Hoàng cung An Quốc, Ưng Thống năm thứ hai mươi.

“Điện hạ, đây là cơm trưa của người” 

Tiểu Phúc Tử nhìn người thiếu niên ngồi trên xe lăn trước mặt, trong lòng cảm thấy phiền phức, nơi lãnh cung hoang vu nằm ngay rìa hoàng cung, cách ngự thiện phòng tận ba khắc đi bộ, lại còn không được miếng nước luộc nào, bình thường cung nhân đến giao cơm thường là những tên thái giám cung nữ mới vào cung, bị những cung nhân khác chèn ép mới lãnh nhiệm vụ này. Đáng ra không thới lược thái giám thân cận Tam hoàng tử như hắn phải làm, nhưng ai biểu chủ nhân của hắn cứ thích coi dáng vẻ thảm hại của vị này, nhưng lại không muốn hu tôn hàng quý đến nơi nghèo nàn xui xẻo, cho nên cách không lâu hắn lại phải đến đấy thay chủ tử nhìn ngắm vị này sau đó về miêu tả lại cho chủ tử nghe. 

Nhớ đến nhiệm vụ của chủ tử giao, Tiểu Phúc Tử không khỏi cẩn thận quan sát vị trước mặt. Đó là một thiếu niên, bộ trang phục bạc màu mặc trên người cũng không che dấu được dung mạo như Phan An* của thiếu niên, chính vì dung mạo như vậy cho nên khi nhìn đến đôi chân không thể cử động của thiếu niên, không khỏi sinh lòng tiếc thương.

“Điện hạ”- Chờ mãi không nhận được sự phản hồi, Tiểu Phúc Tử đành lên tiếng một lần nữa.

Tiếng gọi này cuối cùng cũng kéo ánh nhìn của thiếu niên từ cây ngô đồng đã héo tàn từ lâu ngoài cửa sổ về trong phòng, đưa mắt nhìn tiểu Phúc Tử lại nhìn sơ thùng đựng cơm trước mặt, cuối cùng cất giọng: “Hôm sau đến, hãy mang cho ta một ít trần bì cùng cam thảo” 

Tiểu Phúc Tử kinh ngạc bởi tiếng nói khàn khàn như đã rất lâu rồi không nói chuyện của thiếu niên, bình thường khi hắn đến đưa cơm cùng lắm thì cũng chỉ nhận được cái gật đầu của người này, lâu như vậy đây là lần đầu thiếu niên nói chuyện với hắn. Hoảng thần lại hắn cúi người: “Điện hạ nếu người cảm thấy không khỏe thần có thể kêu thái y đến khám cho người, không cần phải tùy ý dùng dược”

Thái y, nghe tiểu Phúc Tử bảo để thái y đến khám Ngô Ưng Lân không khỏi cúi đầu cười châm biếm, bọn họ đến là để khám cho hắn à, không cho hắn một liều thuốc chầu trời đã là nể mặt cái danh thái tử của hắn lắm rồi. 

Thật ra hắn biết chủ động đưa ra yêu cầu như vậy chỉ khiến các vị trong cung cảm thấy thỏa mãn bởi sự nghèo túng của hắn, nhưng… “Không phải dùng cho ta”

“Thưa điện hạ, dược liệu trong cung khi đưa ra đều phải được ghi lại đi đâu, dùng làm gì, chẳng hay người muốn hai vị dược này là để dùng cho ai?” 

“... cho A Lan cô cô” - A Lan cô cô vốn là người hầu hồi môn của mẹ hắn, là người đã chăm sóc hắn từ khi lọt lòng, hiện cũng chỉ có mình vị cung nữ già này ở bên cạnh hắn. Sức khỏe của A Lan cô cô vốn đã yếu vì tuổi già, nơi lãnh cung lại thiếu thốn đủ bề, đợt tuyết trước đây không lâu làm bệnh phong hàn của cô cô bị trở nặng hơn, trước đây hắn cũng đã kêu cung nhân đưa cơm mời thái y đến chữa, nhân cung nhân lại nói thái y chỉ chữa bệnh cho hoàng thân quý tộc và các trọng thần, không chữa cho cung nhân. Nay bệnh của cô cô đã rất nặng, đến không thể xuống giường được. 

Vị A Lan cô cô này tiểu Phúc Tử cũng biết, chủ tử cũng từng cho người mua chuộc nhưng vị cung nữ già này thà chết nơi lãnh cung chứ nhất định không từ bỏ giọt máu của tiểu thư.  

