Trở về thực tại suy nghĩ của nàng đã bị đánh gãy khi Tiểu Thúy bước vào đặt tay lên vai nàng bản năng nhà võ khiến làm cho nàng chưa kịp suy nghĩ mà lấy thế bẻ gập tay ép người ả dính chặt lên trên bàn.
" Tiểu thư là muội đây " nghe thế mới buôn ả ra nàng không lạnh không nhạt" lần sau đừng đến gần ta như vậy, ta không phân biệt được kẻ đến là ai mà sẽ làm tổn thương muội" “ giờ này muội vẫn chưa đi nghỉ ngơi sau”
đứng dậy xoay xoa khớp tay Tiểu Thúy ổng ẹo nói “ không phải muội muốn như vậy đâu, là Vương gia đã ra lệnh cho muội đến đây gọi tỷ đến thư phòng của ngài bảo là có chuyện gì đó cần bàn với tỷ”
“ nghĩa phụ truyền ta đến giờ này là có chuyện gì nhỉ ”
Tiểu Thuý “ muội không biết nữa tỷ đi thử đi, nhưng mà muội nghĩ chắc là về chuyện chung thân đại sứ của tỷ, hihi tiểu thư của muội cũng hơn 20 tuổi rồi còn gì ”
" muội đừng nói bậy" nói rồi nàng mở cửa bước nhanh đi ra ngoài có lẽ thâm tâm nàng đã hiểu ra chuyện sắp sảy ra với mình
Thư phòng sang trọng mùi hương thơm của gỗ quý lan tỏa, một trung niên đẹp lão vừa nhìn là biết thời son trẻ ông ấy đã từng làm điên đảo tâm can không biết bao nhiêu thiếu nữ, Nguyệt Lam bước vào cung kính chấp tay hành lễ “ Nguyệt Lam tham kiến Vương Gia”
Tứ vương gia gấp lại quyển sách đang đọc giương đôi mắt sắc sảo tinh tường “ Lam nhi, đã hơn 7 năm rồi con vẫn không nguyện gọi ta một tiếng phụ thân hay sao ”
" Nguyệt Lam không dám trèo cao, xin Vương gia đừng trách" “ không biết hôm nay Vương gia truyền tiểu Lam đến đây là có đều chi chỉ bảo”
Vương Gia nhẹ thở dài một hơi giọng nói trầm ổn “ con có biết tại sao ngày đó khi nhìn thấy con ngoài cổng kĩ viện ta lại siêu lòng mà nhận nuôi con không”
“ Nguyệt Lam ngu ngốc đến nay vẫn chưa tỏ được ”
ngài nhếch môi cười “chỉ vì nhìn con ta lại nhớ đến người con gái bạc phận của ta ”
" Nguyệt Hồng tiểu thư có lẽ chỉ là mất tích thỉnh Vương gia chớ vì lý này mà sinh tâm sầu não Nguyệt Lam sẽ cố gắng tìm được tiểu thư trước mùa đông năm nay " đang chấp tay cúi ánh mắt giương lên nhìn Vương Gia khoé miệng kêu ngạo bồi thêm câu “ vì tiểu thư phải trở về để thực hiện mối hôn sự được định ước với Lưu Vĩnh An thế tử ”
Ánh mắt Vương gia có chút khó tin nhìn chăm chú nhìn người nghĩa nữ đã được mình nuôi lớn này “ đến chuyện này con cũng biết, vậy thì ta tin với trí thông minh của con cũng sẽ hiểu, mục đích ta gọi con đến đây đúng không”
" Tiểu Lam hiểu chứ" chấp tay cúi thấp đầu không muốn mình để lộ ánh mắt cũng như suy nghĩ cho người khác xem “ thỉnh Vương gia an tâm Nguyệt Lam sẽ bằng mọi cách tìm cho được Nguyệt Hồng tiểu thư trở về, nếu không Nguyệt Lam chỉ đành dùng thân thế vào”
" đã không còn sớm nữa tiện nữ xin được cáo lui, cầu Vương gia hảo hảo nghĩ ngơi để bảo toàn sức khỏe" nói rồi xoay lưng đi nhanh ra ngoài
Ánh mắt Vương gia nhìn theo chỉ thở dài mệt mỏi ngài tự lẩm nhẩm
“ vốn cứ tưởng mang dấu Nguyệt Hồng đi rồi tìm một người con gái khác thế vào là có thể giải quyết vấn đề, ai ngờ đứa trẻ này lại khó dạy bảo như vậy, ta thật không biết nên làm sao mới tốt đây ”
