Tương truyền, từ thuở vừa sáng lập thế gian, để tiện cai quản thần đã tạo ra một chủng tộc để thay Thần coi giữ thế gian.
Chủng tộc này được thần ban cho đặc ân có vẻ ngoài giống với thần với quyền năng vô hạn, họ là người đã giữ gìn thế gian hàng trăm nghìn năm qua thay cho Thần.
Chưa từng ai gặp họ, nhưng cách vài trăm năm lại có một câu chuyện dân gian về Sứ giả xuống trần cứu độ thế gian.
Câu chuyện về họ, về những công lao của họ, về vẻ ngoài, tính cách và sức mạnh của họ luôn là điều mà người dân tò mò và mún khám phá.
____
Nằm phía đông của thế gian có một mãnh rừng vô tận, chưa từng có ai đi xuyên qua được mãnh rừng ấy, bởi càng đi xâu vào càng nhiều loài hung thú nguy hiểm, vì thế thế gian đặt cho khu rừng này tên là rừng Vô Nguyên. Họ bảo với nhau rằng tộc Sứ giả có thể đang ở bên kia của cánh rừng, vì giả thuyết này mà từ xa xưa không ít người tự nhận anh hùng muốn đi vào rừng Vô Nguyên truy tìm tung tích Sứ giả, chỉ tiếc chưa từng có vị anh hùng nào đi ra được khỏi khu rừng vô tận này.
Thật ra, thế gian đã đoán đúng một phần.
Tộc Sứ giả không nằm bên kia của rừng Vô Nguyên. Đi sâu vào rừng Vô Nguyên sẽ có rất nhiều hố sâu và vực sâu, giữa hàng trăm vực sâu ấy, có một cái vực sâu nằm cạnh con thác lớn. Dưới lớp sương trắng do con thác đổ xuống khó lòng mà khiến người ta có thể nhìn được dưới vực sâu ấy có gì. Cho nên khung cảnh nhộn nhịp yên bình dưới đáy vực đến tận hôm nay vẫn chưa có người trần nào nhìn thấy được.
Dưới đáy vực có một ruộng lúa rộng lớn, cạnh đấy là chuồng vật nuôi, có nhiều ngôi nhà gỗ. Con thác lớn vồn dập như có thể cuốn trôi mọi thứ ở trên khi đến đáy hố lại như có phanh, khiến dòng nước trở nên chậm lại, thành một con thác nhẹ nhàng mang đến nguồn nước sinh hoạt dồi dào cho những cư dân đáy vực.
Đây là nơi sinh sống của tộc Sứ giả.
Lúc này, tại dưới một gốc cây to, treo đầy dãi lụa đỏ, cả tộc Sứ giả đang tổ chức một cuộc họp lớn nhất trong 20 năm qua.
"Con chỉ vừa tròn mười tám tuổi vào ngày hôm qua thôi mà, vậy mà hôm nay mọi người đã vội vã đuổi con đi"
Người vừa cất lời là Lâm Tư Yên, một tộc nhân của tộc Sứ giả, cô vừa ăn sinh thần của mình ngày hôm qua thế mà hôm nay cả tộc đã họp nhau bàn việc cô nên xuất tộc tìm chân long giúp đỡ.
“Chúng ta biết con chưa sẳn sàng, mười năm trước chúng ta xem sao trời, nhận thấy chân long bị trói, thế gian sẽ sớm gặp nạn. Đáng ra con phải đến thế gian vào lúc ấy, nhưng lúc đó chúng ta không có ai đi được, lại thấy chân long chỉ mới bị trói thôi chưa nguy hiểm đến tính mạng nên cũng không vội. Mấy năm sau, lúc ca ca tỷ tỷ của con đến thế gian, chúng ta xem sao trời thì thấy chân long đã bị che đi nên chắc người đó đã an toàn không cần chúng ta giúp đỡ. Nhưng ngày hôm qua sao trời lại đổi lần này chân long bị tổn thương, ta sợ để lâu đợi con đến thì người đã chôn luôn rồi”
Một trưởng lão râu tóc bạc trắng, vỗ vai Tư Yên tâm tình. Ông là trưởng tộc của tộc Sứ giả, Lâm Hiên Tinh, đồng thời cũng là ông nội của Lâm Tư Yên.
