Phỏng đoán của Thẩm Lộ không phải là không có căn cứ.

Khi chuyển đến hôm qua, cậu đã chú ý thấy màn hình cảm ứng của khóa vân tay có cảm giác hơi nhám như cát mịn. Với gần 10 năm kinh nghiệm sống ở thành phố này, cậu đoán rằng một lớp bụi mỏng như vậy chắc phải do khoảng 4-5 ngày không ai động đến khóa vân tay mới tạo thành.

"Sao thế, đang nghĩ xem tại sao bạn cùng phòng của cậu không về nhà à?" Người ở đầu dây bên kia nói đúng suy nghĩ trong lòng cậu: "Bạn cùng phòng của cậu là người trưởng thành, không dễ dàng biến mất một cách bí ẩn như vậy đâu, không có gì để cậu phải lo lắng cả."

Thẩm Lộ xoa xoa thái dương: "Tôi biết, tôi chỉ cảm thấy..."

— Cảm thấy nếu bạn cùng phòng không về nữa thì bánh trong tủ lạnh sẽ không tặng được.

Tuy nhiên, không đợi cậu nói hết câu, người ở đầu dây bên kia đã cao giọng nói: "Cảm thấy gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu không được cảm thấy gì hết!"

Vì vậy, nửa câu sau của Thẩm Lộ bị nghẹn lại trong cổ họng, một lúc sau cậu mới cau mày nói: "Tưởng Sâm, cậu bị bệnh à?"

"Tôi không bị bệnh, tôi chỉ không chịu được cậu quan tâm đến cả người lạ như vậy, mà lại chẳng quan tâm gì đến tôi." Giọng người trong điện thoại có vẻ oán trách: "Sao cậu không chịu đối xử với tôi tốt hơn chứ, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, dù không thích tôi, ít nhất cũng còn tình bạn từ thuở nhỏ..."

Điều mà Thẩm Lộ sợ nhất trong đời chính là người khác quấy rầy không ngừng. Không đợi đối phương phàn nàn xong, cậu bất lực xoa xoa trán, đưa điện thoại ra xa rồi vuốt ngón cái để cúp máy.

Mặc dù trong lòng hơi hổ thẹn, nhưng ít ra thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!

Cậu vui vẻ lăn lộn vài vòng trên giường, rồi nằm sấp xuống mở ứng dụng, thấy nhân viên giao hàng đã đưa đồ ăn đến trước cửa nhà, liền xuống lầu với lòng biết ơn, nhận lấy phần đồ ăn cứu vớt cái dạ dày của mình khỏi nước lửa.

Trong phòng khách treo một chiếc TV LCD siêu lớn 65 inch, sở hữu một màn hình như vậy để thưởng thức bữa tiệc thị giác là giấc mơ của mọi người hướng nội.

Thẩm Lộ bật TV lên, vừa ăn cháo vừa cầm điều khiển TV nghiên cứu cách sử dụng, một số nút có chỉ dẫn bằng chữ nhưng một số thì không. Chưa kịp quyết định thử những nút không có chỉ dẫn, màn hình khởi động của TV đã phát xong, ngay sau đó màn hình bắt đầu chiếu một trận bóng đá ở Nam bán cầu: "Bàn thắng, đẹp quá!"

Thẩm Lộ mặt không biểu cảm chuyển sang kênh khác, TV lập tức xuất hiện một người phụ nữ sắp khóc đang kéo vạt áo ai đó: "Romeo, em yêu anh! Nếu anh không thể chấp nhận tình yêu của em, thì em sống còn có ý nghĩa gì nữa..."

Thẩm Lộ giật mình, lại đổi kênh khác.

"Sáng nay lúc 9 giờ 40 phút, một thanh niên được phát hiện tự tử tại nhà, do lúc xảy ra sự việc nhiệt độ máy sưởi trong phòng quá cao, khi thi thể của cậu ta được phát hiện thì đã..." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đổi tiếp.

"Này, tôi đã nâng đỡ cho ông rồi mà ông còn không hài lòng nữa à?"

Mắt Thẩm Lộ lóe lên tia sáng, vừa ăn cháo vừa lấy tiết mục hài kịch trên TV làm món ăn kèm, đang nghe say sưa thì điện thoại lại rung lên, cậu lấy điện thoại ra xem, thấy lại là Tưởng Sâm gọi đến nên dứt khoát cúp máy.

Vài giây sau đối phương vẫn kiên trì gọi lại, khiến cậu thực sự rất bực bội, bất đắc dĩ cuối cùng vẫn phải nghe máy: "Rốt cuộc cậu còn gì muốn nói nữa?"

"Có tình huống đột xuất." Tưởng Sâm đang định nói chuyện chính, nhưng bỗng nghe thấy tiếng hài kịch từ ống nghe truyền đến, nên không nhịn được nghiến răng nói: "Vừa nãy cậu cúp máy tôi là để nghe hài kịch à?"

"Nếu cậu không nói ngay có tình huống gì thì tôi tắt máy đấy!"

"Khoan đã, đừng tắt!" Cuối cùng Tưởng Sâm đành chịu thua: "Là thế này, vừa nãy chúng tôi nhận được tin, một người tên Arnold trong tài liệu cậu cung cấp đã chết."

Nghe vậy, đầu óc Thẩm Lộ choáng váng, như nhớ ra điều gì đó liền vội vàng chuyển lại kênh trước, nhưng tin tức đó quả nhiên đã phát xong từ lâu: "Có phải cậu ta tự tử ở nhà, rồi do nhiệt độ máy sưởi trong nhà quá cao, khi được phát hiện thì thi thể đã phân hủy không?"

"Sao cậu biết?"

"Vừa nãy tình cờ liếc qua tin tức liên quan." Nghĩ đến phong cách làm việc nhanh chóng của cục điều tra, Thẩm Lộ cúi đầu nhìn bát cháo chưa ăn xong, vẻ mặt không khỏi trở nên đau lòng: "Có phải các cậu đang chuẩn bị phong tỏa hiện trường không? Để lại cho tôi một chỗ, tôi thu xếp xong sẽ đến ngay."

"Không thành vấn đề, tôi đợi cậu ở hiện trường, trên đường nhớ chú ý an toàn nhé."

Một giờ sau, Thẩm Lộ lái xe đến hiện trường vụ án, lúc này pháp y đã tiến hành giám định sơ bộ thi thể, người của cục điều tra đã phong tỏa hiện trường để thu thập chứng cứ, cố gắng tìm bằng chứng về án mạng trong phòng.

Thẩm Lộ xuất trình giấy tờ tùy thân cho đặc vụ đang canh gác ở cửa biệt thự nơi xảy ra vụ án, rồi lấy bao bọc giày và găng tay từ cảnh sát bên cạnh, sau khi trang bị xong mọi thứ mới đi thẳng đến chỗ Tưởng Sâm đang ghi chép gì đó trong phòng: "Tình hình thế nào?"

"Pháp y giám định là ngộ độc khí than, người của chúng tôi cũng đã kiểm tra căn nhà, phát hiện van gas trong bếp quả thật đã bị ai đó mở bằng tay, căn nhà này không có dấu hiệu đột nhập, cũng không còn dấu vân tay của người khác, nếu không tìm thấy manh mối mới, có lẽ cái chết của Arnold sẽ được kết luận là tai nạn hoặc tự tử."

Nói xong, Tưởng Sâm đưa tay chỉ vào phòng ngủ nơi Arnold gặp nạn: "Khi chết, mắt cậu ta mở to, tay trái nắm chặt mép giường, điều này cho thấy khi cậu ta chết vì ngộ độc vẫn ở trong trạng thái tỉnh táo, như vậy càng thiên về việc cậu ta thực sự tự tử."

Thẩm Lộ gật đầu tỏ ý hiểu rõ, đang định bước vào phòng ngủ thì bỗng bị nắm lấy cánh tay, nên cậu dừng bước, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn đối phương.

Tưởng Sâm có vẻ lúng túng: "À, cái đó, tôi nghĩ thi thể bên trong đã phân hủy, sợ cậu thấy ghê tởm..."

Thẩm Lộ nhìn anh ta với vẻ nửa cười nửa không: "Cậu đang đùa à? Khi còn đi học chúng ta cũng đâu ít đến hiện trường vụ án để khảo sát, có loại thi thể nào mà tôi chưa từng thấy?"

