòa, chắc sẽ không khó ở chung.

Sau khi đánh giá bạn cùng phòng trong lòng xong, Thẩm Lộ xách vali định vào phòng của mình ở bên phải, lúc này lại bất ngờ bị bức tranh trang trí trên tường thu hút ánh nhìn. Bức tranh treo bên cạnh cửa phòng cậu rõ ràng là bản sao tác phẩm "Thiêu đốt" của bậc thầy nghệ thuật Kleus, những ngọn lửa xanh linh động và trừu tượng dường như có hình người bên trong, mỗi hình người đều đang thực hiện các động tác quỳ lạy khác nhau, như thể đang sám hối, hoặc như đang cầu xin ai đó dừng cực hình thiêu đốt đau đớn này lại.

Thẩm Lộ lập tức cảm thấy vui vẻ, xem ra bạn cùng phòng mới này tuy tính tình ôn hòa, nhưng cũng là một người có cá tính mạnh mẽ, dám yêu dám ghét!

Cậu thuận thế nhìn sang cánh cửa kia, quả nhiên bên cạnh cửa cũng treo một bức tranh trang trí, và nội dung trong tranh là... Bạch tuộc và Bọt biển?

Thẩm Lộ: "..."

Xin lỗi, cậu xin rút lại đánh giá trước đó về bạn cùng phòng mới này! Hai bức tranh này mà nói là phong cách khác nhau thì cũng là quá khen. Người bạn cùng phòng này không phải hoàn toàn không có khả năng thẩm mỹ trong việc trang trí nội thất, thì chắc chắn là có vấn đề ở đầu óc rồi!

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp