Lúc đó, khi mà tôi và Phó Kinh đính hôn, anh đã chuyển cho tôi một căn nhà để tôi đứng tên, còn khoe với giới truyền thông.
Sau đó anh có sang mấy lần để ăn tối cùng tôi nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm.
Thời gian còn lại anh sống trong căn hộ riêng ở ngoại thành.
Tôi không có đến đó.
Rủi ro cao, hơn nữa đó cũng không phải nơi tôi có thể đặt chân đến.
Tôi kéo lấy Phó Kinh rồi loạng choạng bước vào thang máy, tôi dựa lưng vào tường thang máy, vòng tay ôm lấy anh.
“Lát nữa tôi vào trước, nếu anh ta ở nhà thì anh phải chạy đi, hiểu không hả?”
Mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ được kéo lại gần tạo nên bầu không khí mơ hồ.
Anh cụp mắt xuống rồi bình tĩnh nhìn tôi: “Em luôn đưa người khác về nhà thế à?”
Tôi bật cười đầy ẩn ý, đương nhiên là không rồi.
Nhưng mà tôi đã chịu đựng đủ sự kiểm soát của người khác rồi.
Khi tôi còn trẻ, tôi cũng thích ngắm trai đẹp, thích yêu đương, dựa vào đâu Phó Kinh thích người khác rồi mà bắt tôi phải làm góa phụ của anh chứ?
Đinh!
Thang máy đã đến nơi.
Tôi nhập mật mã hai lần để mở cửa.
Căn nhà vẫn giống hệt như trước khi tôi đi ra ngoài, trước kia căn nhà được sơn màu xám nhạt và có phong cách tối giản, nhưng bây giờ thì không còn nữa mà thay vào đó là rèm cửa màu vàng nhạt, bàn ăn được trải khăn trải bàn bằng vải ren.
Tôi nắm lấy cà vạt của anh rồi kéo anh vào trong nhà: “Thật là trời cũng giúp tôi, ha ha…”
Đột nhiên Phó Kinh dùng một tay ôm lấy eo tôi rồi vác tôi lên, sau đó anh sải bước đi vào phòng tắm.
“Anh bỏ tôi xuống.”
Bốp!
Một âm thanh chát chúa vang lên, phần lưng dưới của tôi tê dại, vừa đau vừa nóng.
“Đừng làm loạn.” Anh khẽ mắng tôi, anh ôm tôi ngồi bên bồn tắm rồi xả nước nóng vào.
Ánh sáng vàng ấm áp trong phòng tắm phác họa nổi bật những đường nét trên khuôn mặt ba chiều của anh.
Tim tôi lỡ một nhịp: “Sao anh lại giống chồng chưa cưới của tôi như thế?”
Phó Kinh nhướng mày, chỉ dùng hai ba lần là đã lột sạch quần áo trên người tôi, rồi sau đó ấn tôi vào trong nước ấm.
Tôi giống như con mèo đột nhiên rơi xuống nước, tôi khua tay múa chân loạn xạ muốn bò lên người anh.
Đột nhiên tôi tỉnh rượu.
“Cứu mạng… giết vợ lừa tiền bảo hiểm này…”
Anh bịt miệng tôi lại, sau đó xắn tay áo ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm của tôi: “Cảm ơn đã nhắc nhở, lần sau tôi sẽ mua bảo hiểm cho em.”
Anh không hề cự tuyệt mà xoa lấy làn da của tôi, dường như anh đang muốn tẩy sạch mùi rượu trên người tôi.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, bốn mắt nhìn nhau.
Động tác của Phó Kinh dừng lại, khuôn mặt cấm dục đó nhìn tôi không hề có chút biểu cảm nào, anh chờ tôi nói tiếp.
Trước ánh mắt âm trầm của anh, tôi khẽ liếm môi: “Anh ướt hết rồi…”
Phó Kinh hơi nhướng mày: “Vậy phải làm sao đây? Em có muốn dạy tôi không?”
Khoảnh khắc khi đầu ngón tay tôi chạm vào yết hầu của anh, tôi đã thụ động đến mức bị cuốn vào trong ngọn lửa đang rực cháy.
Phó Kinh dùng tay vuốt lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi, anh véo má tôi khiến má tôi phồng lên như cá nóc: “Em thử quyến rũ người khác lần nữa xem?”
Tôi hơi tỉnh táo hơn, lòng hiếu thắng bị khơi dậy.
Tôi chồm người về phía trước, ghé sát vào tai anh, hơi thở nhẹ nhàng: “Anh Phó à, nếu anh có bản lĩnh thì đến ăn em đi.”
Đột nhiên đôi mắt của Phó Kinh tối sầm lại.
Vài phút sau, chuỗi gỗ đàn hương cổ nhẹ nhàng chạm vào chiếc gương trong phòng tắm phát ra âm thanh nhịp nhàng có tiết tấu.
Phó Kinh chỉ dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng khóa hai cổ tay của tôi lại, sau đó dễ dàng giữ chặt.
Bồn rửa tay và bức tường đá cẩm thạch lạnh thấu xương.
Tôi kêu lên ngắt quãng: “Cứu… cứu mạng, anh… có thể nào… mua bảo hiểm… a…”
Phó Kinh mỉm cười rồi cúi đầu xuống hôn tôi: “Ngoan, chỉ thế này mà đã không chịu nổi rồi, khí thế vừa rồi đi đâu rồi.”
Quá trình này quá dài, quá phức tạp, có những chi tiết tôi đã không nhớ rõ nữa.