Tưởng Sâm bị Thẩm Lộ nhìn đến ngẩn người, tay vô thức nới lỏng ra, rồi thấy cậu đi vào phòng ngủ nên cũng lẽo đẽo đi theo.

Tình hình trong phòng giống như Tưởng Sâm đã nói, thi thể của Arnold đã phân hủy đến mức không ra hình dạng, cả phòng ngủ nồng nặc mùi hôi thối.

Mắt Arnold mở to, tay trái bám chặt vào mép gỗ bên phải giường, rõ ràng là đã trải qua cơn đau đớn tột cùng khi chết, nhưng dù vậy, cậu ta cũng không có hành động bò dậy khỏi giường để tự cứu mình, không biết là mang tâm trạng gì mà để mặc cho mình bị đầu độc chết.

Thẩm Lộ đang trầm ngâm, Tưởng Sâm từng bước di chuyển đến bên cạnh cậu, lặng lẽ nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng của cậu khi đang làm việc.

"Cậu cảm thấy cái chết của cậu ta có gì đáng ngờ không?"

"Tôi đã phân tích sơ qua lai lịch của cậu ta, theo tài liệu và hiểu biết của tôi về cậu ta trong thời gian qua, tình hình gia đình của Arnold rất phức tạp. Cậu ta là con ngoài giá thú, mẹ mất sớm, được ba đưa về nhà nhưng không được người trong nhà coi trọng, sau đó cậu ta ham tiền, gần như mỗi lần về nhà đều là để xin tiền người nhà."

Thẩm Lộ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng mâu thuẫn là thực ra cậu ta rất coi trọng tình cảm... Từ nhỏ cậu ta chưa từng cảm nhận được tình thân bình thường, dù thân phận của cậu ta rất khó xử, nhưng cậu ta vẫn khao khát sự quan tâm của người thân, trong tình huống này, cậu ta quả thực có thể vì không chịu nổi sự thờ ơ của người thân về mặt kinh tế và tình cảm, mà đưa ra quyết định tự tử."

Nghe vậy, Tưởng Sâm gật đầu, ghi lại điều gì đó vào sổ tay mang theo.

"Nhưng tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, bởi vì mối liên hệ xã hội của cậu ta trong những năm qua không chỉ gắn liền với gia đình." Thẩm Lộ tiếp tục phân tích: "Trước đây tôi nghe nói Arnold có một cô bạn gái, cô gái đó không quan tâm đến thân phận và địa vị của cậu ta, theo lý thuyết, có tình yêu làm chỗ dựa, cậu ta không có khả năng tự tử một cách dễ dàng như vậy; Thứ hai, cậu ta đã bị thờ ơ nhiều năm rồi, trong tình huống đã quen, trừ khi cậu ta bị đả kích nặng nề hơn, nếu không cũng không thể đột nhiên tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ cuộc sống. Hơn nữa, tối qua Richard còn tiết lộ, mối quan hệ giữa Arnold và gia đình đã được cải thiện nhờ sự giúp đỡ của anh ta, nếu vậy thì cuộc sống của cậu ta không phải đang trở nên đầy hy vọng hơn sao, việc đột nhiên quyết định tự tử chắc chắn là không hợp lý."

Nói đến đây, Thẩm Lộ như nhớ ra điều gì, vẻ mặt bỗng thay đổi: "À phải rồi! Các cậu đã kiểm tra thiết bị điện tử của cậu ta chưa? Trước khi chết cậu ta đã liên lạc với những ai?"

"Thiết bị đã được chúng tôi gửi đến cơ quan giám định, chậm nhất ngày mai sẽ biết nội dung bên trong." Tưởng Sâm trả lời: "Sao thế, cậu nghĩ ra manh mối gì rồi à?"

"Hiện tại tôi tạm thời có vài phỏng đoán, thứ nhất là bạn gái của cậu ta có thể có vấn đề... Nhắc mới nhớ, từ khi tin tức về cái chết của cậu ta được công bố đến giờ, có người phụ nữ nào đến tìm cậu ta không?"

Tưởng Sâm liền lấy biên bản từ đặc vụ cấp dưới xem qua một lúc: "Trước đó có một cô gái tự xưng là bạn gái cậu ta đến, nói là muốn gặp cậu ta lần cuối, nhưng đương nhiên cảnh sát không thể cho cô ta vào xem thi thể... Cậu nghĩ cô ta có vấn đề à?"

