Hai hàng lông mi của tôi còn hơi ẩm ướt vì trên đường đến đây tôi đã khóc.
Phó Kinh tiến lại gần hơn, anh thở hổn hển, đôi mắt đen sâu thẳm của anh phản chiếu khuôn mặt tôi.
“Ngoan, em nói một tiếng thì anh có thể đến sân bay đón em mà.”
Phó Kinh nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng dỗ dành tôi.
Những uất ức tích tụ mấy ngày nay chợt bộc phát, tôi mĩm môi rồi lại bắt đầu rơi nước mắt.
“Lại có ai ức hiếp em sao?”
Tôi khóc nức nở: “Không ngờ anh lại cho vào phía trên đấy.”
“Phía trên nào?”
Tôi cúi đầu lục lọi rong túi xách, cuối cùng lấy que thử thai ra đưa cho anh.
Phó Kinh liếc mắt nhìn một cái rồi đột nhiên ánh mắt anh dán chặt vào thứ trên tay tôi, khuôn mặt bình tĩnh dần nứt ra.
Anh gắt gao nhìn vào hai vạch đỏ tươi trên que thử thai, trầm mặc rất lâu, sau đó giọng nói của anh hơi khàn: “Thật hả?”
Mấy phút sau, cuộc trò chuyện của tôi và Phó Kinh đã đến bên bờ sông.
“Anh không cho vào thì em cho vào hả?” Tôi giận đến khuôn mặt đỏ bừng.
Phó Kinh hạ giọng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của tôi: “Được rồi, chúng ta không bàn chuyện này nữa, em có muốn đứa bé này không?”
Tôi hét lên: “Anh dám làm mà không dám nhận à?”
“…”
“Tra nam!”
“Anh muốn.”
“Nhưng em không muốn sinh cho anh.”
“…”
Mặc kệ tôi muốn nói gì, Phó Kinh kéo tôi về khách sạn.
Buổi tối tôi nằm bên cạnh anh rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Em không cho vào, anh cũng không cho vào, vậy là vấn đề chất lượng bên phía người bán rồi.”
Phó Kinh lắng nghe phân tích của tôi nhưng không nói một lời nào.
Tôi tiếp tục nói: “Nhưng đều là thương hiệu lớn, cũng không thể nào, vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì…”
Đột nhiên tôi dừng lại rồi nghĩ đến một khả năng khác có thể xảy ra.
Bên gái lừa bên trai rồi.
Phó Kinh ngước mắt lên, trong đôi mắt đen của anh có một tia sắc bén, anh nhẹ giọng nói: “Em buộc phải nghĩ đến chuyện này à?”
Anh nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi thì sắc mặt anh tối sầm lại, anh kéo tôi lại để tôi ôm anh.
“Có một số biện pháp không thể đạt đến độ an toàn 100% được, anh đề nghị em bình tĩnh lại, yên tĩnh chút đi.”
Căn phòng dần chìm vào im lặng, cảm giác mệt mỏi rã rời dần tìm đến tôi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ tối chợt nhớ đến chuyện chính, tôi xoay người ngồi dậy, tức giận không chịu được: “Bạch Xảo Xảo nói anh làm bánh sinh nhật cho cô ta.”
Phó Kinh mệt mỏi thở dài: “Thiển Thiển, anh không biết làm bánh, anh nhớ em không thích mấy món ăn có kem.”
“Sao anh biết?”
Dưới ánh mắt cháy bỏng của tôi, Phó Kinh mở mắt rồi rồi nhìn tôi: “Hồi cấp ba em đến nhà ăn trong trường ăn từng nói như thế.”
Tôi bắt đầu nghiêm túc quan sát Phó Kinh, anh lớn hơn tôi năm tuổi.
Khi tôi vào năm nhất trung học thì anh đang học ở trường đại học bên cạnh.
“Ồ.”
“Em ồ cái gì?”
Tôi nằm lên ngực anh, bàn tay vân vê lọn tóc trước ngực rồi chọc anh: “Hóa ra anh phải lòng em từ lâu lắm rồi nhỉ.”
