Nguyên chủ sinh năm 1950, có một em trai là Kiều Vi Gia, sinh năm 1958, hiện tại vẫn đang đi học.

Aiz, cả cái gia đình lớn này... Sau khi anh cả và anh hai kết hôn thì không thể xin ở ký túc xá. Tám người lớn và bốn đứa trẻ bị dồn vào một căn nhà rộng chưa đầy 50 mét vuông, mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu, vợ chồng, chị em dâu liền xảy ra, vậy Kiều Trà Trà có nên gả chồng không?

Gả! Đương nhiên là gả, không ngừng không nghỉ tìm cách gả bản thân mình đi!

Ninh Du đỗ xe xong thì đi rửa tay ở cái ao trong sân, sau đó đi vào phòng khách.

Khu nhà nhỏ này là do ông nội Ninh Du để lại, cách chỗ làm việc không xa, nhỏ gọn, là một khu nhà tiêu chuẩn.

Thế nào là cuộc sống hạnh phúc? Kiều Trà Trà cảm thấy kể từ khi mình chuyển đến khu nhà nhỏ này thì chính là sống một cuộc sống hạnh phúc.

Sau khi xuyên không thì cô sống ở nhà họ Kiều được một tháng, ngủ cùng phòng với các cháu trai, cháu gái và em trai. Giường trong phòng là giường tầng, hai cháu trai và em trai cô ngủ ở giường dưới, còn cô và cháu gái lớn ngủ ở giường trên. Lúc ngủ xoay người một cái thì sợ không biết là mình có ngã xuống hay không. 

Điều khiến cô khó chịu nhất chính là căn phòng tối tăm, ngột ngạt, mùi chân của bọn con trai nồng nặc chịu không nổi. Buổi tối đi ngủ vừa nghiến răng vừa nói mớ thì vẫn còn may, cái cô sợ là đang ngủ ngon giấc thì lại thả một quả rắm cho cô, làm cho nửa đêm Kiều Trà Trà thức dậy mặt tối sầm, nôn ói không biết bao nhiêu lần.

Khi đó, chị gái Kiều đưa Kiều Trà Trà đi xem khu nhà này, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi thì Kiều Trà Trà đã bùng nổ nhiệt tình thúc đẩy cuộc hôn nhân này.

Quả thật là cô đã vận dụng hết kiến ​​thức của mình, từ cuộc “gặp gỡ ngẫu nhiên”  với Ninh Du cho đến xem mắt và kết hôn, tất cả chỉ giải quyết trong một tháng.

Lúc đầu thì cô thèm muốn ngôi nhà của anh, sau đó cô lại thèm muốn vì tiền, phiếu lương thực và phúc lợi của anh, sau khi nhìn thấy mặt thì lại càng thèm khát thân hình của anh hơn!

Kiều Trà Trà dùng tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai hốt bông hoa của học viện khoa học nông nghiệp. Sau khi kết hôn vào năm thứ hai ngày 2 tháng 8 thì cô sinh ra cậu con trai Ninh Khả Hoành, bấm đốt ngón tay tính tính thì ngày mai là sinh nhật ba tuổi của con trai lớn nhà cô rồi!

Lúc này cô đang thì thầm với con trai, thấy Ninh Du đi vào thì Kiều Trà Trà thả con trai xuống, bay về phía Ninh Du giống như hoa hồ điệp, đu lên trên người anh muốn ôm muốn hôn. Cô rầm rì kể lại chuyện ngày hôm nay bị chủ nhiệm gọi đi sắp xếp kho hàng, mua được bao nhiêu sản phẩm lỗi hữu ích và tối nay sẽ lén đem những sản phẩm lỗi đó về như thế nào.

Ninh Du nghe rất chăm chú: “Để buổi tối anh đi chuyển cùng với em.”

Kiều Trà Trà chớp mắt: “Em tự làm được rồi.”

Ninh Du nhìn cô đầy ẩn ý, không hề thay đổi ý định làm Kiều Trà Trà chợt cảm thấy chột dạ.

Ừm... Cô là kẻ lớn gan nhưng lại bất cẩn, làm việc qua loa lại giỏi tìm đường chết. Vì thế sau khi kết hôn xong thì cô vẫn thường dùng đến không gian nhỏ, thế là trong thời gian nửa năm ngăn ngắn đã bị Ninh Du phát hiện.

