Tôi là một tiểu thuyết gia.

Ngày nào cũng phải chạy deadline đến tận khuya, vừa đói bụng lại còn vừa bị tra tấn hối thúc nộp chương mới nên tôi sắp điên lên rồi.

Nửa đêm nửa hôm tôi đăng nhập vào mạng xã hội rôi bắt đầu múa phím điên cuồng:

“Chồng chưa cưới ở bên tôi bảy năm lại đi tán tỉnh bạn thân của tôi, tôi đã cố gắng nhẫn nhịn không biết bao nhiêu lần rồi nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi xa hơn, chuyển cho tôi năm mươi tệ đi rồi tôi sẽ kể kế hoạch trả thù của mình ra.”

Sau khi bài đăng được đăng lên thì sự bực dọc tích tụ trong lòng tôi cũng dần tan biến.

Nổi điên không hề sai, nổi điên khá tốt cho sức khỏe mà.

Có âm thanh nhắc nhở ngắn, tiếp sau đó là một thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại.

Phó Kinh: ?

Sau đó điện thoại liên tục phát ra tiếng ting ting, chỉ sau vài giây mà số lượt thích và bình luận đã vượt quá con số mười ngàn rồi.

Có người nói: Tác giả tỉnh lại đi, cô nổi rồi.

Tôi lướt lên trên rồi trừng to hai mắt.

Tiêu đời rồi, quên đổi nick rồi.

Có chết tôi cũng không dám nghĩ rằng lần đầu tiên trong đời tôi nổi tiếng là do tự bịa đặt chuyện chồng chưa cưới ngoại tình…

Vài phút sau, tài khoản ngân hàng điện tử có thông báo nhận được năm mươi vạn, còn được gửi kèm theo một dòng tin nhắn lạnh như băng: “Chuyển rồi, nói đi.”

Không nói được thì chết chắc.

Phó Kinh và tôi đính hôn được bảy năm rồi.

Vì chuyện làm ăn mà anh ấy phải ở nước ngoài nhiều năm.

Những tin nhắn chúc mừng năm mới, chúc mừng ngày lễ hay chúc mừng những ngày kỷ niệm đều là do trợ lý của anh ấy nhắn cho tôi.

Ngược lại tôi muốn gặp anh ấy nhiều hơn cũng là gặp qua các phương tiện truyền thông, tin tức trên TV hay hình ảnh của anh ấy trên các tạp chí kinh tế tài chính.

Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là vào năm ngoái khi anh ấy về nước.

Hai gia đình đã cùng ngồi lại ăn một bữa cơm với nhau.

Khi ba mẹ hai bên nhắc đến chuyện kết hôn thì anh ấy thẳng thừng từ chối: “Nói sau đi, không có thời gian.”

Đúng lúc đó có một cuộc điện thoại đường dài gọi đến, sau khi Phó Kinh nhận điện thoại thì lập tức đứng dậy chào tạm biệt mọi người.

Để lại một bầu không khí lúng túng giữa hai gia đình.

Bởi vì tất cả mọi người trong nhà đều biết rõ trong lòng của Phó Kinh luôn có một bạch nguyệt quang, mà cô ấy đã qua đời rồi.

Không biết bạn thân của tôi nghe được tin tức từ đâu…

Bạch nguyệt quang đó là mối tình đầu của Phó Kinh. Lúc ban đầu khi họ mới yêu nhau đã vấp phải sự phản đối gay gắt từ ba mẹ của bạn gái, cho nên hai người họ không thể ở bên nhau. Sau đó đến khi anh ấy muốn cưới rồi thì người ta đã qua đời rồi.

Nhưng mà giữa hai chúng tôi là liên hôn thương nghiệp, mục đích chúng tôi đính hôn là để cùng nhau phát triển công ty của hai bên gia đình, chúng tôi không có vướng mắc tình cảm.

Bây giờ tôi nói câu này đã đưa Phó Kinh lên mục hot searcher của mảng giải trí thì rất có thể cuộc hôn nhân này sẽ không thành.

Mẹ tôi đang gọi điện mắng tôi: “Con lập tức xin lỗi Phó Kinh đi, nếu con dám phá hỏng cuộc hôn nhân này thì dọn hết đồ đạc rồi cút khỏi nhà cùng với nhà xuất bản tạp chí của con đi.”

Nhà xuất bản tạp chí là mơ ước của tôi, đáng tiếc là môi trường chung đang sa sút, nên nhà xuất bản của tôi vẫn luôn đứng mấp mé ở bờ vực phá sản.

Tô đã dốc hết tâm tư để hồi sinh nó, trước đây không lâu còn bán kịch bản.

Nhưng tuyệt đối không thể vì chuyện tồi tệ lần này mà không trụ nổi với một đòn chí mạng được.

Tôi vô cùng lo lắng gửi cho Phó Kinh một tin nhắn.

“Xin lỗi, tôi quên đổi nick rồi.”

Tôi thấp thỏm chờ đợi đến tối mịt thì bỗng nhiên điện thoại sáng lên.

Phó Kinh: “Tôi đang ở sân bay, nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play