“Theo con hiểu biết nó là con ranh, chui ra để trả thù, sanh được chứ nuôi không được ”
“ ai đã giúp bác, chấm dứt chuyện này ”
“ năm đó cha của Trọng Nhân không biết mời ở đâu về một ông thầy pháp, ông thầy đó ở lại nhà bác đến khi thằng con thứ bảy của bác ra đời, nó cứ khóc mãi ông nhà của bác đã bế nó đưa cho ông thầy pháp”
“ ông thầy pháp ổng đã mang nó dìm chết trong thao nước rồi đặt lên bàn làm phép gì đó mới mang đi chôn cạnh sáu thằng anh của nó”
đôi mắt Ngọc Sát xa xăm nhấp ngụm trà cất giọng lạnh lẽo “ từ lúc đó nhà của bá mẫu từng có lúc phất lên đúng không”
Bà lão nghe Ngọc Sát nói thế thì tròn mắt vì biết cô ấy đã thấu hiểu mọi chuyện “ đúng rồi, sau cái chết của thằng bảy thì nhà tôi làm đâu trúng đó giàu đến nỗi ruộng đất quanh khu này đều là của nhà tôi, nhưng mà từ lúc tôi cấn bầu Trọng Nhân rồi sinh ra nó lão thầy pháp có đến nhà tôi, rồi gọi ông nhà ra riêng nói chuyện không biết nói gì mà hai người họ cãi nhau một trận chồng tôi còn không nhịn được mà đấm lão, khi lão bỏ đi đã nói một câu như nguyền rủa từ đó gia đình tôi mới bất đầu sa sút ”
gương mặt bà Lê cúi xuống đượm buồn, Trọng Nhân gãi cầm suy tư mở miệng nói “ chả trách trong trí nhớ của con khi còn nhỏ thì nhà của chúng ta rất là giàu vậy mà từ khi cha con mất con mới phải nai lưng trâu ra vất vả ”
hắn lấy khăn tay trong tay áo vờ chấm nước mắt không khí, Ngọc Sát mở miệng hỏi “ vậy bá phụ đã qua đời lâu chưa”
bà lão ngẩng đầu nhìn Ngọc Sát ứa nước mắt Trọng Nhân thấy vậy liền đưa khăn tay đang cầm cho mẹ lau mới nói" ổng mất cách đây mười năm rồi, ta nhớ đêm đó ta đang ngủ thì nghe thấy tiếng la thét ngoài vườn ta soi đèn bước ra xem thử, là cha ta đang ngồi bẹp dưới đất ôm đầu gào thét trước những u đất mà ngày thường ổng cấm ta lại gần, rồi ổng phát bệnh nằm liệt giường không ăn không uống cứ nằm một chỗ như người chết rồi mắt thì mở thao láo nhìn lên trần nhà"
Ngọc Sát nhìn liếc qua sau nhà lộ nụ cười nhếch mép nói" con hiểu rồi, bá mẫu biết lão thầy đó đang ở đâu không "
Bà lão lau nước mắt nói" hình như lão là người vùng ngoài, chồng tôi gọi lão là thầy năm tôi từng nghe kể lão tên là ông năm sang "
Trọng Nhân chú ý gương mặt của Ngọc Sát có điểm thay đổi liền mở miệng hỏi “ muội đã biết được đều gì đang sảy ra với gia đình của ta chưa ”
Sát nhẹ gật đầu nói như đùa như thật" nhà của huynh, hết phước rồi "
Trọng Nhân ngạc nhiên “ý muội là sao vậy ”
bà lão cũng vội thanh minh “ cô bé ơi cô nói sao chứ nhà tôi trước nay đều ăn ở hiền lương đâu gây hại cho ai mà cô bảo là hết phước ”
Ngọc Sát cười lạnh “ đời trước ác nhân đời sau thất đức đời này bất nghĩa đến trời còn nổi giận cái nhà này còn tồn tại cũng là nhờ bá mẫu đây thành thiện giúp đời mà giữ lại mạng cho hạt giống nhỏ nhoi của dòng họ này ”
Trọng Nhân hơi khó chịu trước câu nói mỉa mai này nhưng vẫn kiên trì hỏi thêm một câu “ muội có cách nào giúp cho gia đình của ta không, bao nhiêu tiền ta cũng sẽ cố gắng trả cho muội ”
mỉm cười lắc đầu Ngọc Sát nói"ngày mai huynh hãy đi chuẩn bị cho muội 7 con gà trống đá còn bá mẫu giúp con làm một mâm cơm chay để cúng cho thổ thần"
Trọng Nhân nghe vậy liền nói" nhưng mà ngày may chúng ta còn phải đi làm nữa, muội mà còn nghĩ thì lão lục lão ấy sẽ đuổi muội mất "
Ngọc Sát thở dài “ mất công việc này muội vẫn sẽ tìm được việc khác để mưu sinh nhưng còn huynh thì”
nói rồi cô ấy lắc đầu bồi thêm câu" còn mạng thì mọi chuyện đều có thể giải quyết chỉ có chết mới là hết thôi "
ngoài trời đã lờ mờ tối Kiều Mai từ dưới bếp bước lên cúi người với mẹ Trọng Nhân nói" đồ ăn con đã chuẩn bị xong con mời mọi người xuống ăn cơm "
bầu không khí đang gượng gạo khó chịu nhưng khi nhìn thấy người yêu ánh mắt của tên Trọng Nhân liền đổi sang yêu chiều nói “ tiểu Mai của ta hôm nay biết nấu ăn luôn cơ đấy ta phải ăn nhiều hơn mới được”