Thật lòng mà nói thì có lẽ tôi và Phó Kinh đã gặp nhau vào thời điểm đó.
Ba tôi muốn tôi được nhận vào trường đại học ở bên cạnh nên đã nghe ngóng từ những sinh viên giỏi lúc trước, tôi cũng lấy được số QQ của Phó Kinh từ sổ liên hệ của trường, còn dùng nick ẩn danh để hỏi anh mấy bài toán.
Tôi chưa từng nói cho ai biết bí mật này, nhưng bây giờ xem ra anh đã biết từ lâu rồi.
Dường như Phó Kinh nhận ra được sự nghi ngờ của tôi, anh thở dài rồi nhét tôi vào trong chăn: “Tài khoản nhỏ của em luôn bấm thích mấy bài viết của tài khoản chính của em.”
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi thì anh cam chịu nhắm mắt lại, anh sờ đầu tôi: “Ngoan nào, đừng lãng phí đầu óc nữa, nếu em nghĩ không ra thì đi ngủ sớm đi.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ thì tôi lại bắt đầu lải nhải: “Anh đổi chủ đề rồi, chúng ta đang nói chuyện bánh kem, Bạch Xảo Xảo lấy bức ảnh này ở đâu ra?”
“Anh không biết.”
“Tạo từ AI à?”
“Cũng có thể.”
“Anh không thể lừa em…”
“Thiển Thiển à, mau ngủ đi, đã có người xử lý chuyện này rồi.”
Trong mấy ngày tiếp theo, tôi bị Phó Kinh trói bên cạnh, hoàn toàn không đi đâu được.
Anh bàn chuyện làm ăn, tôi phải đi theo.
Anh thăm hỏi công ty, tôi cũng phải đi theo.
Câu tôi thường nghe nhất là: “Vợ tôi mang thai rồi.”
Khi anh nói câu này thì trên mặt không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào mà chỉ chờ đối phương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ồ, chúc mừng anh.”
Lúc đó anh lại mỉm cười trả lời: “Cảm ơn.”
Một tuần sau đó, buổi tối tôi ngồi dựa vào bàn, Phó Kinh đang họp trực tuyến bên cạnh.
Tôi đang gật gù ngủ gục thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên dữ dội.
Tiếp theo đó là tiếng khóc của Bạch Xảo Xảo: “Chị, xin chị cứu tôi với.”
Tôi căng mặt ra: “Tôi sẽ không cứu cô, đồ lừa lọc.”
Sau đó tôi cúp điện thoại.
Phó Kinh liếc nhìn tôi với ánh mắt muốn hỏi: Chuyện gì thế?”
Tôi đưa anh xem lịch sử cuộc gọi, còn chưa kịp nói câu nào thì Bạch Xảo Xảo đã gọi lại.
“Cô có phiền không…”
Lần này giọng nói của Bạch Xảo Xảo tràn đầy hoảng sợ: “Ai có thể đến cứu tôi với…”
Tiếng khóc xen lẫn tiếng roi và tiếng la hét.
Tôi và Phó Kinh đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi đều nhận ra tình hình không đúng lắm.
Phó Kinh kết thúc cuộc họp trực tuyến, anh cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh khoác lên người tôi rồi nắm tay tôi đi ra ngoài.
“Anh có biết cô ta ở đâu không?”
“Anh không biết.” Phó Kinh chỉnh lại chiếc mũ áo khoác trùm đầu cho tôi: “Anh gọi cảnh sát.”
Đến khi cảnh sát tìm thấy Bạch Xảo Xảo thì cô ta bị thương khắp người, chỗ nào cũng bị đánh bầm tím, cô ta đang nằm bẹp trong một căn hộ sang trọng.
Khi nhìn thấy tôi thì cô ta lao về phía tôi rồi khóc rống lên.
Mái tóc dài đen mượt của cô ta giờ đã biến thành cái tổ chim: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra vết thương cho cô ta, phát hiện ra ngoài những vết thương ngoài da thì còn có dấu hiệu bị xâm phạm ở vài bộ phận, nhưng vì cô ta đã liều mạng chống cự cho nên đối phương đã không thực hiện được hành vi.
