Lý Quế Chi vô tư, còn Ninh Du lại cao ngạo. Trong khoảng thời gian đó, một người thì không hỏi thăm về ngày sinh nhật của cháu trai và người còn lại cũng không mở miệng nói.
Sau này, Kiều Trà Trà không thể chịu đựng được nữa nên đã lén tiết lộ ngày sinh. Thế là hàng năm Lý Quế Chi đều gửi đến một bộ quần áo vào ngày sinh nhật âm lịch.
... Ặc, người không tới nhưng mà quần áo tới, vậy thì cũng được đi!
Chuyện tình cảm của bậc cha mẹ thì Kiều Trà Trà không biết nhiều lắm, cô chỉ biết mơ hồ là cha mẹ Ninh Du và chú Trần đều quen biết nhau, nhưng nhìn từ thái độ của Ninh Du đối với chú Trần thì quan hệ của họ cũng không quá tốt. Mà năm nay, sinh nhật của chú Trần và Hoành Hoành bị trùng với nhau thì có lẽ trong lòng của Ninh Du cũng cảm thấy không mấy dễ chịu.
Ninh Du không chịu thừa nhận: “Có cái gì mà không dễ chịu, một người lịch âm một người lịch dương. Hơn nữa, một năm có hơn 300 ngày, việc bị trùng ngày sinh nhật trên thế giới cũng là chuyện thường thấy nhất."
Nói xong, anh nhanh chóng chuyển chủ đề, nắm lấy tay Kiều Trà Trà nói: “Đúng rồi, ngày mai anh có thứ cần đặt ở nơi đó của em.”
"Cái gì?” Quả thật là lực chú ý của Kiều Trà Trà đã bị dời đi, cái "nơi đó” mà anh nói chắc chắn là không gian nhỏ nên cô có chút kinh ngạc.
Ninh Du do dự một chút, thành thật nói: “Là một ít tài liệu của thầy.”
Kiều Trà Trà lập tức hiểu ra, thầy của Ninh Du từng đi du học nước ngoài, có kinh nghiệm làm việc với Liên Xô hơn mười năm trước. Gần đây đã có tiếng gió lan ra nên bị theo dõi chặt chẽ, có rất nhiều thứ cần phải giấu đi.
"Không có gì, anh cứ lặng lẽ mang về cho em là được." Cô có không gian nên cũng không xem chuyện này quá to tát.
Nhưng cô không ngờ rằng có một số cảnh báo không thể làm lơ được!
Chuyện này còn là chuyện của ngày mai, sau khi tắm xong, Kiều Trà Trà nằm thoải mái trên giường, cửa sổ trong nhà mở toang, gió đêm từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ.
Sau khi dỗ con xong thì Ninh Du còn phải làm việc một lúc, mãi đến khi tiếng chó sủa của nhà thím Tần dừng lại thì anh mới ngừng làm việc, leo lên giường.
Kiều Trà Trà đã tiến vào mộng đẹp từ lâu nhưng vẫn theo bản năng xoay người dựa vào ngực Ninh Du, ôm cổ anh lẩm bẩm mấy câu rồi lại im lặng.
Ninh Du muốn ôm cô thật chặt nhưng sợ cô tỉnh vì nóng nên anh nắm tay cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hôm nay Kiều Trà Trà được nghỉ nên không đưa con đi nhà trẻ. Sau khi Ninh Du đi làm thì hai mẹ con đạp xe ra ngoài.
Trước tiên phải đến nhà họ Trần một chuyến. Ninh Du không vui, nhưng Kiều Trà Trà cảm thấy mình không thể không xuất hiện.
Nhưng cũng không cần thân thiết quá mức, chỉ cần gửi mấy cái bánh ngọt mua ở cung tiêu xã là có thể bằng nửa cái túi táo mà Lý Quế Chi đưa hôm qua.
Quả nhiên, khi Kiều Trà Trà đến nói hôm nay Ninh Du không rảnh thì sắc mặt của Lý Quế Chi chợt sa sầm.