"Thôi, cô ta đến tìm Arnold thì nghi ngờ lại càng bị loại trừ một nửa, cứ đợi xem nội dung thiết bị có chỉ ra điều gì đáng ngờ về cô ta không đã." Thẩm Lộ có thói quen dùng tay bóp thịt cằm khi đang phiền não, lúc này thịt cằm của cậu đã bị anh xoa nắn đến biến dạng: "Ý nghĩ thứ hai của tôi là Richard có thể đã nói gì đó với cậu ta, trước đây tôi cũng đã đề cập với cậu, nhóm người thất nghiệp này có xu hướng phát triển thành tôn giáo... Với tiền đề họ coi Richard như một niềm tin, nếu Richard dùng tự tử làm lời dụ dỗ để nói gì đó với họ, họ cũng không phải không có khả năng tự tử vì điều đó."

Ánh mắt Tưởng Sâm lập tức trở nên sâu thẳm và mờ ám: "Ý cậu là, rất có thể Richard đang xúi giục họ tự tử?"

"Đúng vậy, và điều này không phải là không có dấu hiệu." Thẩm Lộ không khỏi nhíu mày: "Nhóm này đã tồn tại từ một năm trước, những người được chọn làm thành viên không ngoại lệ đều là những người từng có địa vị sáng lạn, nhưng đột nhiên thất nghiệp, mắc nợ, bị xã hội đào thải, những người này chìm đắm trong áp lực kinh tế, cộng với sự chênh lệch quá lớn so với quá khứ, suốt ngày miệng kêu cuộc sống vô vọng..."

Chưa dứt lời, một đặc vụ dưới quyền Tưởng Sâm chạy vào phòng: "Sếp, chúng tôi phát hiện có người đang dùng điện thoại quay phim về phía này cách đây vài chục mét, ống kính hướng đúng vào phòng ngủ nơi nạn nhân tự tử..."

Nghe vậy, Thẩm Lộ theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bị Tưởng Sâm nhanh tay lẹ mắt ấn vào lòng: "Cậu có ngu không hả! Cậu đang phụ trách điều tra Richard, nếu hắn thật sự liên quan đến những vụ án này, mà cậu lại bị chụp được mặt thì cậu có biết sẽ nguy hiểm đến mức nào không?!"

Trán Thẩm Lộ bị áo chống đạn dưới bộ đồng phục của người đàn ông đè đau: "Tôi nhất thời quên mất, thông cảm thông cảm..."

Tưởng Sâm hít sâu một hơi, đợi cơn giận trong lồng ngực dịu bớt mới lên tiếng: "Đừng quay đầu, giữ nguyên tư thế này đi ra ngoài với tôi, không được để lộ diện mạo của cậu... À phải rồi, khi cậu đến đây có bị người lạ chú ý không?"

"Chắc là không." Thẩm Lộ và Tưởng Sâm từng bước di chuyển ra khỏi phòng ngủ, giọng nói có vẻ yếu ớt: "Nửa con phố này đều bị các cậu phong tỏa rồi, ngoài hàng xóm bên cạnh thì chắc không ai nhìn thấy xe của tôi, hơn nữa chỗ tôi xuống xe là ở cửa nhà, có mấy đặc vụ của các cậu chắn ở đó, chắc là không ai nhìn thấy tôi trông như thế nào đâu."

"Sao cậu lại bất cẩn như vậy!" Đợi di chuyển đến chỗ không có cửa sổ, Tưởng Sâm mới buông người trong lòng ra: "Khi về nhà nhất định phải cẩn thận! Chú ý quan sát xem có xe nào theo dõi không, nếu có thì tìm cách giữ vững tình hình, gọi điện cho tôi, rồi tôi sẽ nghĩ cách đến cứu cậu!"

"Được rồi, được rồi." Thẩm Lộ ngượng ngùng xoa xoa cằm, muốn cố gắng lấy lại chút thể diện: "Cậu yên tâm đi, khi điều tra Richard tôi chưa bao giờ lái xe của mình, cũng không để tài xế taxi đưa thẳng đến cửa nhà, mức độ cảnh giác của tôi đạt điểm tuyệt đối đấy."