Bạch Xảo Xảo nhắm mắt nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng cơ thể lại run rẩy.
Thậm chí cô ta còn không thể ngủ yên giấc được.
Phó Kinh biết được nguyên nhân vụ việc từ phía cảnh sát.
Sau khi tôi và Bạch Xảo Xảo cãi nhau thì cô ta có đến tìm Phó Kinh mấy lần, cô ta phát hiện ra mình đã hiểu lầm anh nhiều năm như vậy nên muốn tìm cho bản thân một lối thoát khác.
Nhưng trong mấy năm đầu vừa bước ra đời thì cô ta đã sống yên ổn dưới sự che chở của Phó Kinh, rõ ràng chút khôn ngoan đó của cô ta không đủ chống chọi với giới giải trí chỉ biết ăn tươi nuốt sống người khác.
Cách đây không lâu cô ta đã bị ông chủ của một công ty giải trí lừa ký hợp đồng.
Ông ta nói sẽ đưa cô ta ra nước ngoài phát triển nhưng khi vừa xuống máy bay thì hộ chiếu và điện thoại của cô ta đã bị tịch thu.
Mọi chuyện xảy ra sau đó chính là cuộc khủng hoảng dư luận xảy đến với Phó Kinh.
Nhưng khi nhìn thấy mối quan hệ của hai chúng tôi ổn định, kế hoạch không thành công, thế là đối phương lại trút giận lên người Bạch Xảo Xảo.
Nếu như cô ta không thông minh lén lấy trộm điện thoại và gọi cảnh sát thì nói không chừng bây giờ cô ta đã gặp họa rồi.
Vào một buổi chiều đầy nắng, tôi đang định mở cửa phòng bệnh thì bất chợt nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau dữ dội.
Nói đúng hơn là lời buộc tội đơn phương từ phía Bạch Xảo Xảo: “Tôi không đi, tôi đang là diễn viên.”
Người đàn ông cười lạnh: “Não cô hỏng rồi à?”
Anh ta hừ lạnh, giọng nói nghiêm túc: “Đi du học cùng tôi, muốn bao nhiêu tùy em.”
“Tôi không hề thích anh.”
Người đàn ông im lặng hồi lâu rồi đột nhiên bùng nổ: “Em không thích tôi mà còn tán tỉnh tôi à? Sáng nào em cũng hỏi tôi ăn sáng chưa, trời lạnh thì nhắc tôi mặc thêm quần áo, Bạch Xảo Xảo, em nói đi, nếu em không có ý gì với tôi thì em nhắn như vậy làm gì hả?”
Tôi: “…”
Phó Kinh: “…”
Vậy là ai cô ta cũng tán tỉnh như vậy.
Bạch Xảo Xảo không nói gì nữa.
Người đàn ông xoa mái tóc rối bù của mình rồi đứng lên, lạnh lùng nói: “Được, ông đây không cần người phụ nữ nào cả, tôi cũng thật rẻ mạt thì mới ngàn dặm xa xôi chạy đến đây gặp cô.”
Phó Kinh kéo tôi qua một bên, anh ôm tôi vào lòng rồi ra hiệu im lặng.
Bạch Xảo Xảo: “Hu hu…”
Bên trong vang lên một tiếng “ầm”, người đàn ông đã vào cửa: “Mẹ kiếp, em khóc nữa thử xem?”
Bạch Xảo Xảo càng khóc to hơn.
Tôi vội vàng chạy vào trong: “Cậu ta sẽ không đánh người chứ?”
Phó Kinh kéo tôi lại: “Để xem sao đã.”
Sau đó bên trong không có tiếng động nữa, tôi dựa vào khung cửa như kẻ trộm, lén lút lắng nghe động tĩnh ở bên trong phòng, qua khe cửa tôi nghe hai người họ lẩm bẩm.
“Được rồi được rồi, tôi sai rồi, tôi không mắng em nữa.”
“Anh vừa mắng tôi đấy.”