Trở về thực tại Khánh Ninh hỏi Nguyệt Lam" theo ta thấy muội phải gả cho tên thế tử ma bệnh đầu óc không bình thường ấy là đều tất yếu rồi "
“ muội không chê bai hắn, chỉ là muội một tâm chỉ cầu an yên học đạo không muốn dính liếu đến chuyện luyến ái nhân gian ”
“ coi muội đó còn nhỏ tuổi mà đã muốn xuất gia làm ni cô rồi ”
“ huynh kể cho muội nghe về sự mất tích của Nguyệt Hồng tiểu thư được không ”
“ cô ấy á hả, sinh thần của cổ chỉ sau muội một ngày thôi cô ấy xinh xắn tính cách nghịch ngợm đáng yêu, chỉ là hay có tính hơn thua hễ mà ai giỏi hơn hay có đồ tốt hơn của cổ là cổ ganh ghét phải tìm cách hãm hại được người ta mới chịu thôi ”
“ huynh thích cô ấy à ”
" ta không có, chỉ là ta cảm thấy muội ấy rất đáng yêu " vừa nói đầu của hắn hơi cúi xuống, xem qua biểu cảm này đối với một công tố viên kì cựu như Nguyệt Lam đã thừa hiểu tâm ý của kẻ này mà nhẹ mỉm cười
Sáng hôm sau Nguyệt Lam đang phụ giúp y quán của Triệu Thanh nàng vừa tiễn về một vị phu nhân trọc phú đến để thăm khám như thường lệ thì một cánh tay ăn mặc rách rưới dơ bẩn cả người bốc mùi hôi thúi đã chụp lấy tay nàng làm bẩn ống tay áo màu trắng xanh xinh đẹp sang trọng của nàng, Khánh Ninh đứng gần đấy nhìn thấy liền tiến tới đạp ngã tên ăn mày vốn hắn là loại trọng phú khinh bần nay có kẻ gớm riết như vậy đứng trước y quán của bằng hữu hắn còn dám chạm vào người của Nguyệt Lam cô bạn trước nay có bệnh khiếm khích làm sao hắn nhịn được
Nguyệt Lam ngày thường cũng mang bệnh tiểu thư chỉ là bệnh nhẹ hơn Khánh Ninh nhưng đối với kẻ ăn mài này nàng lại nảy sinh ra cái linh cảm rằng kẻ này không tầm thường, nàng đỡ gã ăn mài đứng dậy rồi kiểm tra xem có vết thương nào vừa xuất hiện sau cú ngã vừa rồi hay không mới nhẹ hỏi
“ ông đến đây tìm tôi là cần tôi giúp chuyện gì sao ”
gã ăn mài chỉ ú ớ rồi khua tay múa chân dường như lão bị câm chỉ đành dùng hành động để giản giải, Nguyệt Lam nhíu mài khó hiểu một mặt ngu đằng vì không tài nào hiểu được ý nghĩa của lão đang cố diễn giải
Khánh Ninh khoanh tay khó chịu vì hành động bất thường của Nguyệt Lam tại sao ả lại tốt bụng bất thường với một gã ăn mài cơ chứ, hắn không nhìn nổi nữa đành bước lên giọng khinh thường nói
" lão còn đến đây làm gì ngoài xin tiền nữa chứ, đây nè ta có vài đồng lẻ cầm lấy rồi cút khỏi mắt ta " vừa nói hắn vừa lôi ra vài đồng lẻ trong túi ném xuống đất, lão ăn mài thấy thế liền cúi người nhặt lại từng đồng phủi bụi sạch sẽ rồi đưa lại cho Khánh Ninh trước ánh mắt kinh ngạc của hai người
Nguyệt Lam tò mò hỏi “ Ông không cần tiền ư”
Lão lắc đầu rồi vén ống tay áo rách bươm tay còn lại làm thế bắt mạch
Nguyệt Lam liền lên tiếng" ta hiểu rồi lão muốn khám bệnh đúng không"
Lão gật đầu lia lịa, Khánh Ninh chép miệng nói “ thế có tiền không mà đòi đi khám bệnh hả, ăn xin mà bày đặt chê tiền không lấy ”
Nguyệt Lam khìu khiểu tay hắn ý bảo dừng nói rồi xoay sang nhìn gã vẫn nhẹ giọng" ông có bệnh gì hãy vào đây tôi chuẩn bệnh cho yên tâm tới không lấy tiền của ông đâu" nắm tay muốn kéo lão về thì lão xua tay ý bảo không phải