Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn

Chương 1: Xuyên đến những năm 70 (1)


1 tháng

trướctiếp

Thời tiết hôm nay tốt và cái nóng cuối cùng cũng đã dịu đi rất nhiều.

Kiều Trà Trà vừa bước ra khỏi cung tiêu xã vừa ngâm nga một giai điệu, mang theo cái túi xách da nhân tạo mà cô đã tốn rất nhiều công sức mới mua được.

“Tiểu Kiều, cháu mua đồ ăn chưa?” Dọc đường có bà thím hỏi.

Kiều Trà Trà lắc lắc tay: “Mua rồi, mua rồi, mua đậu hủ, làm dưa chua hầm đậu hủ ăn.”

Nói xong thì tốc độ dưới chân của cô đột nhiên tăng lên, không chờ người quen tiếp tục hỏi là mua loại gì thì đã quay người bỏ đi nhanh nhất có thể.

Theo kinh nghiệm của cô trong ba năm qua thì trên đường đi làm về không nên trò chuyện với người quen, nếu không hôm nay cô mua được cái gì cũng sẽ lan truyền ra đầy đường.

Lời của bà thím chưa kịp nói liền nghẹn lại ở trong cổ họng, nhìn bóng dáng Kiều Trà Trà rời đi một lúc sau mới nói: “Tính tình của Tiểu Kiều đúng là hoạt bát hơn không ít.”

Trước khi lấy chồng là dáng vẻ khác mà sau khi lấy chồng lại là một dáng vẻ khác nữa, không ai là không nói sau khi cô gả cho Tiểu Ninh thì chính là hưởng phúc, nếu không thì làm sao cô có thể biến thành như thế này được.

Nhắc đến Kiều Trà Trà thì cô chính là người nổi tiếng ở những khu vực xung quanh đây.

Vì sao ư? Vì cô đã bắt được tuyển thủ hạt giống hàng đầu của viện khoa học nông nghiệp ở trong lòng các dì các thím.

Ông trời ơi!

Tuyển thủ hạt giống hàng đầu của viện khoa học nông nghiệp là ai cơ chứ?

Chính là Ninh Du đấy.

Anh là người gốc Bắc Kinh, là sinh viên đại học, có cấp bậc cao và mức lương hậu hĩnh. Tuổi còn trẻ nhưng đã có nhiều năm kinh nghiệm làm nghề, là cậu con rể tốt nhất mà các dì các thím hận không thể tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Điều kiện bản thân rất tốt mà hoàn cảnh gia đình cũng khiến người khác phải yên tâm.

Cha của Ninh Du qua đời khi anh mới 15 tuổi, để lại cho anh tiền bồi thường nhà và xe. Cũng may, Ninh Du thông minh, vào đại học năm 16 tuổi và cũng vào năm anh 16 tuổi ấy mẹ anh đã tái hôn, gả cho lãnh đạo nhỏ của xưởng thực phẩm, rời xa nơi đây!

Nhìn xem, đây là cái gì?

Đây là cha chết mẹ lập gia đình mới rồi ở bên kia sinh ra một đứa con trai và một đứa con gái. Chờ đến khi Ninh Du kết hôn thì đôi vợ chồng trẻ sẽ đóng cửa sinh sống, không có cha mẹ chồng làm ầm ĩ, càng không có anh chị em thân thiết để chia tài sản trong gia đình.

Cái gì gọi là con rể tốt, đây chính là con rể tốt đấy. 

Hàng xóm láng giềng gần đó đều nghĩ như vậy, nếu Kiều Trà Trà biết bọn họ xì xào sau lưng những gì thì chắc sẽ cười ha ha.

Ai nói mẹ chồng tái hôn rồi thì chính là mẹ chồng tốt?

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, có người có nốt ruồi trên mặt nhưng cũng có người có nốt ruồi ở mông, cái này làm gì có ai nhìn thấy.

Cũng giống như hôm nay, khi Kiều Trà Trà về đến nhà mở cửa nhìn thấy mẹ chồng đang ngồi trên sô pha thì trong nháy mắt toàn thân căng thẳng, đèn đỏ trong lòng lóe lên, đồng thời chuông báo động cũng được bật lên đến mức tối đa.

Mẹ chồng này của cô bình thường không đến thì thôi, vừa đến thì đã khiến cho người ta cảm thấy gan đau răng ê.

Vừa nhìn thấy Kiều Trà Trà thì Lý Quế Chi đã cầm cái khăn tay màu trắng nhẹ nhàng bịt mũi hỏi: “Về rồi hả?”