Sau khi xong việc thì trời cũng đã khuya.
Toàn thân tôi nặng trĩu, tôi nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng sấm nhưng tôi không mở mắt nổi.
Phó Kinh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, tôi nghe thấy có tiếng phụ nữ khóc ngắt quãng qua loa.
“Được rồi, đừng sợ, tôi đến ngay.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm cho đối phương hoảng sợ.
Ngày hôm sau, khi tôi mở mắt ra thì người đã đi, giường cũng đã trống.
Một buổi chiều đầy nắng, trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Phó thị.
Tôi ngồi ở đối diện Phó Kinh, lấy hết dũng khí nói: “Chia tay đi.”
Phó Kinh đang xem cái gì đó, nửa khuôn mặt của anh đang tắm dưới ánh nắng ấm áp khiến người ta lóa mắt.
Nghe tôi nói như thế thì ánh mắt anh rời khỏi tập văn kiện rồi nhướng mày nhìn tôi.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì đêm qua em còn muốn kết hôn với tôi đấy.”
Rõ ràng ánh mắt của anh là chính nhân quân tử nhưng lại mang theo một tia ngang ngược có thể lột đi lớp da trên người người khác, đột nhiên tôi nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, không tránh được cảm thấy hai tai mình như ù đi.
Cảm giác này chỉ diễn ra trong phút chốc, nhanh giống như ảo giác vậy.
Tôi hắng giọng, thật sự không nghĩ ra được lý do gì nên chỉ có thể nói ra năm chữ: “Chúng ta không hợp nhau.”
Sau khi Phó Kinh cẩn thận đánh giá tôi xong thì khóe môi anh nhếch lên: “Có thể, cùng tôi tham dự một bữa tiệc, sau đó tôi sẽ đồng ý với em.”
Anh thấy tôi vẫn ngồi yên bất động, Phó Kinh đóng bút lại, đánh thẳng vào vấn đề: “Có trai đẹp.”
Bảy giờ tối, yến tiệc linh đình.
Tôi khoác lấy cánh tay của Phó Kinh, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Suy cho cùng đã nhiều năm như vậy rồi, lời đồn đại bên ngoài giới về Phó Kinh hơi phức tạp, mọi người càng tò mò hơn về thần thánh phương nào có thể làm bạch nguyệt quang của Phó Kinh.
Phó Kinh ung dung điềm tĩnh liên tục đưa tôi đến gặp các đối tác kinh doanh của mình.
Tôi mang bộ mặt tươi cười, ra vẻ như đang xã giao nhưng thật ra tâm hồn đã treo ngược cành cây rồi.
Thật là đẹp trai quá… mỗi người mỗi vẻ.
Càng nhìn thì hai má tôi càng nóng bừng, khóe môi bất giác cong lên, ánh mắt thì lúc sáng lúc tối.
Giống hệt như con cá được thả về biển cả.
Phó Kinh cũng mặc kệ tôi mà để tôi tự do hành động.
“Chào chị, em là Bạch Xảo Xảo.”
Sau khi thêm một mối liên hệ thứ mười ba thì tôi gặp cô gái đầu tiên trong tối nay.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt toát lên vẻ ngây thơ thuần khiết của một người vừa bước chân ra xã hội, đôi mắt tràn đầy hăng hái như hồ thu.
“Em là một diễn viên trẻ, em đến đây để mở rộng mạng lưới các mối quan hệ, có thể quen biết chị, thật vinh hạnh cho em quá.”
Cô ta xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt khỏi cô ta.
“Chị, chuỗi gỗ đàn hương này của chị chắc là đắt lắm đúng không?”
Đột nhiên cô ta tiến lại gần khiến tôi ngửi thấy hương hoa dành dành thoang thoảng trên người cô ta.
Giây tiếp theo cô ta nắm lấy cổ tay của tôi rồi nâng lên, sau đó cẩn thận vuốt ve.
Tôi định thần lại, má hơi nóng bừng: “À, là quà chồng sắp cưới của tôi tặng cho tôi.”
“Chồng sắp cưới của chị giàu thật đấy.” Cô ta cúi đầu để lộ chiếc cổ thon và làn da trắng nõn, sau đó cô ta lục lọi tìm thứ gì đó trong túi xách của mình.
Đột nhiên cô ta lấy ra một sợi dây bện bằng tay rồi đến gần tôi: “Không giống em, em chỉ có thể tặng cho chị thứ dây bện thủ công này để làm quà gặp mặt thôi, chị đừng giận nhé.”
Đó là một dây bện thủ công được làm tinh xảo, vừa nhìn đã biết phải tốn rất nhiều tâm ý mới làm ra được.
Cô ta không nhanh không chậm đeo nó vào cổ tay tôi, khi cô ta cúi đầu thì cũng khẽ hỏi: “Vậy chị à, chị có đồng ý cho em số liên lạc của chị không?”
“…”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi ngồi ngoài vườn hoa nghe bạn thân của mình cười nhạo mình: “Ha ha ha ha, đừng nói với mình là cậu bị một cô gái tán tỉnh nhé?”
“Cậu im đi!” Tôi che loa lại: “Dù sao thì mình cũng không quan tâm, cứ để cô ta đến diễn cho mình xem…”
“Đại tiểu thư ơi, tiểu hoa đán lần trước cậu tán tỉnh đã chạy trốn cùng người đàn ông khác rồi.”
Tôi nghiêm túc nói với cô ấy: “Không, cô ta khác, mình thấy cô ta rất hiền lành.”