“Phải, là tôi sai, vậy em đánh tôi đi được không?”
Phó Kinh ghé sát vào tai tôi cười nói: “Em hiểu gì không, đây gọi là tình thú.”
Tôi bị anh kéo đi, trên đường đi tôi hơi trầm tư.
Vừa lên xe thì tôi mở miệng nói mà không suy nghĩ: “Ồ ồ…”
Phó Kinh sững sờ, anh quay đầu lại nhìn tôi: “Em ồ cái gì chứ?”
“Không phải anh nói tình thú à?”
Anh mím môi: “Thiển Thiển, em và cô ta khác nhau.”
“Khác như thế nào?”
Anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống rồi thì thầm vào tai tôi: “Anh càng thích em khóc vào lúc đó hơn, càng khóc dữ dội hơn thì anh càng thích.”
Sau đó Bạch Xảo Xảo đưa ra tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí để tập trung đi du học.
Một tuần sau, cuối cùng chúng tôi cũng lên máy bay trở về nhà.
Vào lúc máy bay vừa hạ cánh thì Phó Kinh đã đưa tôi đi thẳng đến bệnh viện.
Ở khoa ngoại trú người ra vào tấp nập, tôi hồi hộp đến mức hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Phó Kinh vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh xem hợp đồng.
Tôi liếc nhìn sang, à, anh đặt hợp đồng xuống.
Anh thật tốt.
“Giang Thiển.”
Y tá gọi tên tôi, ngay lập tức Phó Kinh đưa hợp đồng cho thư ký rồi đứng dậy nghiêm túc đi qua đó.
Sau khi nhận được kết quả kiểm tra thì hồi lâu sau Phó Kinh cũng không nói gì.
Chuyện này khiến tôi càng căng thẳng hơn: “Có phải đứa bé có vấn đề gì hay không?”
Bác sĩ mỉm cười nói với tôi: “Cô không có thai, có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc kinh nguyệt đến chậm lắm, cơ thể của cô vẫn rất khỏe mạnh.”
Tôi chết lặng: “Nhưng que thử thai…”
Bác sĩ cười nói: “Cô gái à, sản phẩm của thương hiệu đó không đáng tin đâu.”
“Cảm ơn cô.” Phó Kinh bình tĩnh nói rồi sau đó dẫn tôi rời khỏi phòng tư vấn sức khỏe.
Thư ký cầm hai lon sữa bột, nói với vẻ mặt công tư phân mình: “Anh Phó, có cần vứt hai lon sữa này không?”
“Không cần, sớm muộn gì cũng dùng thôi.”
Khi nói câu này anh vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt rất đáng sợ.
Thế là tôi lại bỏ chạy.
“Sao thế, hai người cãi nhau à?” Bạn thân của tôi hỏi.
“Không phải, mình đang trốn nợ.”
“Nợ gì?”
Tôi đỏ mặt xấu hổ.
Tôi nhớ đến cái đêm ở nơi đất khách quê người, tôi vui vẻ bò lên giường của anh, trong lúc bên nhau nồng nhiệt: “Anh trai à, anh khó chịu không?”
Phó Kinh phiền muộn hừ một cái rồi ôm tôi vào lòng, anh giận dỗi trêu chọc tôi: “Được rồi, mẫu bằng tử quý.”
Tôi bật cười rồi uốn éo ở trên giường: “Em biểu diễn giun đất cho anh xem nhé.”
Nụ cười của anh cứng đờ: “Cho em nợ trước đấy, sau khi dỡ món hàng này xuống rồi thì em phải trả nợ cho anh.”
Mấy ngày sau, tôi đang ở trước cửa hiệu bán nội y thì bị Phó Kinh bắt ngay tại trận.
“Cứu mạng…”
Giọng tôi run lên.
Tôi bị anh tàn nhẫn kéo về nhà.
Vừa đóng cửa lại thì anh đã đẩy tôi đến trước gương, sau đó anh bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha rồi chỉ đạo tôi chọn quần áo mới.
Thật đúng như mong đợi của anh, ngay cả món khai vị cũng phải lựa chọn thật cẩn thận.
