Trong vòng vài giây tôi dừng lại, Chu Trì đã thu dọn tất cả đồ đạc đi ra cửa.
Tôi cau mày nhìn bóng lưng Chu Trì, chẳng lẽ là lần này diễn lố quá ?
Quên đi, vẫn là kiếm tiền quan trọng hơn.
Hẹn hò một lần mới mười triệu, vẫn là chọn một nơi không tốn kém lắm đi.
Trong nháy mắt tôi nghĩ đến mấy quyển tiểu thuyết bá đạo tổng tài Chu Trì hay xem, hắn thích xem loại sách này, nhất định sẽ thích tìn tiết giống trong sách!
Tôi hào hứng đùng đùng lấy điện thoại ra, nhập vào một chuỗi dài tên sách.
Tám giờ sau, cuối cùng tôi cũng đọc xong 1888 chương, trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài tính sơ sơ tổng cộng xuất hiện 33 lần nhà hàng cao cấp, còn có một lần hàng quán vỉa hè.
Oke rồi ! Tôi quyết đoán đem địa chỉ hẹn hò chọn ở quán vỉa hè nổi nhất Ninh Thành.
Để thể hiện tình yêu của tôi đối với Chu Trì! Tôi đặc biệt đến thám thính trước! Đặt bàn ở vị trí trung tâm với ông chủ.
Bá tổng hẳn là đều thích cảm giác thu hút sự chú ý của mọi người, còn phải là C vị*!
( C vị: center- trung tâm)
Nhìn cái bàn ở giữa quán ăn vặt kia, tôi vui mừng cười lớn.
Không có nhiều phụ nữ chu đáo như tôi bây giờ đâu.
Quyết định thật nhanh, tôi trực tiếp gửi tin nhắn cho Chu Trì.
“Chồng ơiiiii, hôm nay anh có thời gian không? Người ta muốn hẹn hò với anh.”
Cuối tin nhắn còn thêm mấy emoji thẹn thùng.
Kết hôn hai năm, đây là lần đầu tiên tôi chủ động gửi tin nhắn cho Chu Trì. Lần trước gửi tin nhắn, vẫn là nhờ vả.
Gần như trong nháy mắt, Chu Trì lập tức trả lời một chữ.
“Ừ.”
Tuy rằng chỉ có một chữ ngắn ngủi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của Chu Trì đối với tôi.
Cái gì mà ánh trăng sáng ánh trăng tối, tất cả tránh hết sang một bên cho chị.
Tôi lập tức nịnh nọt trả lời, "Chồng ơi, hôm nay người ta đi đón anh nha.”
Đối diện vẫn chỉ trả lời một chữ, "Ừ.”
Có thuật đọc tâm thật tốt, có thể nghe được tiếng lòng ngọt ngấy của Chu Trì.
Không có thuật đọc tâm, tôi cũng không biết thì ra Chu Trì yêu tôi như vậy.
Nhưng nữ nhân thành công tuyệt đối không nói chuyện tình cảm, trong lòng không có nam nhân, rút đao liền hoá thần!
Năm giờ chiều, tôi cưỡi xe điện đúng giờ đến dưới lầu công ty Chu Trì.
Không đợi bao lâu, Chu Trì liền từ trong văn phòng đi ra.
Chu Trì đi chậm rãi ung dung, giày da trên chân lau sáng bóng, một thân cao lớn mặc âu phục may đo riêng, đẹp trai xuất thần.
Bên cạnh hắn còn có mấy người đàn ông, có lẽ là trợ lý của hắn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Chu Trì, tôi lập tức vẫy tay với hắn!
“Tiểu Trì Trì! Vợ anh ở đây!”
Tôi cười vui vẻ ra mặt, Chu Trì cúi đầu như muốn chui thắng xuống mặt đất.
Hắn thậm chí còn đi theo hướng ngược lại của tôi, bước chân càng lúc càng nhanh.
Tôi sững sờ nhìn hành động của hắn, nghĩ mãi vẫn không ra lí do. Vì thế tôi trực tiếp cưỡi xe đến trước mặt Chu Trì, trong quá trình đuổi theo tôi còn đang lớn tiếng la hét.
“Chồng, ơi, em, ở, đâyyyyy!”
Vừa dứt lời, tôi cũng dừng trước mặt Chu Trì.
Chỉ thấy nắm tay Chu Trì trắng bệch, khóe miệng co quắp, tựa hồ là nhìn thấy thứ gì đó xấu xa.
Không đợi hắn mở miệng, tôi liền cười hì hì nói trước.