Nghe vậy, Tưởng Sâm mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu thật sự không cần lo lắng quá, Richard là người rất cẩn thận, nếu anh ta nghĩ tôi có vấn đề, muốn điều tra danh tính của tôi, thì thái độ trong thời gian qua không thể dịu dàng như vậy được." Thẩm Lộ vừa trấn an đồng đội vừa phân tích: "Hôm qua tôi chỉ nói tôi đang báng bổ thần thánh, kết quả anh ta đã trò chuyện thêm vài câu với tôi, có ý chấp nhận tôi như người của mình... Không biết có phải anh ta cảm thấy hành vi báng bổ thần thánh hơi biến thái, nên xem tôi như người cùng loại với anh ta không?"

"..." Tưởng Sâm nheo mắt nghi ngờ: "Cậu còn báng bổ thần thánh à?"

"Tôi đâu có thật sự đi báng bổ thần thánh, tôi vẫn rất tôn trọng tín ngưỡng tôn giáo của người khác mà." Thẩm Lộ có chút buồn cười thở dài, một lúc sau vẻ mặt lại không khỏi trầm xuống: "Tóm lại, việc điều tra xúi giục tự tử cứ giao cho tôi đi, thân phận mà các cậu tạo ra cho tôi rất phù hợp, nếu Richard thật sự có động cơ xúi giục người khác tự tử thì chắc chắn sẽ không kìm nén được."

Để có thể hòa nhập thuận lợi vào nhóm người thất nghiệp, Thẩm Lộ đã được cục điều tra giúp đỡ tạo ra một thân phận.

Thân phận của cậu là một kẻ ngoại quốc đáng thương bị người khác hãm hại mất việc, không chỉ mắc nợ mà còn bị trầm cảm, bên nước S còn có một người ba bệnh nặng cần phụng dưỡng.

Anh ta chìm đắm trong đau khổ nhưng không muốn từ bỏ hy vọng, vẫn đang cố gắng phấn đấu trong xã hội, cảm thấy chỉ cần mình chịu nỗ lực, cuộc sống nhất định sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Nhưng thực ra không phải là anh ta không muốn từ bỏ hy vọng, chỉ là người ba ở nước S là một phao cứu sinh trong nghịch cảnh, buộc cậu phải tiếp tục kiên trì ở đất nước này.

Và giờ đây kế hoạch của Thẩm Lộ là để cho phao cứu sinh của chàng trai trẻ này hoàn toàn tan vỡ—

Ba anh ta qua đời vì bệnh, anh ta cũng mất đi mục tiêu và động lực để kiên trì, sau khi trải qua nhiều đả kích như mất ba và tìm việc thất bại liên tiếp, một chàng trai bị trầm cảm này dù có làm bất cứ hành động tuyệt vọng nào cũng không thể coi là quá đáng, phải không?

Khi Thẩm Lộ về đến nhà an toàn, trời đã hơi tối, cậu không bật đèn trần phòng khách, mà ôm đầu ngồi trong phòng khách tối om một lúc, đợi khi cảm xúc đã được ủ đủ, mới run rẩy lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hammad: "Alo, Hammad, tôi rất đau khổ... Anh có thể nói cho tôi biết, cuộc sống như thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì để tôi kiên trì không?"

*

Sau Hammad yêu cầu nhiều lần, cuối cùng Richard cũng mở giao diện trò chuyện với chàng trai nước S tên Brentford: Bret, Hammad nói trạng thái của cậu không ổn, cậu sao vậy?

Giao diện trò chuyện hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng Richard đợi rất lâu cũng không thấy chàng trai trả lời, khi anh ta đã cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, mới có vài chữ đơn giản được đối phương gửi qua: Richard, tôi cảm thấy không tốt lắm.

Vậy ra vừa nãy đối phương sửa đi sửa lại lâu như vậy là vì không biết nên nói gì?

Richard khẽ cười, hứng thú hỏi: Chuyện gì xảy ra vậy?

Brentford: Có nhiều việc tôi tưởng mình có thể làm được, nhưng sự thật lại luôn khác với những gì tôi nghĩ.

Richard: Nói cụ thể xem nào?

Brentford: Richard, ba tôi chết rồi.