Cuối cùng tôi không hài lòng: “Không phải chứ, tất cả đều giống nhau mà…”
“Không giống nhau đâu.” Phó Kinh chọn một bộ quần áo mà anh thích rồi bế tôi lên ném tôi vào phòng ngủ, ánh sáng đen tối lan ra trong đôi mắt của anh: “Bạn học à, không biết đêm nay cậu có bài toán nào khó giải cần tôi giải giúp không?”
Nhớ lại năm đó anh hoàn toàn không để ý đến tôi, tôi hưng phấn hét lên một tiếng, sau đó ôm lấy anh rồi lăn vào chăn.
Do thường xuyên bị tôi khiêu khích nên sau này đến khi chuẩn bị hôn lễ thì trong bụng tôi đã có thêm một em bé thật.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, cả ngày hôm đó Phó Kinh cứ cong môi cười suốt, xem ra anh rất tự hào về bản thân mình.
Vì tôi không thể uống rượu cho nên anh đã thay tôi uống hết rượu mừng.
Tối hôm đó khi về nhà, vẫn còn một đoạn đường cách nhà khá xa nhưng anh ấy dìu tôi ra khỏi xe nói muốn đi dạo cùng tôi.
Ngoài trời đang có tuyết rơi, Phó Kinh cõng tôi trên lưng, trên người tôi đang mặc thêm chiếc áo khoác len của anh ấy.
Bóng dáng của hai chúng tôi phản chiếu dưới ánh đèn đường.
Một người nằm trên lưng một người, khiến chiếc bóng trên mặt đất bị nhô cao lên.
Tôi nhìn vào chiếc bóng trên mặt đất rồi bất chợt bật cười: “Phó Kinh, anh nhìn cái bóng của chúng ta kìa, giống hệt một con rùa già vậy.”
Nói xong tôi nghịch ngợm vung vẫy tay chân cho giống một con rùa hơn.
Tiếng cười của hai chúng tôi vang vọng giữa trời tuyết trắng.
Anh chỉ cười rồi tiếp tục cõng tôi trên lưng đi về phía trước mà không nói lời nào.
Tôi luôn có cảm giác như mình đã gặp được anh từ rất lâu về trước rồi.
Nhưng tôi lại không nhớ được tôi đã gặp anh ở đâu.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, gối đầu lên vai anh: “Anh nói xem, tại sao anh lại thích em thế?”
“Bí mật.”
“Vợ chồng không thể có bí mật.”
“Thích chính là thích, không có nguyên nhân gì cả.”
Tôi mới không thèm tin đấy.
“Chắc là anh nhìn trúng tiền của em rồi.”
“Đúng đấy, anh nhìn trúng nhà xuất bản mỗi năm kiếm được một hai đồng của em đấy, anh còn phải dựa vào bà xã nuôi anh rồi.”
Tôi áp má vào cổ anh, cảm thấy thật ấm áp, sau đó mí mắt tôi bắt đầu rũ xuống.
Phó Kinh thở dài, anh xoa đầu tôi rồi ôm lấy tôi thật chặt: “Giang Thiển.”
“Hả?”
“Tân hôn vui vẻ.”
Ngoại truyện (Thanh xuân).
Tiết giải bài tập của trường trung học số 3 kéo dài bốn mươi phút.
Lớp trưởng bị ốm nên đã xin phép nghỉ học nửa tháng, trường trung học số 3 giống như chuồng dê mở cổng, chuông tan học vừa vang lên thì có một số người chạy ào ra, nhưng là chạy ào đến sân bóng rổ của trường đại học A, cả khán đài chật kín người.
Tổ trưởng môn toán hung hăng kéo Giang Thiển ra khỏi khán đài: “Bài tập của cậu đâu?”
Giang Thiển co rúm lại bày ra vẻ mặt đáng thương: “Mình sắp về nhà rồi, ngày mai mình nộp được không?”
Tổ trưởng nghiêm mặt nói: “Cậu không làm chứ gì.”
