“Điện hạ, cung nữ này tuổi đã cao, mấy năm nay trải qua nhiều khổ sở ảnh hưởng đến cơ thể, vốn đã mang bệnh trong người từ lâu, lãnh cung lại ẩm ướt, buốt lạnh làm cho cơ thể đã bệnh càng bệnh thêm. Thần thật sự hết cách”
Trong căn phòng đầy chắp vá, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh không biết từ khe hở nào lẻn vào, sượt ngang quần áo mang cái giá lạnh đi vào tận đáy lòng. Ngô Ưng Lân theo tiếng gió nhìn về phía gió đến, chỉ thấy trên vách tường đã cũ nát có một tấm gỗ đã bị ẩm mốc hủ hoại từ khi nào mà tràn đầy những đốm mốc xanh xám, chỉ biết gió từ nơi đó lùa vào nhưng không biết nó đến từ đốm mốc nào, hay chăng là đến từ tất cả.
Trần thái y quỳ đợi thật lâu, cũng chẳng thể nghe tiếng phản hồi từ người đối diện, đành âm thầm ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đối diện. Đối phương đang nhìn về phía một tấm vách gỗ cũ mốc, dù người ngồi trên xe lăn, dù cho đang bị giam lỏng trong lãnh cung thì lưng vẫn thẳng, thiếu niên không nói cũng không nhìn ông, nhưng ông lại như thấy sự hủ mốc từ tấm ván gỗ kia đang ăn mòn lấy chàng thiếu niên trước mặt.
Nghĩ đến hoàn cảnh và thân phận hiện tại của thiếu niên, Trần thái y chỉ lặng lẽ cúi đầu thở dài thương tiếc, không khỏi nhớ đến đứa con trai trạc tuổi thái tử của mình sáng nay còn làm đổ nước trà lên thảo dược của hắn, hắn muốn phạt nặng tên tiểu tử ấy nhưng mà phu nhân lại một mực che chở, cuối cùng chỉ có thể trách mắng vài câu.
Chỉ là một cung nữ, hẳn các vị kia sẽ không để ý đâu, xem như hắn làm việc thiện để đức cho tên tiểu tử ngỗ nghịch ở nhà.
Nghĩ vậy, hắn bèn lên tiếng: “Điện hạ, thần tuy vô năng chữa khỏi bệnh cho cung nữ này, nhưng thần có thể giúp cho nàng ta không cần chịu tra tấn trong khoảng cuối đời này.”
Lời của hắn làm Ngô Ưng Lân rời mắt khỏi vách tường, hắn nhìn thật kỹ người trung niên đang quỳ trước mặt, trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Ngươi không sợ?”
Sợ, sợ điều gì? Liên quan đến vị thái tử trước mặt, rất nhiều cái để sợ. Chỉ việc hắn cho dù nhà mẹ đẻ mất hết, người cũng bị nhốt ở lãnh cung nhưng vẫn giữa chức thái tử trên người cũng đã là điều khiến người khác sợ dính líu đến hắn.
Chưa kể, thái độ của vị kia đối với thái tử…
“Thần là người làm y, không thể chữa khỏi được cho người bệnh của mình đã là bất tài, nếu đến việc có thể giúp cho người bệnh giảm bớt nỗi đau bệnh tật mà thần cũng không muốn làm thì đó là bất nhân, người làm y có thể bất tài nhưng bất nhân thì không thể.”
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, Trần thái y không khỏi cảm thấy lo sợ, dù cho thiếu niên có bị nhốt tại nơi hoang sơ này thì khí thế hoàng gia trên người cũng không kém cạnh các vị hoàng tử ngày ngày được dạy dỗ tỉ mỉ trong cung.
“Đa tạ”
Tiếng nói hơi khàn khàn, xen kẽ giữa thiếu niên với thanh niên, Trần thái y kinh ngạc vô tình ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen huyền dường như chứa đầy bão tố của người trước mặt. Không dám tìm hiểu sâu xa cảm xúc trong đôi mắt ấy, Trần thái y tuy có lòng giúp đỡ nhưng hắn còn có cả gia đình phải lo lắng.
“Thần xin phép hồi thái y viện soạn đơn thuốc, một lát sau sẽ giao cho cung nhân đưa đến đây cho điện hạ.”
Trần thái y xin cáo lui, lúc đứng lên vô tình nhìn thấy thân mình gầy ốm trên xe lăng: vài liều thuốc bổ sung thân thể xen kẽ các liều thuốc giảm đau hẳn là không ai phát hiện.
“Ngươi tên gì”
Khi đi đến cửa, Trần thái y nghe được lời nói của thiếu niên từ sau lưng, ông không khỏi khựng lại, vài giây sau quay người lại cúi đầu tâu: “Thưa điện hạ, thần họ Trần, tên Sinh”
“Trần Sinh, được rồi, ngươi đi đi.”