“Thưa điện hạ, dạo này khí trời trở lạnh, quý nhân trong cung nhiều người bị cảm phong hàn, trần bì cùng cam thảo cung không đủ cầu, mong điện hạ lượng thứ” 

Ngô Ưng Lân nhìn tên thái giám trước mặt, hắn biết tên này là tay sai của tam hoàng đệ, so với các cung nhân thường đến tên thái giám này vẫn có thực quyền hơn. 

“Ta biết yêu cầu của ta làm khó công công, nhưng ở đây chỉ có ta cùng A Lan cô cô, nếu bà ấy cứ bệnh tật không hết như vậy, ta lo sẽ lây đến ta, nên mong công công giúp đỡ” - Nói, cầm lấy tay tiểu Phúc Tử nhét vào đây một vòng ngọc.

Tiểu Phúc Tử sờ sờ vòng ngọc, vòng ngọc có màu thạch đỏ, nhìn rất quý khí và đắc đỏ, hẳn là di vật của cố hoàng hậu, nếu đưa cho nương nương, chắc người còn sẽ trọng thưởng cho hắn.

“Khụ khụ, điện hạ quá lời, dược liệu dù cho có thiếu cũng không thể thiếu đến điện hạ được, ta sẽ nói thái y viện đem đến cho người sau”

“Ta đạ công công”

Đến khi tiểu Phúc Tử lui ra, cả biệt viện chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng côn trùng kêu. Từ đầu đến cuối, thiếu niên vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, không có không cam lòng, xấu hổ hay thương cảm, dù cho vòng ngọc hắn đưa ra là tài sản có giá trị cuối cùng mà hắn có cũng không gây nên cảm giác gì trên gương mặt của thiếu niên.

Một lâu sau, hắn xoay người mở thùng đựng cơm trên bàn ra. Bên trong là một chén cơm tẻ cùng một dĩa rau luộc đã nguội lạnh. Không vội ăn, hắn cầm thức ăn, lăn xe vào thực đường, đổ chén cơm tẻ vào nồi thêm nước, đốt củi, nấu thành một nồi cháo trắng. 

Vì lãnh cung vị trí hẻo lánh, lại xa ngự thiện phòng nên cung nhân trộm lười, ba bữa chỉ đem đến một bữa, nồi cháo trắng này là thức ăn của hắn và cô cô cho đến ngày mai.

Đổ cháo vào chén, hâm lại rau, Ngô Ưng Lân mang thức ăn sang một căn phòng khác trong viện. Căn phòng này vốn dĩ là hắn ở, vì đây là căn phòng ít hư tổn nhất, nhưng từ khi A Lan cô cô bệnh, hắn kiên quyết đổi phòng, A Lan cũng sợ trợ nặng liên lụy đến hắn nên đồng ý, chỉ là vẫn nói khi nào hết bệnh sẽ trả phòng lại cho hắn. Tuy nhiên dù cho là căn phòng tốt nhất thì không khó để thấy căn phòng được lấp vá khắp nơi mới tránh cho việc bị gió lùa. 

Mở cửa phòng ra, một hơi thở hủ bại tràn tới, hơi thở đặc trưng của người bệnh, của người sắp không cầm cự được trên thế gian. 

“Cô cô, người mau ăn chút cháo, ta vừa hâm lại” Hắn tiến đến giường, đỡ lấy người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh ngồi dựa vào tường. Người phụ nữ đã yếu đến nỗi không thể tự mình ngồi dậy được, chỉ vừa ngồi dậy bà đã ho rất nhiều, sau cơn ho, buông tay xuống, trong tay lại có vết máu

Ngô Ưng Lân bình tĩnh dùng tay áo lau máu cho bà, A Lan nhiễm phong hàn từ lâu nhưng trước đây chỉ ho thường xuyên, sau cơn tuyết vừa rồi lại nặng hơn, đến bây giờ thì đã ho ra máu.

“Điện hạ, nô tỳ vốn nghĩ mình ở lại nơi đây để chăm sóc ngài, nhưng mà cái thân thể tàn phế này của nô tỳ thật kém cỏi, chỉ có liên lụy ngài thôi, ta thật xin lỗi ngài, xin lỗi tiểu thư” A Lan buồn bả nhìn Ngô Ưng Lân lau vết máu cho mình, hận bản thân vô dụng, chỉ biết liên lụy không giúp gì được.

 Ngô Ưng Lân nghe thấy, đôi mắt đen huyền của hắn càng đen hơn, trầm mặc hồi lâu, hắn cũng chỉ có thể nói: “Cô cô, người đừng nói vậy, ta không thể thiếu người”

A Lan nhìn ngắm người thiếu niên trước mặt, bà cũng không nở, điện hạ của bà còn nhỏ như vậy, trước giờ tuy khốn khổ nhưng ít ra còn có bà bầu bạn, bà không dám tưởng tượng khi mình mất đi, thì điện hạ của bà sẽ như thế nào.

