Ngôi làng nhỏ yên bình, hôm nay cũng như bao ngày khác tại một xưởng gỗ nhỏ " cô làm được thì làm, không làm nữa thì nạp đơn xin nghỉ đi một tháng đi làm 20 ngày cô nghĩ tôi không dám đuổi cô à" tiếng la thét của lão Lý chủ xưởng, lão đang nói với một cô gái trẻ mặt mài thanh tú
“ dạ, Ngọc Sát biết lỗi”
“ còn không mau trở về chỗ làm việc đi”
Cô gái trẻ trở lại chỗ làm quen thuộc của mình, cô ấy tên gọi Ngọc Sát năm nay vừa tròn mười bảy tuổi không rõ là người ở đâu đến đây chỉ biết ba năm trước mưa bão ngập trời vài nhà nhìn qua cửa sổ thấy bóng người một cô gái mặc áo dài đỏ hình như là áo cưới đầu đội mão phụng đi như chạy trên con đường làng lúc đó người ta còn nghĩ là ma nữ hiện hình đi quanh làng tìm người để ám hại
sáng hôm sau trong ngôi miếu thần hoàng giữ làng người dân vào thấp hương thì phát hiện cô gái trẻ nằm trong miếu trên người đầy vết thương do dao kiếm để lại gương mặt bị một vết dao gạch hủy dung máu vẫn chưa khô, người dân thấy thế đã cùng nhau đưa cô gái gặp thầy lang, khoản quá trưa cô ấy cũng tỉnh lại, đôi mắt nàng chứa đầy sự u thương và tuyệt vọng, nàng ngồi dậy đánh giá xung quanh
" sao các người lại cứu tôi" “ thấy người gặp nạn cứu giúp là chuyện bình thường mà ”
“ cô gái tại sao cô lại ngất xỉu trong ngôi miếu còn bộ đồ cô đang mặt hình như là đồ cưới”
khẽ gật đầu cô gái không đáp, mọi người cũng không hỏi được thêm thông tin gì từ cô ấy , thấy cô tội nghiệp mà ai có miếng cháo miếng rau cũng sẽ mang cho cô ấy một ít, cứ như vậy dãy trọ đơn sơ lại có thêm một vị khách ở dài hạn, nàng đang làm tại Xưởng mộc
việc hằng ngày chỉ là điêu khắc công việc đòi hỏi phải có sự cực kì khéo tay, nàng ngồi giữa hai thanh niên cũng là đồng nghiệp thân với nàng nhất
vừa ngồi xuống bắt tay vào đục đẽo, Hữu Tín quan tâm hỏi “ muội đừng buồn nha, lão Lý là vậy đó, chứ lão muốn đuổi muội là đuổi từ lâu rồi”
" Trọng Nhân lên tiếng" huynh đang an ủi người ta hay đạp người ta xuống sâu thêm vậy hả "
Ngọc Sát mặc kệ hai vị tai tinh đang không ngừng luyên thuyên bên tai mình chỉ cúi đầu làm việc, thì một cái bánh ú đưa trước mặt nàng, Lưu Giang cười nói" Ngọc Sát đã khỏi ốm chưa, tỷ cho muội này "
đưa tay nhận cái bánh đã lạnh ngắt từ tay tỷ tỷ Ngọc Sát vẫn không lạnh không nhạt đáp lời “ muội đã đỡ bệnh, cảm ơn tỷ quan tâm ”
nói rồi Lưu Giang trở về chỗ làm việc của mình
Trọng Nhân thấy vậy thì trêu ghẹo “ Nhất Sát nha Giang tỷ chưa bao giờ tốt với ai như vậy đâu”
" Muội thấy tỷ ấy đối xử với ai cũng vậy mà, muốn xem thái độ của người khác trước hết phải xem lại mình trước " Ngọc Sát vì muốn chấm dứt cái sự vô duyên của tên Trọng Nhân này mà nói giọng dạy đời
nhiều khi Ngọc Sát cũng không hiểu mình lạnh lùng xa cách như vậy mà mọi người vẫn rất quan tâm và thích nói chuyện với mình là lý do gì nhỉ, thôi kệ họ ta cố đi làm ta không chết đói là được rồi mặc kệ người khác nhìn ta như thế nào
thấy Trọng Nhân bị móc họng, Hữu Tín rất hả hê “Nhân đệ thấy chưa, không phải nữ nhân nào cũng dễ nói chuyện đâu”
Ngọc Sát nhẹ đưa mắt liếc hắn " À, ta lỡ lời ta đi nhà sí một lát " Hữu Tín định tránh luồn sát khí đáng sợ này một chút
" đi đi cha nội " giọng nói non nớt bỡn cợt của Trọng Nhân
Hữu Tín vừa đi Trọng Nhân đã sách ghế lại ngồi cạnh Ngọc Sát ấp úng “ Sát muội nè ”
lạnh giọng “ có chuyện gì, nam nữ thọ thụ bất tương thân, làm phiền Nhân Ca lết xa muội một chút”
“ coi muội kìa, không nói có ai tin muội nhỏ hơn ta hai tuổi không vậy, còn nhỏ mà cứ như bà cụ non vậy đó, nói thật từ hồi muội vào đây làm tới giờ ta chưa thấy muội cười bao giờ”
" ta chỉ muội cười nha " tay kéo cao khoé miệng làm trò
Ngọc Sát vờ như không nghe thấy, dù sao cũng quen với sự lạnh nhạt của con bé này mà chỉ hơi buồn một chút
“ muội nè ”
“ có chuyện gì cần hỏi cứ hỏi, đừng ấp a ấp úng như nữ tử”
“ ta nghe nói muội là thầy pháp đúng không, có lần ta nghe kể lại muội từng giúp bắt con ma da ngoài sông lớn”
Ngọc Sát im lặng
“ ta có chuyện cần nhờ muội, nhưng mà muội làm được không”
“ không tin muội sao còn nhờ ”