Bà ta tức giận nói: “Cô thân là vợ thì tại sao lại không khuyên nhủ nó? Chú Trần đợi nó, lúc nào cũng ngóng trông nó đến.”
Có nói thế nào đi chăng nữa thì Kiều Trà Trà cũng không ngại trả lời lại bà mẹ chồng này. Nói chuyện quá không có đầu óc.
Cô cũng chẳng buồn trừng mắt, bế con trai lên, không nể mặt mũi mà nói thẳng: “Hơn 20 năm qua mẹ cũng chẳng làm chuyện gì ra hồn cả thì sao một người làm vợ ba bốn năm như con lại có thể làm được? Tính tình của Ninh Du ra sao chẳng lẽ mẹ còn không biết à?” Cô tiếp tục thấp giọng nói: “Năm đó khi đưa tang cha thì nhà thím Tần mới là người ra giúp đỡ chào hỏi khách khứa, đến bây giờ Ninh Du vẫn còn nhớ đấy.”
"Cái con nhóc này!” Lý Quế Chi trừng mắt.
Kiều Trà Trà ngắt lời bà ta: “Hơn nữa, hôm nay cũng là ngày sinh nhật 3 tuổi của Hoành Hoành nhà chúng con. Mấy ngày nay Ninh Du làm việc tăng ca rất nhiều chỉ để chiều nay anh ấy có thể về mừng sinh nhật Hoành Hoành. Từ trước đến nay Hoành Hoành nhà chúng con đều tổ chức sinh nhật theo lịch như vậy, nhưng mà lúc này không khéo lại bị trùng cho nên nhờ mẹ thay mặt chúng con nói một tiếng xin lỗi với chú Trần. Giống như mẹ đã nói vậy, chú Trần đợi chúng con, chờ mong chúng con thì chắc chắn là ông ấy có thể hiểu được."
Nói xong, Kiều Trà Trà hất mái tóc đuôi ngựa thắt bím, xoay người rời đi.
Nói đến đây thì sắc mặt của Lý Quế Chi từ xanh chuyển sang đỏ rồi lại chuyển sang trắng.
Con dâu bà ta có ý gì đây?
Ý là bà ta không quản được con trai mình thì đó chính là vấn đề của bà, là bà ta không có năng lực! Ý là Ninh Du là người dùng chân tình đổi lấy chân tình, nhà thím Tần đã thay mặt anh chào đón khách khứa nên anh liền giúp cho con trai út của nhà họ Tần đến học viện khoa học nông nghiệp làm việc. Ninh Du là người nặng tình cảm như vậy, tại sao anh lại không muốn đến? Nguyên nhân cơ bản là do nhà họ Trần đối xử vô tình với anh.
Thậm chí còn có nghĩa là bà ta không phải là một người mẹ tốt, càng không phải là một người bà tốt, ngay cả con của con trai mình mà cũng không xem trọng!
Lồng ngực của Lý Quế Chi phập phồng, hai tay vịn vào khung cửa, tự hỏi tại sao trước đây bà ta lại không phát hiện ra con dâu mình có cái miệng độc như vậy?
Kiều Trà Trà vừa ra khỏi nhà họ Trần thì đã có chút hối hận.
Tính tình nóng nảy của cô đã sớm thay đổi từ lâu rồi, nhưng có đôi khi lại không nhịn được.
Aiz, ở thời đại này thì việc giữ mối quan hệ tốt với người ta rất quan trọng, cái loại người quá không có khẩu đức như cô thì có chút nguy hiểm.
Hoành Hoành ngoan ngoãn ôm cổ Kiều Trà Trà, cứ như vừa rồi đã bị mẹ làm cho sợ hãi, thấp giọng hỏi: “Bây giờ đi thăm bà ngoại sao ạ?"
Đi chứ, đúng lúc tiện đường, đỡ cho lại lẩm bẩm là giờ cô đã lập gia đình rồi thì không muốn về nhà nữa.