Brentford: Tôi không biết phải làm sao.

Brentford: Từ nhỏ đến lớn ông ấy luôn là người mà tôi vừa ngưỡng mộ vừa kính phục, tôi đã cố hết sức để thoát khỏi lồng giam đến đây phấn đấu chỉ để cho ông ấy một cuộc sống tốt đẹp.

Brentford: Nhưng bây giờ ông ấy đã mất rồi.

Richard: Ôi...

Richard: Xin chia buồn.

Brentford: Tôi biết con người ai cũng có lúc phải chết, tôi nên làm theo lời ông ấy dặn là sống vì bản thân mình... Nhưng tôi không kiềm chế được bản thân, quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, khiến tôi không thể bình tĩnh suy nghĩ một cách lý trí được nữa.

Brentford: Tôi đã nộp đơn xin vài công việc mới, nhưng không công ty nào muốn tuyển tôi cả.

Brentford: Bây giờ tiền tiết kiệm của tôi cũng sắp hết rồi, tôi thực sự không biết phải làm sao nữa... Tôi đang nghĩ, nếu sống mà đau khổ như vậy, thì có phải chết đi sẽ tốt hơn không?

Richard: Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống vậy?

Richard: Tôi nhớ trước đây trạng thái của cậu vẫn còn tốt mà? Tôi luôn cảm thấy cậu là người có tinh thần cầu tiến, sẽ không dễ dàng muốn từ bỏ tất cả như vậy.

Giao diện trò chuyện im lặng một lúc, khi Richard tưởng chàng trai ở đầu bên kia không muốn trả lời câu hỏi này, không ngờ đối phương lại phản hồi anh ta.

Brentford: Tôi cũng không biết nữa... Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi một số tin tức tự tử gần đây.

Nhìn thấy tin nhắn này, Richard không khỏi nhíu mày.

Brentford: Nói thật, tôi đã mắc chứng trầm cảm mức độ trung bình từ khi còn đi học, nhưng lúc đó ba tôi vẫn còn, tôi luôn tự thuyết phục mình không được chết, luôn tự thuyết phục mình phải sống tốt vì ba.

Brentford: Nhưng giờ ba tôi đã mất, tôi bỗng nhiên có chút hoài nghi, những gì tôi kiên trì bấy lâu nay có thực sự có ý nghĩa không.

Brentford: [Hình ảnh]

Nhìn thấy giấy chứng nhận trầm cảm mà chàng trai gửi đến, Richard mới giải tỏa được phần nào nghi ngờ trong lòng, tuy nhiên vẫn nửa đùa nửa thật gõ chữ hỏi: Sao vậy, sao không gửi cả tên của cậu trên giấy chứng nhận qua luôn?

Brentford: Xin lỗi, trước đây thỉnh thoảng khi nói chuyện với bạn trên mạng về chủ đề trầm cảm, khi họ yêu cầu bằng chứng liên quan, tôi đều tiện tay cắt bỏ tên đi, làm nhiều rồi thành quen.

Nói xong, chàng trai nhanh chóng gửi qua giấy chứng nhận hoàn chỉnh, tên ở góc trái trên rõ ràng chính là tên thật mà cậu đã nói với người khác - Brentford Shen.

Lúc này Richard mới hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ, anh ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi thăm dò gõ vài chữ: Cậu, muốn chết không?

Brentford: Tôi không muốn.

Giao diện trò chuyện vẫn hiển thị chàng trai đang nhập gì đó, vài giây sau tin nhắn thứ hai cũng được gửi đến, có thể thấy đối phương cảm thấy rất bất lực với hoàn cảnh hiện tại của mình: Nếu có cách nào thoát khỏi nỗi đau khổ hiện tại, ai lại muốn chết chứ.

Richard: Cậu đừng vội, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.

Richard: Miễn là có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, thì dù phương pháp nào cậu cũng sẵn lòng chấp nhận phải không?

Brentford: Tôi sẵn lòng.

Ánh mắt Richard bỗng sáng lên: Tôi hiểu rồi.

Richard: Tôi sẽ giúp cậu lập một số kế hoạch trước, sau khi lập xong sẽ tiếp tục liên lạc với cậu qua phần mềm này.

Richard: Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi Bret.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play