Giang Thiển lo lắng nói: “Mình có làm thật mà, chỉ là mình quên đem theo rồi, chắc chắn ngày mai sẽ đưa cho cậu.”
Thật ra cũng chưa chắc gì giáo viên sẽ xem, ai nộp hay ai không nộp đều sẽ căn cứ vào danh sách mà tổ trưởng bộ môn đó nộp lên.
“Bỏ đi, cậu học kém là do như thế đấy, mình sẽ trực tiếp báo cáo với giáo viên.”
Tổ trưởng cạn lời quay người bỏ đi, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Giang Thiển vội vàng nắm lấy cánh tay của cậu ấy: “Chúng ta từ từ thương lượng đi mà.”
“Cậu đừng có hối lộ mình.”
Giang Thiển căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, cô quay sang trái rồi đột nhiên hai mắt sáng lên: “Mình xin chữ ký của anh ấy cho cậu nhé.”
Người thiếu niên đứng cách đó không xa tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cơ thể mê người ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi khiến các cô gái đang ngồi trên khán đài phải hét to.
“Cậu à?” Tổ trưởng ghét bỏ nói.
Đúng là cậu ấy cũng rất thích đàn anh nhưng muốn xin chữ ký à, chuyện đùa sao.
“Cậu đợi đã.”
Giang Thiển sợ đến mức kêu cha gọi mẹ, sao chuyện xin chữ ký lại khó khăn như thế chứ.
Buổi sáng không đợi được thì buổi chiều cô tiếp tục đợi, cuối cùng đến tối thì cũng chặn được anh ở lối vào sân bóng rổ.
“Phó Kinh, đi hay không đây?”
Mấy người bạn cùng phòng của anh đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này thì bắt đầu hét to.
Phó Kinh cũng không thèm để ý đến mà nghiêm túc nhìn cô gái đột nhiên nhảy ra trước mặt mình.
Đôi mắt nai thông minh lanh lợi, nhưng cũng là một người ngoan ngoãn và thích đọc sách.
Cô gái này không giống như mấy nữ sinh có thể làm ra việc tỏ tình ở nơi công cộng.
Phó Kinh xa cách hỏi: “Có chuyện gì à?”
Giang Thiển lấy quyển sổ ra rồi nhét cái gì đó vào tay anh: “Tôi mua chữ ký của anh.”
Phó Kinh mở lòng bàn tay ra nhìn, trên tay anh là tờ năm đồng nhăn nhúm, anh cười lạnh một tiếng: “Chúng ta quen nhau lắm à?”
Giang Thiển đỏ mặt, giọng nói rất đáng thương: “Giúp tôi đi mà.”
“Sao lại muốn có chữ ký của tôi?”
Giang Thiển im lặng không nói gì.
Phó Kinh cũng không thể ký vào một tờ giấy trắng được, bút sa gà chết, đâu có ai ngốc như thế chứ?
Ngày hôm đó, Giang Thiển cứ bám theo anh như một cái đuôi nhỏ.
Phó Kinh đi đường nào thì cô đi theo anh đường đó.
Lúc đi ngang qua nhà ăn thì tổ trưởng đứng phía xa gọi cô: “Giang Thiển, chữ ký của mình đâu? Nếu cậu không lấy được thì mình sẽ báo lên giáo viên rằng cậu không nộp bài tập đấy.”
Giang Thiển vô thức nhìn về phía Phó Kinh rồi nghiêng người cúi đầu lầm bẩm: “Mình… mình đang làm đây này.”
Chuyện này đã thu hút sự chú ý của Phó Kinh, anh nhàn nhạt liếc nhìn về phía tổ trưởng rồi hỏi Giang Thiển: “Cô ấy bắt nạt em à?”
Giang Thiển không nói gì.
Phó Tinh xoay người cô lại, mở khóa cặp của cô ra rồi lấy quyển sổ trong đó ra, anh cầm bút ký xoẹt xoẹt hai cái: “Được rồi.”
Giang Thiển nhận lại quyển sổ rồi nhìn trân trối vào nét chữ “xấu như gà bới” trên đó, ngây ngốc mỉm cười: “Cảm ơn đàn anh.”