"Chỉ một mình con sau? Mọi người thấy đó con còn chưa học xong cách sử dụng năng lực của mình, để mình con đi như vậy làm sao con biết cách để giúp đở chân long vượt kiếp nạn"
Lâm Tư Yên cố vùng vẫy để kéo người theo. Cô biết chắc là mình phải đi nhưng không dễ dàng đồng ý như vậy được, phải giả vờ phản kháng để đòi quyền lợi.
“Chúng ta biết và hiểu cái khó của con. Nhưng hành trình này chỉ có thể một mình con đi vì đây là sứ mệnh của con. Con yên tâm trong thế gian còn Đình Đình, Nguyệt nhi và Dương nhi nữa.”
Lâm Hiên Tinh cũng rất thương cháu gái, chưa học xong đã phải vội vã xa nhà, nhưng đây là sứ mệnh của mỗi người tộc Sứ giả, không thể tránh được.
“Vài năm nữa An An với tiểu Hàn cũng sẽ đến thế gian để hoàn thành sứ mệnh. Ở đó các con có thể giúp đỡ lẩn nhau.”
Các tộc nhân khác cũng thay phiên an ủi Tư Yên. Tộc Sứ giả sống ẩn cư hằng ngàn năm, cùng với thể chất đặc biệt nên số lượng người trong tộc luôn không nhiều, chỉ tầm năm mươi người, cả già trẻ lớn bé. Vì thế mỗi đứa trẻ được sinh ra, đều được cả tộc dốc lòng che chở cưng chiều mà lớn lên, cho nên mỗi đứa trẻ nào ra tộc xuống thế gian họ đều không nở, nhưng đó lại là sứ mệnh của tộc, không thể tránh được.
Hẳn là không ai ngờ được, gia tộc được cho là thay Thần coi quản thế gian lại bị cái gọi là "sứ mệnh" trói buộc từ đời này sang đời khác.
Năm xưa khi thần tạo ra bọn họ, để chắc chắn họ sẽ luôn bảo vệ thế gian nên đã đặt cho họ một sự kìm hãm.
Người của tộc Sứ giả, sinh ra chỉ là một dạng tồn tại của linh hồn, không có cảm giác, không có lão bệnh tử, không có xác thịt. Để đổi lấy một cơ thể xác thịt nguyên vẹn, họ buộc phải đến thế gian tìm kiếm những người có tài trí, giúp những người đó hoàn thành nghiệp lớn, mang đến sự phồn tịnh bình an cho người dân. Như thế tộc Sứ giả mới được có cơ thể.
Những người tài trí này, vào bình thường sẽ tộc Sứ giả tự lựa chọn, tuy nhiên có một số người sinh ra mang sẳn mệnh lớn, vì mệnh quá lớn nên luôn gặp nhiều trắc trở, những người này được gọi là "Chân Long", khi những chân long xuất hiện và gặp khó khăn có thể gây ảnh hưởng tới thế gian, tộc Sứ giả bắt buộc phải tìm và chọn những chân long này làm người để mình phù trợ.
Mỗi một người của tộc Sứ giả đều phải đến thế gian và tìm người phù trợ, nếu không sức mạnh và sự sống của họ khi không có cơ thể chứa đựng sẽ dần dần bị biến mất.
“Tiểu Yên, con chỉ cần cố gắng giúp đở chân long hoàn thành nghiệp lớn thì sau này con hoàn toàn tự do, chúng ta hứa sẽ không bắt con phải học gì nữa”
“Đúng vậy, tiểu Yên, không phải con nói thích bộ áo làm bằng lông của hổ trắng hay sao? Con hoàn thành xong sứ mệnh trở về ta liền đi gặp con hổ trắng già ở phía nam khu rừng xin bộ lông của nó về làm áo cho con.”
“Còn có da của rắn hai đầu phía tây nữa, chỉ cần còn hoàn thành xong trở về ta lập tức đi trộm về cho con”
“Móng của tê giác không sừng phía...”
“...”
“...”
…
Các tộc nhân vội vàng kể ra những món mà ngày thường Lâm Tư Yên luôn lải nhải xin. Lâm Tư Yên đã muốn gật đầu đứng dậy đi liền từ khi nghe áo lông hổ trắng rồi, nhưng nhớ đến ông nội cô mới là người giàu nhất đành kiềm hãm bản thân lại, giả vờ như không để ý mà nhìn chằm chằm vào ông nội.
Lâm Hiên Tinh nhìn đôi mắt đầy mong chờ của cháu gái, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng chịu thua mà lên tiếng: “Con đồng ý đến thế gian tìm chân long ta sẽ cho con hai lá của cây Vạn Sinh”
Cây Vạn Sinh, tên cũng đã thể hiện giá trị của nó, vạn vật sinh linh trên thế gian đều do nó chi phối sinh lực, nó cũng là một phần sứ mệnh của tộc Sứ giả- chăm sóc cây Vạn Sinh.
Lá của cây Vạn Sinh có công dụng làm vũ khí chắc chắn nhất thế gian đồng thời cũng là vị thuốc trị được bách bệnh, hoa thì trực tiếp giúp khởi tử hoàn sinh.
"Năm lá"- Lâm Tư Yên cảm thấy một kẻ vô dụng đến học sử dụng năng lực còn chưa xong như mình đừng nói năm lá, dù cho năm mươi lá vẫn còn chưa yên tâm.
“Hai lá”
“Bốn lá, ông nội à, con chưa nắm vững được năng lực lắng nghe vạn vật”
“Hai lá”
"Ba lá, ba lá, ông nội à, năng lực vận may của con đâu phải ông không biết, nó bị tắt nghẽn, lúc thì đầy tràn lúc thì khô kiệt"- Lâm Tư Yên lay tay áo của trưởng tộc
“Hai lá”
"Ba lá, thật sự là không giảm được nữa đâu ông ơi, giảm nữa là ông đợi mà bỏ linh hồn con vô cây Vạn Sinh làm chất dinh dưỡng luôn đi"- Từ tay áo cô đã chuyển sang quỳ ôm chân
“Hai lá”
"Ông ơi, ông dứt khoác bỏ hồn con vô cây Vạn Sinh bây giờ luôn đi, khỏi đợi con đến thế gian cho mất thời gian"- từ quỳ cô chuyển sang nằm dưới đất ăn vạ
"Trưởng tộc, cây Vạn Sinh tuy ít lá, nhưng thiếu ba lá không mất bao nhiêu sinh lực đâu"- Các tộc nhân cũng đau lòng cho đứa trẻ mà mình chăm sóc bấy lâu nay vội khuyên
“Đúng vậy trưởng tộc, cứ cho con bé ba lá đi, sinh lực của cây Vạn Sinh chúng ta từ từ mà chuyền lại, chứ con bé còn chưa học xong cái gì, đến thế gian phải có ít vật phòng thân”
“Trưởng tộc,...”
…
"Haz, không phải ta không muốn cho con bé, dù gì cũng là cháu ta, ta cũng đau lòng"- Lâm Hiên Tinh trầm ngâm một lúc, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Lâm Tư Yên, trầm trọng nói: “Tư Yên, ta có thể cho con ba lá câu Vạn Sinh, nhưng con phải hứa với ta, chỉ được dùng lá Vạn Sinh cho chính con.”
Lâm Tư Yên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của ông nội, hơi sợ sệt, trước giờ ông chưa bao giờ nghiêm túc với cô như vậy. Nhìn ông và tộc nhân, lại nhìn vào đôi tay của mình, cô nhớ đến tác dụng của lá Vạn Sinh tuy có thể trị bách bệnh, nhưng bệnh từ người dùng lá sẽ chuyển trực tiếp đến cây Vạn Sinh, mà cây Vạn Sinh lại là nguồn sống của mọi sinh linh. Nếu cây Vạn Sinh có chuyện gì thì tộc nhân sẽ phải dùng sinh lực để chữa trị. Chỉ là rất lâu rồi cây Vạn Sinh không bị bệnh nên nàng cũng quên đi điều này.
“Ông nội, con đùa thôi, con không cần lá Vạn Sinh, con đủ sức mạnh để có thể hoàn thành sứ mệnh của mình mà”
Lâm Hiên Tinh nhìn cháu gái của mình, trong đôi mắt già nua đầy trí tuệ ấy hiện lên nhiều thứ, cuối cùng dừng lại là sự trìu mến : "Đứa nhỏ ngốc, chúng ta không sợ cây Vạn Sinh bệnh, đều chúng ta sợ là thế nhân, con sẽ vào thế gian chưa biết thế nhân đáng sợ thế nào, ba lá Vạn Sinh con hãy cầm lấy, ta tin con sẽ biết cách sử dụng nó như thế nào."
Lâm Tư Yên từ chối, nhưng ông nội cô đã thẳng tay đưa ba lá Vạn Sinh vào linh hồn cô, tạm thời cô không lấy ra được.
Tư Yên nhìn ông nội cuối cùng chỉ có thể nói: “ Ông ơi! Con nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh và quay về với mọi người.”