Lúc này Kiều Trà Trà đang thò đầu ra, giật giật cái mũi giống như máy dò rađa.

Có thúi đâu, thúi ở chỗ nào trời.

Nếu mà dọn dẹp thì cũng là con trai của bà dọn!

Kiều Trà Trà tiếp tục ngân nga một khúc giai điệu dân gian, đóng cửa sân lại, lấy rau củ trong túi xách ra.

Bên trong có nửa cân thịt ba chỉ được gói thật chặt và một miếng đậu hủ non.

Cô đi ra góc sân tây bắc hái vài cọng hành lá và ớt dưới tường, nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi bắt đầu nấu cơm.

Sau khi xuyên không ba năm thì cái gì cô cũng không học được, chỉ luyện ra được một số kỹ năng nấu ăn mà thôi.

Hết cách rồi, Ninh Du bận rộn công việc, cái loại không có lý tưởng ở cung tiêu xã như cô thì phải chịu trách nhiệm nấu cơm, nếu không thì người chết đói không phải là Ninh Du mà là Kiều Trà Trà cô.

Nhưng bản tính này của cô khó sửa đổi, nếu có thể lười thì cô sẽ lười. Chỉ thấy Kiều Trà Trà cắt thịt ba chỉ thành từng lát, phi thơm dầu, cho hành, gừng, tỏi, ớt vào xào cho thơm. Tiếp theo thêm muối, nước tương và các loại gia vị khác, thêm rau xanh, đậu hủ và ruột già đã ướp buổi trưa chưa ăn xong vào. Đổ một muôi nước, đun sôi rồi cho thêm miến khoai lang đã ngâm, ùng ục ùng ục cứ như thế liền hầm ra được một nồi, mùi vị rất thơm.

Cô hít một hơi thật sâu và gật đầu hài lòng.

Thơm muốn chết người ta mà!

Cũng may nhà cô là nhà đơn, nếu không sẽ có một hàng trẻ con chảy nước miếng ngồi xổm trước nhà mất.

Khi Kiều Trà Trà đặt nồi hầm này lên bàn thì có tiếng đẩy cửa ra, sau đó là tiếng líu ra líu rít ập đến.

“Mẹ ơi! Hôm nay con lấy được một bông hoa nhỏ màu đỏ nè!”

Vẻ mặt Kiều Trà Trà bỗng nhiên làm ra vẻ kinh ngạc khoa trương: “Ôi chao, Hoành Hoành của chúng ta lợi hại quá đi mất!”

Cậu bé còn chưa bỏ cặp sách xuống thì đã ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng ngời lấp lánh cực kỳ đắc ý.

Đứa trẻ đã sắp tròn ba tuổi, cái miệng nhỏ này rất biết nói chuyện, cả ngày có thể liến thoắng không ngừng, Kiều Trà Trà cảm thấy khá là mệt cái lòng.

Aiz, đây là con trai lớn của cô. Ở trước cổng sân có một người đàn ông cao ráo đẹp trai đang đổ chiếc xe chính là chồng của cô, Ninh Du.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến Kiều Trà Trà có thể dễ dàng kết hôn vào tháng thứ hai sau khi xuyên không.

Ngày hôm nay là ngày 1 tháng 8 năm 1973, mà cô xuyên vào ngày 8 tháng 9 năm 1969. Khi đó, nguyên chủ đã tốt nghiệp trung học và vì không tìm được việc làm cho nên sắp phải xuống nông thôn, lúc kinh hoảng thì liền từ biệt thế gian, mà cô, Kiều Trà Trà liền xuyên đến đây.

Xuyên đến thời đại này khổ sở lắm sao?

Thực sự không khổ!

Kiếp trước, khi cô vừa học đại học thì cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, sau đó ông bà cô lần lượt đổ bệnh, tiêu hết số tiền bồi thường vẫn không thể cứu được bọn họ về.

Sau khi gập ghềnh trắc trở học xong đại học thì không có kế hoạch gì cả, trên con đường tìm việc làm của cô đã gặp hết trở ngại này đến trở ngại khác, sau đó trượt kỳ thi nghiên cứu mà thi công chức cũng thất bại luôn... Từng đợt đả kích lũ lượt kéo đến và thế là cô đã đến thời đại này.