Ninh Du đã dành cả đêm để chấp nhận cái món đồ kỳ lạ này. Sáng sớm hôm sau anh thức dậy với một đôi mắt thâm đen và mái tóc rối bù, liên tục dặn dò cô nếu không cần thiết thì đừng sử dụng thứ này, tốt nhất là hãy quên nó đi và đừng động tới nó.

Mà quả thật Kiều Trà Trà không động vào nhiều nữa, cô lấp đầy không gian từng chút một như chuột gom thức ăn và hiếm khi dùng nó lại.

Về phần Ninh Du, anh chưa bao giờ sử dụng không gian nhỏ của cô. Kiều Trà Trà cứ tưởng rằng anh đã quên mất việc này.

Cô vặn vặn ngón tay, miễn cưỡng nói được.

Ánh hoàng hôn mùa hè tràn ngập bầu trời, những cơn gió hơi ấm mang theo mùi thơm của món ăn từ từng nhà đến tận sân.

Trên bàn có một nồi món hầm lớn, có cơm trắng trộn với khoai lang. Ninh Du đã quen với bữa ăn có chút thô sơ này, thậm chí còn cảm thấy nó đặc biệt thơm ngon.

Cậu bạn nhỏ Hoành Hoành ngồi trên ghế, đung đưa cái đôi chân nhỏ, so với thịt thái lát thì cậu bé càng thích ăn đậu hủ hơn. Lúc này ăn đến mức đôi má nhỏ nhắn phồng lên, thỉnh thoảng lại thả rắm cầu vồng làm Kiều Trà Trà mở cờ trong bụng.

Ninh Du nhìn thấy hai mẹ con nhà này, con thì khen mẹ nấu ăn ngon, mẹ thì khen bông hoa nhỏ màu đỏ của con hôm nay vô cùng xinh đẹp... Anh ngả người ra sau, thân thể thả lỏng, cả khuôn mặt tràn đầy sự dịu dàng.

Ăn cơm tối xong thì sắc trời cũng đã dần tối.

Hoành Hoành đang làm bài tập do giáo viên ở nhà trẻ giao, Kiều Trà Trà và Ninh Du đóng cửa lại sau đó đạp xe đến cung tiêu xã.

Vì con còn ở nhà nên tốc độ hai người làm việc rất nhanh, trong vòng 10 phút đã vận chuyển gói lớn hàng lỗi mà Kiều Trà Trà dùng thân phận người trong nội bộ mua với giá rẻ về nhà.

Căn phòng có ánh đèn sáng rực, Kiều Trà Trà nhét cái chăn dày không đúng màu vào không gian nhỏ.

Ở cung tiêu xã cũng chẳng có thứ gì quả tốt để lấy, ngoài chăn dày thì chỉ có vài cái khăn tắm và hai cân đường trắng ẩm. Kiều Trà Trà mua vì cảm thấy khăn mặt vẫn hữu dụng, còn về đường, dạo gần đây nhà hay nấu canh đậu xanh nên thêm một ít vào là vừa hay.

Kiều Trà Trà vừa điều chỉnh vừa nói: “Hôm nay mẹ đến đấy, ngày mai là sinh nhật lần thứ năm mươi của chú Trần nên bảo chúng ta đi qua đó ăn cơm.”

Ninh Du lắc đầu: "Anh không đi.”

"Em biết mà, ngày mai cũng là sinh nhật Hoành Hoành.”

Kiều Trà Trà không tính theo âm lịch mà tiếp tục dùng thói quen đời trước. Trong nhà chỉ tổ chức sinh nhật cho con theo lịch dương mà thôi.

Lòng cô tự nhủ cô cũng không trách Ninh Du có quan hệ không tốt với mẹ mình, lúc trước khi cô sinh Hoành Hoành thì bà Lý Quế Chi đang chăm sóc con riêng và con dâu đang ở cữ. Chờ cho đến khi Hoành Hoành ra đời được nửa tháng thì người làm bà nội như bà ta mới chợt nhận ra, sau đó thong dong đến muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play