“Lên xe!”
Tôi tiêu sái hất tóc lên, sau đó vươn tay vỗ vỗ ghế sau của tôi.
Chu Trì đứng trước mặt tôi, lông mày căng thẳng. Một đôi mắt nhìn tôi như đang nhìn một kẻ ngốc.
Tôi nhếch khóe miệng, hơi xấu hổ dời tầm mắt.
Lúc này tôi mới chú ý tới, người tan tầm xung quanh đều bất động, đều đang nghiêng đầu nhìn về phía chúng tôi.
Ta nghi ngờ nhìn chung quanh, trong lòng không khỏi hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Mọi người không đi xe điện sao? Tốc độ nhanh, còn có thể hóng gió.
Mặc dù tôi là diễn viên, nhưng tiền tôi kiếm được còn không nhiều bằng thành phần tri thức bình thường.
Chu Trì cũng cho tôi phí sinh hoạt, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên tích góp thì tốt hơn.
Nhìn Chu Trì mặt không biểu tình ngồi ở ghế sau của tôi, tôi săn sóc vỗ vỗ bả vai hắn.
Tận tình khuyên bảo,
"Người trẻ tuổi, không nên quá để ý ánh mắt người khác!”
Sau đó, tôi trực tiếp lấy mũ bảo hiểm từ trong giỏ ra chụp lên đầu Chu Trì.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu tình không nói nên lời trên mặt Chu Trì.
Lại nói, hôm nay sao lại không nghe được tiếng lòng của Chu Trì?
Kỳ quái, tôi không chắc chắn quay lại nhìn.
Tôi cưỡi con xe điện nhỏ mang theo Chu Trì đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Ninh Thành, không biết có phải bởi vì giá trị nhan sắc của hai chúng tôi quá cao hay không, đi đến mỗi một góc, người xung quanh đều sẽ nghiêng đầu nhìn chúng tôi.
Tôi nghĩ cảnh tượng người qua đường nhìn thấy hẳn là như vậy, một vị thiếu nữ xinh đẹp chim sa lặn bế nguyệt tu hoa, phía sau mang theo một vị nam tử ngốc nghếch chạy băng băng trên đường cái.
Chu Trì ở ghế sau không phát ra một chút âm thanh, chỉ là tiếng lòng bắt đầu thổ lộ.
[Vãn Vãn thật sự dẫn tôi đi hẹn hò, nếu đối xử tốt với tôi một chút tôi nhất định sẽ cho em ấy nhiều tiền hơn!]
Thanh âm vui vẻ nhảy nhót, nghe được thanh âm ta cũng vui vẻ nhảy nhót.
Ông chủ! Anh là ông chủ duy nhất của tôi! Tôi nhất định sẽ đối tốt với anh!
Nghĩ vậy, tôi không tự giác liền tăng nhanh tốc độ.
Vốn hai mươi phút đi xe, tôi bị cứng rắn nén xuống còn mười phút.
Nhanh như chớp, chính là gió có chút rát mặt.
Tôi quen thuộc cùng chủ quán gọi đồ ăn,
"Ba cân tôm hùm, bốn chai bia, sườn chiên, gà rán, khoai tây chiên, cá viên, đậu hủ ki , mỗi cái mười xiên nhỏ!"
Chu Trì sững sờ nhìn thao tác của tôi, âu phục cao cấp của hắn còn có giày da bóng loáng, không hợp với hoàn cảnh này chút nào.
Mặt Chu Trì lộ vẻ khó xử, thậm chí không
có động tác muốn xuống xe.
Tôi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Chu Trì, sau đó buông ly rượu nhỏ trong tay xuống, trực tiếp đỡ Chu Trì lại đây.
Dùng sức ấn bả vai hắn một cái, Chu Trì rốt cuộc cũng ngồi xuống!
Tôi vỗ tay, vẻ mặt thẹn thùng,
"Trì Trì, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, có phải em hơi hưng phấn quá không?"
Chu Trì nhìn tôi như kẻ ngốc, lạnh lùng mở miệng,
"Em bình thường một chút, đồ ở đây tôi sẽ không ăn!"
Hắn nói lòng đầy căm phẫn, ngữ khí quyết tuyệt.
Nhưng tôi một chút cũng không tin, bởi vì không ai có thể tránh được sự hấp dẫn của xiên bẩn.
Sau khi thức ăn lên đủ, tôi một ngụm bia nhỏ, ăn một miếng thịt xiên, hăng hái tới mức còn cùng mỹ nữ tỷ tỷ bên cạnh bắt tay mấy cái.
Sau khi no nê, tôi mới chú ý tới Chu Trì trước mặt.
Vẫn là bộ âu phục kia, chỉ là mặt đầy tức giận.
Mặt băng sơn giống như muốn lạnh chết người, tôi lập tức dời ánh mắt đi.
Tôi không quan tâm, đây chỉnh là một cuộc hẹn! Một lần hẹn hò là mười triệu!
Tôi chột dạ nuốt nước miếng, lập tức lại bắt đầu chiến đấu.
[Nếu em ấy đút cho tôi, tôi miễn cưỡng cũng có thể ăn, cái này cũng có thể tăng thù lao.]
Người chồng phong lưu phóng khoáng, đẹp trai bức người, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở của em, rất yêu anh, rất yêu anh.
Nghe được tiếng lòng một giây sau, tôi trực tiếp đem xiên nướng trong tay nhét vào miệng Chu Trì.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của tôi, vô cùng xấu hổ đụng phải hàm răng nhỏ trắng nõn của Chu Trì.
Mặt lạnh lúc trước nhất thời phồng lên thành một con vịt nhỏ, hai má phồng phồng, hai mắt ngốc nghếch.
Tôi nhìn thoáng qua, lại cầm gà rán trên bàn nhét vào trong miệng hắn.
Một nam nhân ăn mặc cô cùng đẳng cấp bị buộc phải nuốt thức ăn, tôi nhìn bộ dáng Chu Trì bị ép nuốt vậy mà còn sinh ra vài phần thương hại.
Chu Trì miệng cố gắng ngậm lấy đồ ăn, dù là ta cho thêm một cây tăm hắn cũng không chứa nổi nữa.
Tôi sẽ mô tả cảnh này như thế nào? Chính là video lưu truyền trên mạng, một vị nam sĩ một ngụm ăn hết quả thanh long, Chu Trì hiện tại cùng hắn không khác là mấy.
Chỉ là nước rhanh long bên miệng thay thế thành vết dầu mỡ, ngay cả âu phục may đo trên người hắn cũng dính vài giọt.
Tôi hết sức thương hại nhìn Chu Trì, sau đó hết sức săn sóc cầm cho hắn một tờ khăn giấy.
Một bàn tay vô cùng dịu dàng lau chùi bên miệng hắn, tôi tự động xem nhẹ ánh mắt giết người của Chu Trì.
Nội tâm của tôi trấn an nói, đây đều là tiếng lòng của anh, tôi chỉ là giúp anh hoàn thành nguyện vọng mà thôi.
Chu Trì nghiêm mặt nhận mệnh nhai nuốt, nuốt xong cau mày mở miệng,
"Đồ rẻ tiền quả nhiên không ngon.”
Sau đó liền ghét bỏ liếc mắt nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt bàn.
Tôi nhìn mặt bàn, lại nhìn sự ghét bỏ của Chu Trì.
Sao lại có người cảm thấy không ngon chứ?
Tôi lập tức cầm lấy một miếng gà rán,
"Anh thích ăn gà rán không?”
Chu Trì vừa mới mở miệng, tôi liền đem gà rán nhét vào trong miệng hắn.
Gà rán là mùi mù tạt mật ong yêu thích của tôi, quả thực là ăn hoài không ngấy!!!
Tôi cười hì hì mở miệng, "Đúng, anh thích ăn gà rán!”
Có thể là cảm thấy nôn ra trước mặt mọi người không quá nhã nhặn, Chu Trì vẫn nuốt miếng gà rán kia xuống. Chỉ là động tác nuốt xuống vẻ mặt ngưng trọng, ngay cả lúc ăn cũng cau mày.
Tôi vốn tưởng rằng Chu Trì thật sự ăn không quen, kết quả tiếng lòng của Chu Trì vẫn bán đứng hắn.
[Gà rán ăn thật ngon, có thể là do Vãn Vãn đút cho tôi.]
[Tay Vãn Vãn thơm quá, ngay cả gà rán cho tôi ăn cũng thơm như vậy.]
Lúc trước là Chu Trì vẻ mặt co quắp, hiện tại đổi thành tôi.
Tôi chỉ muốn hỏi, đây là logic gì vậy.
Hay là tôi đem bàn tay trắng nõn mềm mại của tôi cho anh ăn? Như vậy có phải thơm hơn không?
Thông qua điều này tôi lại một lần nữa nhận định chắc chắn Chu Trì chính là một tên nói một đằng làm một nẻo!
Không đúng, còn phải bổ sung một cái nữa!
Yêu đương mù quáng !