Thời đại này khó khăn về vật chất, nhưng thực sự không có áp lực về mặt tinh thần, cô dự định sẽ làm việc trong cung tiêu xã ăn no chờ chết cho đến hết đời, đến tuổi thì nghỉ hưu. Sau đó làm một người phụ nữ có nhà, có xe, có lương hưu, còn có thể trở thành một bà già thời thượng cùng với một ông chồng đẹp trai.

Hơn nữa, sau khi xuyên qua thì tự nhiên được trẻ hơn vài tuổi, ngoài ra còn một không gian nhỏ có năm mét vuông, vậy thì còn cần xe đạp cái gì nữa?

Nói đến không gian nhỏ thì Kiều Trà Trà rất phấn khởi! Có không gian nhỏ cộng thêm ông chồng đẹp trai, làm cho cô cảm thấy mình chính là cô gái mà trời cao đã chọn!

Nhưng sau khi trải qua ba năm cuộc sống bình lặng thì cô cảm thấy không gian nhỏ này có chút vô dụng.

Nếu cô còn ở nhà họ Kiều chưa lập gia đình thì không gian nhỏ sẽ có ích phần nào. Nhà họ Kiều dân số đông nên không gian sẽ thuận tiện cho cô ăn trộm đồ ăn, cha nguyên chủ tên Kiều Đạt, mẹ tên là Triệu Quỳnh Hoa, hai người kết hôn mấy chục năm, làm việc ở trong xưởng bông và sinh được 3 trai, 2 gái.

Anh cả Kiều Vi Quốc năm nay 33 tuổi, kết hôn với Giang Hồng Anh làm việc trong xưởng thực phẩm, sinh 2 trai 1 gái.

Con thứ hai và thứ ba là sinh đôi trai gái, cũng được sinh ra trước giải phóng, năm nay 30 tuổi. Một người tên là Kiều Vi Dân và người còn lại tên là Kiều Lan Lan.

Lúc đó ông bà của nguyên chủ vẫn còn và vô cùng yêu thương cặp song sinh này, có cái gì ngon là nhét hết vào trong miệng bọn họ.

Kiều Vi Dân kết hôn với Diêu Tú ở vùng nông thôn gần đó, sau khi kết hôn thì Diêu Tú đảm nhận công việc ở nhà. Mấy năm trước vừa tiến vào xưởng bông và hiện vẫn là công nhân tạm thời.

Tính tình nguyên chủ yếu đuối, việc gì cũng giữ ở trong lòng. Kiều Trà Trà đoán nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên chủ chết là vì sắp tốt nghiệp, thật vất vả mới có được danh ngạch để khỏi về quê nhưng lại bị chị dâu hai lấy mất.

Nhưng danh ngạch này không phải cho chị dâu hai mà là cho anh hai Kiều vì những đóng góp của anh hai cho xưởng và được xưởng khen thưởng.

Khi đó, kế hoạch của người trong nhà là định nhường danh ngạch cho nguyên chủ, mấy anh chị em cũng không yên lòng để cho cô em gái nhỏ ủ rủ xuống nông thôn tham gia sản xuất. Nhưng chẳng ai ngờ được chị dâu hai lại trở về quê nhà ở nông thôn một chuyến, sau khi trở về liền gạt mọi người làm thủ tục để tiến vào xưởng.

Chuyện này trong nhà không ai biết, khiến cho nguyên chủ suy sụp khóc lóc. Người chị gái hung hãn vội chạy về nhà cha mẹ làm Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên Cung và cũng chính là vào ngày đó Kiều Trà Trà đến.

Chị gái Kiều đanh đá, Kiều Lan Lan gả cho Đàm Vĩ chính là đầu bếp nhà ăn của viện khoa học nông nghiệp, năm 66 hồi đó sinh được một cô con gái mập mạp. Con gái thật sự rất mập nên chị gái Kiều đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Sau khi Đàm Vĩ trở thành gia đình liệt sĩ thì cô đơn lẻ bóng, không có ai bên cạnh mãi cho đến khi gặp được chị gái Kiều. Sau này Kiều Lan Lan kết hôn với Đàm Vĩ liền làm việc ở nhà ăn, cuộc sống trôi qua cũng không tồi.

Xuống chút nữa thì chính là nguyên chủ Kiều Trà Trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play