Mí mắt Phó Kinh khẽ giật, khóe môi anh nhếch lên, đồ ngốc, thật là dễ lừa mà.
Có một hôm vào buổi tối Phó Kinh về nhà ăn cơm, anh nhìn qua cửa sổ của nhà đối diện thì thấy có hai vợ chồng trẻ đang to tiếng với nhau.
Nương theo âm thanh thì anh nhìn thấy cô gái hôm đó giao tiếp với anh đang ngồi co ro bên bệ cửa sổ, cô cúi thấp đầu, co rúm như con nhím con, cô ôm sách bài tập trong lòng rồi điên cuồng viết lên đó.
Hai vợ chồng đứng gần đó vẫn còn đang to tiếng cãi nhau.
Không biết người phụ nữ đó nghe chồng mình nói gì như rất tức giận, người phụ nữ lao đến bàn học rồi ra sức rút mấy quyển sách ném vào mặt người đàn ông: “Anh mời gia sư đến là để giúp con bé ôn tập hay là để ngoại tình hả? Nếu như tâm trí của cô ta không đặt ở chỗ khác thì kết quả học tập của Giang Thiển có tệ đến như thế không hả?”
Cô gái cẩn thận đưa tay ra, một giây sau, “ầm” một tiếng, chai thủy tinh đập lên mép bàn, các mảnh vỡ bắn tung tóe.
Cô gái sợ hãi đến mức thu mình vào một góc, im lặng không nói một lời nào.
Người phụ nữ nổi trận lôi đình cầm lấy quyển bài tập xé tan thành thành từng mảnh.
Các mảnh giấy bay lơ lửng giữa không trung rồi lác đác rơi xuống như những bông tuyết giữa trời đông lạnh lẽo.
Gió cuốn vài mảnh giấy bay ra cửa sổ rồi rơi vào tay của Phó Kinh.
Trên đó là một phần bài tập về định lý Cosin vẫn chưa hoàn thành.
Đột nhiên anh nhớ đến lời đe dọa mà người bạn học của Giang Thiển nói với cô: “Nếu cậu không nộp bài tập về nhà thì mình sẽ báo với giáo viên đấy.”
Quả nhiên tối hôm sau, cô lại đỏ mặt chặn anh trước con hẻm rồi nhét cho anh mười tệ kèm theo một tấm thiệp: “Anh có thể viết một câu chúc mừng sinh nhật không?”
Lần này Phó Kinh không nói gì mà rất thoải mái viết cho cô.
Từ đầu đến cuối cô không hề có ý định hỏi anh tên gì, cũng không nghiêm túc nhìn vào mặt anh, cô chỉ muốn âm thầm vật lộn với đống bài tập về nhà.
Phó Kinh sống trong trường một thời gian dài nhưng bây giờ lại thay đổi tính tình, học kỳ đó anh thường xuyên chạy về nhà hơn.
Ngoài tấm rèm cửa bị gió thổi tung bay thì anh còn đang đứng tựa vào cửa sổ đọc một quyển sách chuyên ngành.
Giang Thiển nằm bò trước bàn học, học ngày học đêm.
Trong ngõ nhỏ gần đó.
Phó Kinh nhìn thấy những giọt mồ hôi nhỏ lăn xuống chóp mũi của cô, cô bật quạt nên tóc mái của cô cứ bay qua bay lại.
Cô đang rất nỗ lực.
Phó Kinh đã nhờ người nghe ngóng thử nên biết điểm môn toán của cô ở trường rất kém, cực kỳ kém.
Đoán chừng chuyện này có liên quan đến những cuộc cãi vã hết ngày này qua ngày khác của ba mẹ cô.
Nếu cô không hoàn thành tốt bài tập về nhà thì sẽ bị mắng, càng mắng thì kết quả học tập lại càng tụt giảm.
Ở trường trung học nếu chỉ tụt lại một bước thôi thì việc đuổi kịp tiến độ học tập của người khác là chuyện khó khăn trăm bề.
Mùa hè năm đó anh đã nhìn cô gái nỗ lực đuổi kịp nhưng làm cách nào cũng không đuổi kịp.
