Mười giờ đêm trong quán bar, cuộc sống sa đọa.
Tôi đang nằm trong vòng tay của người bạn thân nhất của mình, say sưa uống rượu.
“Cho nên cậu chạy trốn như vậy à?”
Mấy ly rượu ngoại khiến tôi năm phần say ba phần tỉnh, tôi nghiêng người cười nói: “Chẳng lẽ ở nhà đợi anh ấy chạy đến hủy hôn với mình à?”
Khi nổi giận thì con người rất dễ bốc đồng, đợi khi chuyện này lắng xuống thì tôi sẽ nói chuyện với anh ấy sau, lúc đó mọi người cũng không còn quá chú ý đến chuyện này nữa.
Ít nhất thì tôi vẫn có thể giữ lại được nhà xuất bản của mình.
Ánh đèn bên trong quán bar nhấp nháy, các đó không xa có một chàng trai tuấn tú bưng ly rượu đi đến.
Ngay lập tức hình ảnh đó lọt vào mắt của tôi.
Trùng hợp là chàng trai đó cũng quay đầu lại nhìn tôi, anh ta giật mình rồi lấy điện thoại ra.
Dưới tình huống thường gặp này cũng đại diện cho việc anh ta muốn xin thông tin liên lạc của tôi.
Đáng yêu thật.
“Cậu nhìn đi, mình vẫn còn có ảnh hưởng.”
Tôi giẫm trên giày cao gót, vén lại mái tóc dài buông xõa trước ngực để lộ ra xương quai xanh quyến rũ rồi tao nhã bước đến:
“Anh đẹp trai đi một mình à? Trông anh rất giống một người bạn của tôi, thêm một…”
Chàng đẹp trai cầm điện thoại lùi về phía sau một bước, vẻ mặt như sắp khóc:
“Anh ơi, em tìm thấy rồi, nhưng mà chị dâu lại… lại… lại hỏi thông tin liên lạc của em… em…”
Nếu như lúc này tôi tỉnh táo thì tôi sẽ phát hiện ra mình đang thả thính em trai ruột của Phó Kinh, cậu ấy là Phó Cẩm.
Mà đây không phải là lần đầu tiên tôi phạm tội rồi…
Nửa tiếng sau tôi được Phó Cẩm đỡ ra khỏi quán bar.
Trong miệng tôi vẫn còn lẩm bẩm: “Anh có biết là anh còn đẹp trai hơn chồng chưa cưới của tôi không? Nếu chúng tôi chia tay thì anh có muốn suy nghĩ đến chuyện làm con rể của nhà…”
“Anh…” Phó Cẩm nhanh tay ném củ khoai lang nóng bỏng tay say khướt là tôi vào hàng ghế sau của chiếc Rolls Royce.
Cả người tôi mềm nhũn ngã vào lòng một người, đôi tay rắn chắc rộng lớn của người đó vững vàng đỡ lấy eo của tôi, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều lắm, chỉ nửa chai thôi.” Tôi mơ màng trả lời, chống tay ngồi lên đùi anh rồi nhìn anh rất lâu.
Người đàn ông có gương mặt nghiêm nghị, cơn mưa nhẹ rơi xuống cũng không làm dịu bớt vẻ uy nghiêm cùng sự ác liệt giữa hai hàng lông mày của anh.
Là món ăn của tôi.
Tôi mềm nhũn dựa vào người anh rồi mơ hồ nói: “Được lắm, anh cũng được, hai người đến với nhau nhé…”
Anh đưa tay lên bịt miệng tôi lại rồi lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Nửa chai mà say thành ra thế này à?”
Phó Cẩm nhăn mặt: “Chị ấy uống Vodka, Vodka mà chị ấy như uống coca… anh, thật sự lần này em không có dụ dỗ chị dâu, là chị ấy chủ động đến đấy.”
Thực tế thì cũng không trách tôi được.
Ai bảo gen nhà họ Phó chất lượng cao vậy chứ, ngoại hình của hai anh em họ đều hoàn hảo, đều đáp ứng được khiếu thẩm mỹ của tôi.
Phó Cẩm và tôi xấp xỉ tuổi nhau, cậu ấy còn là đàn em học cùng trường với tôi.
Lúc còn học đại học thì tôi đã tán tỉnh cậu ấy.
Nhưng cậu ấy nhút nhát nên cũng không có bất kỳ kết quả nào.