“Điện hạ, lão nô đói rồi, người có thể đút cho ta được không?”- không được, liên lụy cũng được, bệnh tật cũng được, bà phải sống, sống vì điện hạ, ít nhất cũng phải sống đến khi điện hạ ra khỏi nơi đây.

….

Hai ngày sau, trời hạ một cơn bão tuyết, nhiệt độ thấp đến độ có thể đóng băng mọi thứ. Tình trạng của A Lan cô cô trở nặng hơn, dù cho Ngô Ưng Lân có lấy hết tất cả vải vóc chăn đệm đắp lên người bà, thì bà cũng lạnh run. 

Đút cho bà chén thuốc chứa trần bì và cam thảo cuối cùng là tiểu Phúc tử mang đến, Ngô Ưng Lân quyết định bằng mọi giá phải gọi thái y đến.

Hắn vội ra khỏi phòng, đóng kín cửa lại, đi đến cửa lãnh cung thì bị thị vệ chặn lại. Ngô Ưng Lân biết lúc này sẽ không ai giúp hắn, những tên thị vệ này chỉ có nhiệm vụ canh gác không cho hắn ra khỏi lãnh cung, không thể tổn thương hắn được. Cho nên hắn phải làm lớn chuyện, như vậy vị ở trên mới có thể biết được, nếu không dù cho hắn có âm thầm ra lãnh cung cũng không mời được ai đến khám cho cô cô.

Thị vệ tại lãnh cung, quanh năm suốt tháng chỉ có canh giữ, nơi đây lại hoang vu, chỉ có mỗi vị thái tử cùng một cung nữ già nên lơ là, thêm dù cho vị trong lãnh cung có không được yêu thích, không có thế lực nhưng vẫn giữ vị trí thái tử, vẫn mang huyết thống hoàng gia, là người không thể đụng được. Cho nên chỉ dám ngăn không dám dùng lực.

Tên thị vệ đứng đầu vừa giữ xe lăn lại vừa than: “Thái tử điện hạ, người đừng làm khó chúng thần, khẩu dụ của hoàng thượng là người không được phép tự ý rời khỏi lãnh cung, nay nếu để ngài rời đi chúng thần cũng sẽ đầu rơi hai nơi.”

Ngô Ưng Lân ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào tên thị vệ đứng đầu, hằng giọng:  “Ta không ra ngoài, gọi thái y đến đây” 

Triệu Kính làm sao dám đồng ý đi mời thái y, dù hoàng thượng không có ý khắt khe vị này, nhưng trong cung biết bao người hận vị này chiếm vị trí thái tử không buông: “Điện hạ, ngày mai, ngày mai thần sẽ mời thái y đến cho người, người xem hôm nay tuyết lớn như vậy, trời cũng đã trễ, thái y viện chỉ sợ không có mấy người, họ phải trực ở cung không thể tùy ý đi lại được.”

Ngô Ưng Lân nắm chặt nắm tay, nhắm mắt hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, ngày mai, chỉ cần để bọn chúng có thời gian trình báo với các “quý nhân” sau lưng thì vĩnh viễn cũng sẽ không có thái y nào đến đây.

Ngô Ưng Lân rút con dao trong tay áo ra, đưa lên cổ mình: “Một là các người hiện tại liền dẫn thái y đến đây, hai là các người bị tru di cửu tộc vì tội sát hại hoàng tử” 

Ánh trăng sáng phản xạ trên lưỡi dao là gương mặt tái nhợt của Triệu Kính, hắn run rẩy cầu xin: “Điện hạ, ngài bình tĩnh, ta đi mời thái ý ngay lập tức, ngài mau bỏ dao xuống.”

Tuy nhiên Ngô Ưng Lân mặc kệ lời hắn nói, vẫn để dao ngay cổ: “Ta cho ngươi nửa canh giờ, nếu ngươi không dẫn thái y đến đây, thì hôm sau sẽ là cả nhà ngươi cùng gặp nhau dưới suối vàng”

“Điện hạ, ngài chờ, chờ thần, thần dẫn thái y đến ngay” Triệu Kính vừa chạy vừa nói, trong lòng không khỏi đau khổ, nơi này hoang vắng, bình thường đi đến thái y viện thôi đã mất bốn năm khắc, đằng này nửa canh giờ, thái tử đây là bắt nạt hắn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play