Có một hôm, trên tài khoản QQ của anh nhận được một lời mời kết bạn, hình đại diện là hình ảnh phổ biến của thập niên 90 và giới tính trong hồ sơ là nam.
Ghi chú: “Tôi muốn hỏi anh mấy câu, không tin là anh không biết giải.”
Bàn tay đang muốn bấm câu từ chối của anh chợt dừng lại, giọng điệu khiêu khích này khiến anh chợt nhớ đến người nào đó, thế là không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đồng ý.
Giang Thiển cứ như thế mà bắt được cọng rơm cứu mạng, cứ ba bữa năm ngày thì sẽ đặt câu hỏi cho anh sau giờ học.
Lúc bắt đầu là những câu hỏi có phần ngốc nghếch ngớ ngẩn nhưng dần dà đã chuyển sang những câu hỏi mang tính thử thách hơn.
Kể từ đó vào những đêm hè, bên trong con hẻm yên tĩnh có hai người lặng lẽ canh giữ màn đêm tĩnh lặng.
Giang Thiển cảm thấy mình có một thần hộ mệnh.
Vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học của Giang Thiển, người hàng xóm đối diện của cô chuyển nhà, cô cầm bài kiểm tra cuối kỳ đứng ở dưới tầng rồi vui vẻ gửi điểm số cho anh.
“Cảm ơn anh! Lần kiểm tra cuối kỳ này tôi đã nằm trong top 10 của lớp, tôi có thể mời anh ăn một bữa không?”
Phó Kinh ngồi trên tầng hai liếc nhìn cô gái đang đứng dưới tầng, anh trả lời cô gái ở tầng dưới: “Không cần đâu, tôi sắp ra nước ngoài rồi, chúc em sau này gặp nhiều thuận lợi.”
Mái tóc của cô gái ấy ngả vàng dưới ánh chiều tà, có một sự cô độc khó mà giải thích được.
Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau khi còn là những cô cậu học sinh.
Sau đó công việc kinh doanh của nhà họ Giang mở rộng nên dần dà họ cũng có hợp tác qua lại với nhà họ Phó.
Lần đầu tiên hai nhà dùng bữa cùng nhau thì Giang Thiển đã học theo ba mình gọi anh là: “Anh Phó.”
Ánh mắt của Phó Kinh khẽ lướt qua khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Chào cô.”
Cô không nhận ra anh.
Cả ba mẹ hai nhà đều làm như vô tình nhắc đến một cuộc liên hôn thương nghiệp.
Cô vùi đầu vào ăn cơm mà không có bất cứ phản ứng nào.
Dường như Phó Kinh đã nhìn thấy cảnh ba mẹ cô cãi nhau nhiều năm về trước, lúc đó cô cũng không để ý đến bên ngoài cửa sổ xảy ra chuyện gì mà chỉ vùi đầu vội vàng làm bài tập về nhà.
Cô chưa bao giờ phản kháng, nói đúng hơn là cô biết mình không có sức lực để phản kháng, nhưng cô lại giống như một ngọn cỏ kiên cường, cứ mặc cho gió lay mà vui vẻ hết mức có thể.
Phó Kinh suy nghĩ, vậy anh sẽ tạo ra cho cô một vùng trời để cô tự do bay nhảy, xem thử đến cuối cùng sau khi sống một cuộc sống tùy ý thì cô sẽ trưởng thành thành một người như thế nào.
Họ đính hôn bảy năm.
Sau giờ làm việc anh vẫn luôn âm thành quan tâm đến cô.
Ngọn cỏ nhỏ sống hạnh phúc lắm.
Anh vẫn trước sau như một chờ đợi ngọn cỏ nhỏ trưởng thành.
Cuối cùng vào năm thứ bảy cô bò lên đùi anh rồi hỏi anh: “Anh trai, anh kết hôn chưa?”
Đồ háo sắc, cô đã rơi vào cái bẫy mà anh giăng ra, từ nay về sau có chạy cũng không thoát nữa rồi.
(Hoàn)