Tôi là người có trí nhớ kém, năm đầu đã tán tỉnh rồi nhưng đến năm cuối gặp lại cậu ấy lại cảm thấy cậu ấy hơi quen nên lại tán tỉnh tiếp.
Chuyện này còn chân chính xảy ra ngay trước mặt phụ huynh của Phó Cẩm.
Nhưng hôm đó phụ huynh của cậu ấy lại là Phó Kinh…
Mưa bên ngoài cửa sổ xe càng lúc càng nặng hạt hơn.
Tôi khép hờ mắt tựa đầu vào vai của Phó Kinh, trong miệng lẩm bẩm những câu mà người khác không tài nào hiểu được.
Phó Cẩm vì nửa đêm nửa hôm còn mò đến quán bar mà bị Phó Kinh cho người đưa về tận nhà.
Tôi thân mật nghiêng người qua kéo lấy cà vạt của Phó Kinh: “Anh trai, anh kết hôn chưa?”
Có mùi rượu thoang thoảng, tiếng thì thầm khe khẽ vang lên bên tai Phó Kinh.
Yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống một vòng, đối mắt của Phó Kinh càng ngày càng tối lại: “Giang Thiển, em có biết em đang nói chuyện với ai không?”
Thấy tôi không trả lời thì anh dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm tôi lên, anh buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi là Phó Kinh chứ không phải Phó Cẩm.”
Anh mặc bộ âu phục màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng hành động lại khơi dậy những cảm xúc bất an trong lòng tôi.
Tôi bắt đầu bồn chồn, cọ sát hồi lâu, gấu váy đã hoàn toàn xếp lên đến tận thắt lưng.
Ngón trỏ của Phó Kinh đặt lên nút bấm, cửa sổ xe màu đen dần nâng lên ngăn chặn mọi tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Tôi ngồi trên đùi Phó Kinh, nâng nửa người lên, tôi đặt ngón trỏ lên đôi môi lạnh giá của anh.
“Suỵt, nghe lời đi, tối nay chúng ta đừng nhắc đến thứ xúi quẩy đó.”
Ánh mắt của Phó Kinh bắt đầu nhìn từ cổ tôi rồi dần lướt xuống phần đùi lộ ra ngoài của tôi.
“Ơ… anh nhìn gì thế…” Tôi lẩm bẩm một câu rồi che nó lại, che phần trên nhưng lại không che phần dưới
Anh nhìn thấy tôi che chắn rất lâu nhưng cũng không che được phần quan trọng của mình, đột nhiên anh thở dài rồi cởi áo vest ra ném lên đầu tôi.
Tôi cau mày định vùng ra thì bị anh túm chặt lấy cổ tay.
“Em có thể trêu chọc Phó Cẩm nhưng không được vùng ra khỏi áo vest của tôi.”
Giọng nói trầm ấm của anh tràn vào tai tôi, ngón tay thô ráp cẩn thận xoa nơi cổ tay tôi giống như đang tán tỉnh…
…
Tôi càu nhàu mấy câu, ngược lại bị anh vỗ vào đùi một cái, sau đó bị anh nhốt vào một góc.
Đột nghiên giọng nói của Phó Kinh rất nghiêm khắc: “Đừng cử động lung tung.”
Bên ngoài cửa sổ trời đang mưa, xe cộ đông đúc khiến quãng đường về nhà dường như kéo dài vô tận.
Chiếc áo vest vẫn còn nguyên hơi ấm của anh cùng với hương gỗ đàn hương dịu nhẹ để lại dư vị kéo dài.
Qua khe hở bên dưới chiếc áo, tôi nhìn thấy xương cổ tay lộ ra bên dưới cổ tay áo sơ mi của Phó Kinh, trên đó đeo một vòng chuỗi làm bằng gỗ đàn hương cổ rất đắt tiền.
Trong lúc tâm huyết dâng trào tôi đã đưa tay ra chạm vào nó.
“Em thích à?”
Tôi đang trùm áo vest của anh nên không nhìn thấy gì cả, giống như một con ruồi mất đầu đang say rượu, tùy tiện nhóm lửa.
“Thích.”
Anh tháo xuống rồi đeo nó vào cổ tay tôi: “Cho em đấy.”
Tôi bật cười rồi lẩm bẩm: “Đồ tốt.”
Hình như Phó Kinh cũng cười: “Phải, đồ tốt.”