Nói rồi mẹ con Trọng Nhân bước xuống bếp để cùng dùng bữa chỉ có Ngọc Sát vừa đứng dậy đôi mắt đã vì gián vào một góc nhà mà nheo lại đưa một ngón tay lên che ngang miệng ý bảo im lặng, lúc này Trọng Nhân từ dưới bếp nhìn lên thì không thấy gì hắn gãi đầu suy nghĩ không biết ả đang làm cái quái gì ở đấy còn trong mắt Ngọc Sát lại là bốn đứa nhỏ đang đùa giỡn, bỗng một đứa trong số chúng nhìn nàng bằng ánh mắt quỷ dị rồi nhảy vồ đến người ả
Ngọc Sát giật mình lùi lại cầm lấy cái khay trà đật trên bàn cắn tay vẽ pháp chú quất chúng ma nhỏ làm nó té ngã xuống sàn khóc oa oa rồi hoá thành luồn khói đen tan biến, tiếng đổ vỡ ly trà vừa rồi đã làm cho những người dưới bếp chú ý mà ngó đầu lên nhìn Trọng Nhân trong miệng vẫn còn ngậm miếng thịt thấy đồ nhà mình hư hại có chút khó chịu nhưng vẫn không thể hiện quá nhiều ngoài mặt bèn mở miệng nói “ Ngọc Sát muội không vào đây ăn cơm cùng mọi người mà ở ngoài đó đập phá nhà của ta gì đó ”
Ngọc Sát không đáp lời ả cúi người dọn dẹp đống sành vỡ ngổn ngang thấy thế bà lão nói “ con vào ăn cơm trước đi con để đó chút nữa cho thằng Nhân nó dọn ”
Ngọc Sát đã dọn dẹp xong ả bước vào đứng ở ngưỡng cửa bếp nhỏ giọng nói" mọi người ăn ngon miệng, con có việc phải đi trước thưa bá mẫu con về "
nói rồi ả vội bước đi một lát sau ả quay lại với một bộ ấm trà mới mua đặt lên bàn rồi rời đi, gia đình Trọng Nhân ngồi ăn nhìn nhau mỉm cười trước sự thật thà của vị nữ pháp sư trẻ tuổi này
ngày hôm sau phía bên nhà của Trọng Nhân hắn đang xoắn tay áo ngồi thủ thế vặt lông gà, bà Lê thì đang chổng mông nấu cháo, Ngọc Sát bước vào nhà trên tay là thúng trái cây đã đi xin xỏ từ đầu làng tới cuối hẻm mới được nhiêu đây, vừa nhìn thấy ả đã vội la lên
“ Trọng Nhân ca ca huynh đang làm cái gì vậy hả”
thằng Nhân ngẩng đầu lên nhìn ả ánh mắt vô tội" thì ta làm gà, muội bảo ta chuẩn bị bảy con gà trống đá rồi còn gì nữa, muội nhìn xem gà chắc thịt chưa nè "
Tiểu Sát trợn mắt cố nhịn sự muốn vỗ trán nói" vậy huyết gà đâu hết rồi huynh vẫn chưa nấu nó chứ "
nghe thế ánh mắt Trọng Nhân chợt đảo sang phải cố nhớ rồi lại đảo mắt sang trái, nhìn theo ánh mắt của Trọng Nhân Ngọc Sát nhìn thấy bà Lê đang cầm tô cháo lớn định đổ vào nồi ả hoảng sợ lao đến muốn giành lấy cái tô nhưng vẫn trễ một chút bà Lê đã đổ khoảng nửa chén cháo nhỏ vào nồi mất rồi, nhìn tô cháo ánh mắt đau lòng ả mếu miệng
“ con còn cần máu gà để làm phép mà ”
Bà Lê gãi đầu cười hề hề “ Bác không biết tưởng đâu con cần gà chéo chân làm vật lễ như mấy ông thầy pháp khác chứ ”
Nhìn bà Lê cười vô tội Ngọc Sát chỉ biết nhìn xuống chén huyết lắc đầu tự lẩm bẩm" cũng còn may, nhiêu đây chắc là miễn cưỡng đủ rồi thành bại là đành tùy thuộc vào phúc đức mà gia tộc này tích được vậy "
Trọng Nhân nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bèn ngẩng đầu lên hỏi" Sát muội ơi, chúng ta nên làm gì với những con gà này bây giờ "
Ngọc Sát đang loay hoay sắp đặt bàn lễ thì không ngẩng đầu mở miệng nói “ đem luộc chéo chân cho muội ba con, một con cúng tổ tiên một con tế thổ thần, con còn lại sẽ ban phúc cho vong linh để tiễn họ đi ”