Bàn lễ được bài biện vô cùng đơn giản khi chỉ có chén gạo muối vài chén xôi vò, một con gà luộc một chai rượu nếp một cây nến rồng một đĩa tro đốt
Ngọc Sát khoác chiếc áo đạo bào màu xanh được thêu hoạ tiết bằng chữ phạn rất kì lạ nhưng trong cũng khá đẹp mắt
Tay cầm gậy gỗ màu đen được dán vài lá bùa cô múa một điệu múa kì lạ miệng độc thần chú chỉ mình cô ấy nghe được rồi cổ bóc một nắm tro thêu người đã lén lấy ở nhà hoả táng ném qua ngọn nến rồng mẹ con Trọng Nhân nắp trong nhà nhìn ra khung cửa sổ thì hoảng sợ đến té ngã, vừa rồi khi ngọn lửa đón tro bùng lên đã hiện hình là sáu đứa trẻ, nhỏ xíu như mấy con búp bê làn da tái xanh miệng mọc răng nanh nhọn dài gần đến cầm chúng đang thủ thế muốn xông lên tấn công Ngọc Sát miệng gằm gừ như loài dã thú
Ngọc Sát không mấy bận tâm hay sợ sệt cô gác lại thanh kiếm miệng nói như quát “ Còn thiếu một đứa, đứa đó đâu rồi”
Một em bé nhìn lớn nhất trong đám nó cất giọng vừa trong veo lại vừa ồn ồn nghe hơi kinh dị “ em tư của tụi tui đã bị cô đánh trọng thương rồi đến giờ vẫn chưa đi lại nổi nữa”
“ ừm thì tại nó gây chuyện với ta trước, nhưng mà hôm nay ta gọi mấy đứa lên là vì có chuyện muốn nhờ ”
Một đứa nhỏ khác khoanh tay nhọn mỏ xoay mặt chỗ khác nói “ cô đừng có mơ hôm qua cô vừa đánh tứ ca của bọn ta trọng thương xông bây giờ lại muốn ta giúp cho cô hả, cô nói thử xem nếu như cô là ta thì cô có chịu giúp hay không ”
Bỗng có một con quỷ con khác trong bầy bước lên bịt miệng con quỷ vừa nói kéo ra đằng sau, con quỷ này chắc là con trầm tính nhất đám mở miệng nói “ ngũ đệ của ta nói năng hơi vô lễ xin pháp sư đừng giận, bọn ta ở đây đâu động chạm hay phá đến ai tứ đệ ta tuổi trẻ nghịch ngợm đã làm cô kinh sợ trước bọn ta không trách cô được nhưng nếu hôm nay cô muốn bọn ta rời đi như những kẻ khác từng đến thì e là cô đã ôm hy vọng hảo huyền rồi ”
Con quỷ khác nữa cũng lên tiếng" phải đó trừ khi cô đánh tang hồn phách của bọn ta nếu không bọn ta không đi đâu hết ta chỉ muốn ở nhà của ta thôi "
đám quỷ cũng táng đồng lố nhố nói" phải “ phải”
Ngọc Sát hơi nghiêm nhìn lũ trẻ này trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác sót thương cô biết chúng đều không có lỗi mà là trúng một lời nguyền thông qua luồn kim quan trên trán cô đã sớm nhìn ra lai lịch của chúng, chúng vốn chính là bảy vía của cùng một người do thiếu đi hồn phách mới không sống được
người ấy sinh thời vốn là một tá điền nghèo khố rách áo ôm do hỏi vay tiền phú ông, cũng là ông nội của Trọng Nhân quá kì hạn mà không có khả năng thanh toán lão đã đến nhà ép buốt vợ của hắn làm lẻ cho lão hắn chống cự muốn mới bị lão ta cho người dùng đá đập chết vết bớt trên trán chúng chính là vết thương ngày xưa cũng là một mối huyết hải thâm thù để lại, khi hắn chết cứ liên tục hàng đêm quấy nhiễu gia can của lão
lão đành bí mật mời thầy pháp về phong ấn hắn bằng loại tà thuật của người dân tộc thiểu số mà đến cả Ngọc Sát cũng không biết được nó là loại ma thuật gì
gã pháp sư có một đồ đệ là người miền nam khi ấy chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vui vẻ hoạt bát gương mặt dễ nhìn hắn vì vậy mà đã khiến tiểu phu nhân mới qua cửa không lâu đã động lòng rồi giang díu với hắn, chuyện này không lâu sau đã truyền đến tai của lão phú hộ biết được nổi giận đùng đùng lão cho người giam tiểu phu nhân vào nhà củi rồi sai gia nhân đánh tiểu pháp sư đến thừa sống thiếu chết sư phụ của hắn phải van xin và không lấy tiền công và lời thề cả đời không đặt chân vào đất Nam nữa bước nếu không thì trời đánh thánh đâm mới may mắn nhặt cho hắn cái mạng trở về
Tiểu phu nhân đã đánh đổi chiếc vòng ngọc vốn là vật định tình với người chồng trước làm tá điền đã chết thảm cho gia nhân để mua chuột truyền thư tay cho nhân tình nhỏ xong cũng thắt cổ nguyên sinh
Cầm bức thư trên tay Năm Sang hóc mắt đỏ hoe thầm lập lời thề phải trả thù Trịnh gia không tha một kẻ