…
Căn phòng hiu hắt, chỉ được chiếu sáng bởi một ngọn đèn duy nhất cạnh giường. Sau khi Trần thái y rời đi, cả căn phòng như chìm vào bóng tối quên lãng.
“Khụ, khụ, điện hạ, điện hạ” Tiếng nói suy yếu từ giường, nếu không phải trong bóng đêm vô tận, mọi thứ đều im ắng thì khó có thể nghe được tiếng nói ấy.
Ngô Ưng Lân, đẩy xe lăn đến bên giường, cầm lấy bàn tay già nua vừa vươn ra khỏi chăn, dùng hai tay ôm lấy bàn tay ấy chà xát để xua đi cơn lạnh giá: “Cô cô, người yên tâm, ta sẽ tìm cách chữa khỏi cho người”
Bàn tay già nua vùng khỏi sự ấm áp từ thiếu niên, cố sức vươn lên, cho đến khi chạm đến gương mặt chưa rút đi sự non nớt ấy: “Điện hạ, lão nô sắp đi rồi, người đừng vì lão nô mà bị thiệt thòi. Đời này, khi trẻ được theo tiểu thư, về già được bên cạnh ngài, lão nô đã mãn nguyện lắm rồi, chỉ tiếc lão nô vô dụng, không thể chăm sóc ngài đến ngày trưởng thành, thật đáng tiếc.”
Ngô Ưng Lân cả người cứng đờ, cảm nhận được sự lạnh giá từ bàn tay già nua mang lại, trái tim hắn như đang rơi vào hàn băng, lạnh đến đau đớn. Đôi mắt không khỏi đỏ lên: “Cô cô, người đừng bỏ ta, ta, ta … chỉ còn người thôi”
“Không, điện hạ, lão nô không bao giờ bỏ ngài đi, lão nô sẽ luôn bên cạnh ngài, cho dù ở hình dáng nào, lão nô cũng sẽ ở bên cạnh ngài”
“Điện hạ đừng đau lòng về lão nô quá nhiều, khi lão nô chết điện hạ hãy chôn lão nô dưới gốc cây đào trong sân, tiểu thư khi còn sống thích nhất là ngắm hoa đào nở vào mùa xuân, điện hạ cũng sinh vào đợt nở hoa đầu tiên của hoa đào, ngài hãy chôn lão nô ở đấy, để ta được gần ngài và tiểu thư cho đến khi đã chết rồi.”
Bàn tay già nua dường như đã mất hết sức lực để giơ lên, từ từ rời khỏi gương mặt thiếu niên, trước khi rời khỏi hoàn toàn lại được thiếu niên run rẩy ôm lấy đặt lại trên mặt: “Cô cô, là ta vô dụng, là lỗi do ta, ta không thể bảo vệ được cô cô, …ta…ta..”
A Lan cố lấy ngón tay lau đi vệt nước mắt vừa rơi khỏi mặt của Ngô Ưng Lân, đôi mắt già nua của bà trước khi chết không có sự buồn bả, sợ hãi đối với cái chết, chỉ tràn đầy sự yêu thương và đau xót nhìn đứa trẻ mà bà chăm sóc từ khi lọt lòng đến giờ sau này chỉ có thể tự chăm sóc chính mình.
“Điện hạ đừng tự trách, sự việc đến hiện tại, cho dù ai cũng có lỗi thì ngài cũng hoàn toàn không có lỗi. Lão nô bất hạnh không nhìn được ngày ngài bước ra khỏi nơi này, giành lại công bằng cho tiểu thư và Phương thị, nhưng lão nô tin ngài nhất định sẽ làm được, ngài sẽ bước ra khỏi đây và khiến những kẻ hãm hại chúng ta phải trả giá gấp bội”
A Lan ngày càng mệt mỏi, giờ đây bà đến ngay cả thở cũng dần trở nên khó khăn, nhưng bà vẫn cố gắng nói hết lời, vì bả biết bả phải làm vậy, để điện hạ có thể có động lực tiếp tục sống, sống để rời đi nơi đây.
Nhìn đôi mắt dần dần khép lại, Ngô Ưng Lân cầm lấy tay bà, trịnh trọng nói: “Cô cô, ta hứa với cô cô, sẽ có một ngày ta rời đi nơi đây sau đó giẫm đạp bọn kẻ thù xuống tận bùn đất để an ủi vong hồn mẫu thân ta cùng cô cô và Phương thị”
Chỉ cần người sống hạnh phúc, đã là nguyện vọng của toàn Phương thị rồi
A Lan mấp máy môi muốn nói, song cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển, yếu dần, yếu dần, dần dần, chìm vào trong im lặng vĩnh hằng