Kiều Trà Trà lặng lẽ trợn mắt trong lòng, đặt đồ đạc xuống, cười nói: “Mẹ, sao hôm nay mẹ có thời gian đến đây vậy, Hồi Nam và Hồi Bắc đâu?

Lý Quế Chi tái hôn với nhà họ Trần, năm thứ hai sau khi tái hôn thì sinh một cậu con trai tên là Trần Hồi Nam, hai năm sau sinh thêm một cô con gái nhỏ tên là là Trần Hồi Bắc.

Nhìn từ cái tên thì có thể hiểu được, người trước bà ta chắc hẳn có con trai riêng hoặc con gái riêng. Quả thực, con riêng đã có gia đình và có con, bà ta thuộc cái loại vừa vào cửa đã làm bà ngoại. Cô con gái riêng đó đã tốt nghiệp vào năm ngoái, sau khi tốt nghiệp thì liền xuống nông thôn, rời đi khá xa.

Lý Quế Chi không trả lời, chỉ cau mày hỏi: “Sao trong nhà có mùi gì hôi vậy?”

Kiều Trà Trà bĩu môi, lòng nói lỗ mũi của bà ta thính thật, cô thay một đôi dép lê nói: “Cái gì mà có mùi hôi, hôm qua con trai của mẹ nói muốn ăn ruột già đấy.”

Lý Quế Chi nhìn dáng vẻ cô đá giày mà lông mày càng nhíu chặt hơn, cái khăn tay trên mũi cũng càng bịt chặt hơn.

Ý gì đây, không cho bà ta cơ hội mở miệng, Kiều Trà Trà lại hỏi: “Mẹ, mẹ có muốn ăn không, buổi trưa còn dư lại một ít, nếu không mẹ mang về ăn đi?"

Nhìn thấy Kiều Trà Trà đang kéo ngăn tủ lấy ruột già ra thì Lý Quế Chi lập tức đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi né tránh, ghét bỏ nói: “Không được, đều là ba cái thứ bẩn thỉu gì đâu không, cô mau dọn dẹp nhà cửa đi, thúi muốn chết người ta vậy đó."

Bà ta lại vội vàng bước ra khỏi cửa nói: “Tôi chỉ tới xem một chút thôi, trên bàn là táo ở quê nhà chú Trần đưa tới... Còn nữa, ngày mai là sinh nhật lần thứ năm mươi của chú Trần, cô với Ninh Du nhớ qua đó ăn bữa cơm đấy.”

Không chờ Kiều Trà Trà từ chối thì bà ta đã lên xe đạp xe bỏ đi.

Kiều Trà Trà: “...”

Bà sợ con trai của bà nên không dám mở cái mồm ra trực tiếp nói với con trai mình, nên bảo tôi nói đấy hả?

Cái con người này của mẹ chồng cô thì vẫn được, ngoại trừ việc nói chuyện không có não ra thì bà ta luôn muốn cha dượng và con riêng thân thiết như cha con. Mấy đứa con sinh ra từ trong bụng bà ta cũng gần gũi với nhau không có kẽ hở, còn cái thứ khác người chính là kiêu ngạo đến mức khiến người ta không chịu nổi.

Hồi còn trẻ thì bà ta rất xinh đẹp, bây giờ đã hơn 40 tuổi rồi mà vẫn giữ được nét duyên dáng quyến rũ đó. Nói đỏ mặt là đỏ mặt, nói rơi lệ là rơi lệ, còn quay về tìm chồng làm nũng tỏ vẻ đáng yêu gọi một câu "Lão Trần". Gọi xong còn lắc tới lắc lui trăm ngàn lần làm Trà Trà kính nể không thôi. 

Không biết có phải vì mẹ mình là người đứng đầu trong lĩnh vực này hay không mà Ninh Du có tính chịu đựng khoan dung rất cao đối với hành động làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, điều này đã gây thêm rất nhiều trở ngại cho cuộc sống đời thường của Kiều Trà Trà.

Cái loại làm nũng cấp thấp không có tác dụng gì với Ninh Du, nhờ ảnh hưởng lâu dài từ mẹ anh mà anh đã phát triển khả năng giám định trà xanh bằng đôi mắt rực lửa của mình.

Trước mặt Ninh Du thì là cái loại trà xanh non làm nũng tỏ vẻ đáng yêu như Kiều Trà Trà chỉ là trò đùa mà thôi. Trước đây, mỗi lần đạt được mục đích thì Kiều Trà Trà còn tự đắc, sau này mới biết được là Ninh Du nhịn cười chịu không nổi, chọc cho Kiều Trà Trà tức đến nổ phổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp