Nguyệt Lam đầu đầy chấm hỏi “ ông không muốn vào trong thì làm sau ta chuẩn bệnh cho ông được, hay ông còn lý do gì khác ”
Gã ăn mày gật đầu lia lịa rồi kéo tay nàng chạy đi, Khánh Ninh vừa réo rọi vừa chạy theo vì sợ Nguyệt Lam sẽ bị người ta giàn cảnh bắt cóc “ nè nè thả bạn ta ra ngươi đang đi đâu vậy hả ”
họ chạy một mạch ra ngoài thành rồi dừng chân tại một ngôi miếu sập xệ cũ nát, gã ăn mài đi trước phía sau là Nguyệt Lam rồi Khánh Ninh đi sau cùng
Khánh Ninh khó chịu nói" ngươi dắt bọn ta đến ổ chuột hôi thối của ngươi làm vì vậy hả "
Nguyệt Lam quay lại biểu môi nói với hắn “ y chỉ đưa ta đi chứ đâu có mượn ngươi theo đâu”
căn miếu cũ nhìn bên ngoài đã nát khi vào trong miếu còn nát nhiều hơn bên ngoài, gã vội chạy đến sau bức tượng Phật được bao phủ xung quanh tấm bình phong bằng vải che chắn cẩn thận ấm áp, lót lớp vải sạch sẽ nằm trên đó là một thanh niên khôi ngô thân mặc áo giáp, khắp người dính đầy máu me hình như là bị thương nhiều lắm
Nguyệt Lam nhìn người ấy không nhanh không chậm hỏi gã " ông muốn tôi đến đây là vì muốn tôi cứu cậu ấy sau " gã gật đầu, khi nhận được sự khẳng định từ lão nàng liền ngồi xuống kéo tay áo bắt mạch cho vị tướng quân
Khánh Ninh vừa thấy kẻ này đã lộ ra cặp mắt như nhận được vàng " người này chắc chắn là vị đại tướng quân cứu được y biết đâu sẽ rất có ít " bỗng hắn chú ý đến một cái lệnh bài đeo ở thắt lưng của vị tướng quân trẻ hắn ngồi xổm để gỡ chiếc lệnh bài ra quan sát bỗng hắn chợt la lên bằng giọng điệu lắp bắp “là là Kim Sơn lệnh ”
Nguyệt Lam đang kiểm tra vết thương cho tướng quân nghe thấy sự lấp bấp của Khánh Ninh nàng không xoay đầu miệng hỏi “ cái lệnh bài ấy có ý nghĩa là gì vậy”
Khánh Ninh nói “ nó, nó chính là lệnh bài quyền lực bật nhất trong tất cả lệnh bài từng được hoàng tộc ban hành, và nó còn có thể đều khiển binh tướng toàn bộ của Mộc Châu Quốc đó chỉ trừ ngự lâm quân là quân đội của hoàng thượng ra thôi ”
Nguyệt Lam thở nhẹ một hơi" nếu được chọn ta sẽ không muốn cứu những người như này"
Khánh Ninh gãi đầu miệng hỏi" có phải là
cô sợ phiền phức đúng không "
im lặng không trả lời một hồi sau, khi đã băng bó sạch sẽ vết thương cho chàng cô mới lên tiếng “ huynh ấy chỉ là bị thương ngoài da, Khánh Ninh ca ca huynh giúp muội đưa huynh ấy về y quán nằm dưỡng thương đi ”
Khánh Ninh nhăn mặt vùng vằn “ tại sao lại là ta chứ”
Nguyệt Lam vội trách vấn hắn " huynh xem ở đây chỉ có huynh và ông lão này là nam nhân nhìn ông lão gầy yếu như vậy làm sao cổng nổi chứ chỉ có huynh thôi, huynh không cổng chẳng lẽ để muội cổng à" nói rồi ả bồi thêm một câu “ nếu đủ sức muội sẽ không nhờ đến huynh đâu ”
nói có một câu mà Nguyệt Lam nói cho một đống lời hắn chỉ đành hậm hực để ả đặt vị tướng quân đang mặc giáp bạc nặng kịch này trên lưng hắn khó khăn đứng dậy đi loạng choạng ra khỏi miếu, Nguyệt Lam định bước theo sau thì bị gã ăn mài nắm tay áo kéo lại nàng nhẹ gỡ tay gã khỏi tay mình mới nhẹ hỏi " lão còn có việc gì à" gã ăn mài vội đưa tay vào cổ áo cởi xuống miếng ngọc bội màu trắng được xỏ lỗ đeo bằng sợi chỉ đỏ, nhìn thấy vậy Nguyệt Lam vô cùng ngạc nhiên lão già ăn mài nghèo nàn làm sao có được miếng ngọc cao quý tuyệt hảo giá trị bằng cả gia tài của một chọc phú được chứ, lão nhét miếng ngọc vào tay Nguyệt Lam, nàng vô cùng khó hiểu mà hỏi bằng giọng mơ màng “ tại sao lão lại đưa nó cho tôi, ý của lão là gì ”
Gã bị căm không nói được chỉ ú ớ rồi dùng tay chỉ vào ngực mình tiếp chỉ hướng cửa mà Khánh Ninh đã cổng tướng quân rời đi lại chỉ tiếp vào người Nguyệt Lam, nhíu mài nàng hỏi " cái này là lão nhờ tôi đưa cho vị tướng quân đó sau " nghe vậy lão liền lắc đầu bỗng lão nhìn thấy nhánh củi đã cháy một phần thành than ở cạnh chân bàn lão liền nhặt lên viết xuống đất vài chữ, Nguyệt Lam nhìn thấy chữ viết của lão thì miệng mở rộng ngạc nhiên tựa như không khép lại nổi, có hai nguyên nhân làm nàng sóc như vậy thứ nhất chính là vì chữ viết của gã quá đẹp, nàng tự nhiên nhận mình tuy không phải danh thơ tài nữ nhưng lục đạo tứ đức không cái nào là nàng không biết ấy vậy mà chữ viết này lại uyển chuyển thẳng hàng một cách kì quái làm cho Nguyệt Lam có chút thổ thẹn không bằng người ta, " đây là tiền công" nàng vừa thoát khỏi cơn sốc tâm lý khi chứng kiến ăn mày có ngọc tốt rồi còn biết viết chữ đẹp như vậy nàng chợt ngẩng đầu lên thì lão ăn mày đã chạy đi, nhìn theo bóng lưng của gã nàng liền nói vọng theo " nè, không cần nhiều như vậy đâu " không biết lão có nghe hay không mà càn chạy nhanh hơn, Nguyệt Lam chỉ biết nhìn theo thở dài trong lòng thầm nói “ thôi thì lần sau gặp lại ta sẽ trả lại cho lão vậy ”
Trở về y quán, lúc này chàng thanh niên cũng vừa tỉnh dậy
Nhìn thấy khung cảnh và những gương mặt kì lạ chàng cố chống tay ngồi dậy Triệu Thanh giúp đỡ chàng dựa lưng vào mép tường đầu giường, chàng cất giọng yếu ớt hỏi “ đây là đâu các vị đã cứu tôi sau ”
Triệu Thanh nhẹ nhàng trả lời “ đây là y quán của ta, công tử được hai vị bằng hữu của tôi đã mang đến đây ”
Khánh Ninh cũng lên giọng tranh công “ là ta đã cổng huynh từ ngoài thành về tận đây đó ”
Nguyệt Lam vừa về đứng ở mép cửa nàng mỉm cười nhìn chàng ấy cất giọng trong trẻo nói “ là một kẻ ăn mặc rách rưới nhìn như ăn mài đã cứu huynh đem giấu trước mới đến cầu chúng tôi đi đưa huynh về nếu không mệnh của huynh đã khó giữ, người mà huynh nên biết ơn phải là ông ấy mới đúng”
Nguyệt Lam ngày thường đã quốc sắc thiên hương nay trên gương mặt tuyệt hảo ấy lại nở nụ cười làm cho lòng người khó mà kiềm chế được phải tán thưởng một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho vị tướng quân trẻ tuổi quanh năm trinh chiến xa trường từng gặp qua vô số giai nhân trong cung cấm còn nhìn đến say đắm không thôi
Thấy hắn thất thần Nguyệt Lam đầu đầy chấm hỏi không hiểu hắn đang nghĩ gì chỉ đành tiến đến chạm nhẹ vào vai ý đồ gọi hắn tỉnh, còn Triệu Thanh và Khánh Ninh hai kẻ này đứng ngoài mắt toả hiểu thấu nên che miệng tủm tỉm cười