Nghe thấy thanh âm kỳ quái của Chu Trì bên tai, tôi hoang mang bối rối nhìn miệng Chu Trì.

Rõ ràng không hề nhúc nhích, nhưng rõ ràng chính tai tôi nghe được giọng của Chu Trì, còn moẹ nó là loại điệu bộ ngọt ngấy này?

Tôi lại quay qua nhìn khuôn mặt lạnh lùng không có tý cảm xúc nào của Chu Trì, nghĩ thế nào cũng không ra đấy là giọng nói của hắn.
Nhất thời, trong lòng tôi kinh hãi.

Không phải chứ, tôi sẽ không đến bệnh viện tâm thần đâu!

[Vãn Vãn sao cứ nhìn chằm chằm tôi vậy, cô ấy có phát hiện ra tôi đẹp trai không?]

[ Nhìn miệng Vãn Vãn thật muốn hôn, hôm nay em ấy đang ghen, có thể hôn tôi không.]

[Nhưng tôi không có kinh nghiệm thực chiến, em ấy có ghét bỏ tôi không, tôi có nên tìm tài liệu học hỏi một chút ?]

Thanh âm ngọt ngấy lần thứ hai vang lên, lần này giọng Chu Trì còn kèm theo chút vỡ vụn.

Tôi cứ như vậy nằm trên mặt đất, lẳng lặng nghe thanh âm của Chu Trì.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái miệng không động đậy của Chu Trì, đại não đang tự hỏi có nên đếm ngược sinh mệnh của tôi hay không?

Biệt thự của tôi, em trai nhỏ của tôi, 200 triệu của tôi, đều mất cả rồi! Tất cả đều không còn!

Chu Trì cau mày vươn cánh tay thon dài của hắn ra, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm,

"Đứng lên.”

Tầm mắt hắn không dừng lại quá nhiều trên người tôi, trong nháy mắt buông tay còn cọ cọ quần áo.

Nhìn động tác này của hắn, tôi ghét bỏ bĩu môi, tiếp tục diễn kịch.

Tôi hai mắt đẫm lệ, hai tay túm chặt lấy góc áo của hắn,

"Chu Trì đừng rời khỏi em, không có anh em không thể sống được.”

Giọng nói chân thành, tình cảm chân thành tha thiết.

Ở một giây cuối cùng của lời nói, nước mắt của tôi vô cùng đúng lúc rơi xuống, có thể nói đây là diễn xuất đỉnh cao của tôi.

[ Hu Hu Hu, em ấy nhất định rất yêu tôi, tôi đã nói mà, em ấy khẳng định không phải vì hai trăm triệu kia mà tới!]

Bên tai lần nữa vang lên giọng nói của Chu Trì, cùng với bề ngoài lạnh lùng của hắn vô cùng mâu thuẫn.

Đầu óc của tôi loạn hết cả lên, vội vàng bỏ chạy về phòng, trốn vào trong chăn.

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, vào Baidu, tìm kiếm:

"Tinh thần không tốt thì làm sao bây giờ?"

“Bên tai lúc nào cũng nghe được tiếng nói chuyện kỳ quái thì làm sao bây giờ?"

“Thế giới này có thật không?"

“Tinh thần có vấn đề có thể sống bao lâu?”

Tôi đau đầu nhức óc, mấy cái đáp án gì đây, không cái nào uy tín.

Nhưng có thể nghe được tiếng lòng của Chu Trì thật sự quá kì lạ, chẳng lẽ tôi chính là người được Thượng Đế chọn?

Chờ đến khi Chu Trì vào phòng, hai mắt tôi vẫn vô thần nhìn trần nhà.

Tôi vốn tưởng rằng nghe thấy cũng không sao, nhưng khi bên cạnh truyền đến tiếng hắn, tôi vẫn không nhịn được quay qua nhìn.

Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật nảy mình.

Chu Trì, hắn… hắn…thế mà chỉ quấn một cái khăn tắm!

Dáng người này, có cơ sở làm cho tôi kìm lòng không đậu mở to hai mắt.

Cơ bụng ở thắt lưng không nhiều không ít vừa vặn tám múi, đều là trắng nõn.

Tôi nhịn xuống nuốt vài ngụm nước miếng, Chu Trì không hề để ý đến hành động của tôi, vẫn thản nhiên tiếp tục động tác của mình.

Vén chăn lên, sau đó nằm xuống, lại lấy điện thoại của mình ra.

Thân hình cường tráng mạnh mẽ lập tức đưa lưng về phía tôi, mà tôi không hề cố ý thấy được màn hình điện thoại của hắn.

Tôi xin thề tôi tuyệt đối không có thói quen nhìn trộm điện thoại của người khác!

Đây chỉ là vô tình, vô tình không cẩn thận liếc thấy mà thôi!

Đúng rồi! Chỉ là không cẩn thận!

Trên màn hình điện thoại của Chu Trì hiện ra một đống sách bìa, ngón tay Chu Trì khớp xương rõ ràng vô cùng thành thạo mở ra quyển thứ nhất.

Trên bìa sáng loáng dòng chữ 【 bá đạo tổng tài yêu tôi, tiểu kiều thê đừng hòng bỏ trốn 】.

Nhìn thấy tình huống này, trong lúc nhất thời tôi không nhịn được mà cười ra tiếng.

Tôi nhe răng nghiến lợi, tiếng cười ở trong phòng có vẻ đặc biệt đột ngột phá vỡ không gian im ắng.

Trong nháy mắt khống chế không được, tôi lập tức vùi đầu vào trong chăn nén nhịn.

Nhưng tôi vẫn thấy rõ ràng, Chu Trì thành thạo chuyển đổi trang web, sau đó mở ra trang tin tức tài chính.

Giờ phút này, trong đầu của tôi hiện lên bốn chữ: Hắn thật trẻ con !

"Đừng làm phiền tôi, tôi đang làm việc."

Giọng Chu Trì vô cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng, có cảm giác thật sự đang làm việc.

Tôi cười nhẹ, chính mình thích xem, còn không để cho người khác cười?

“Em cười, là bởi vì em trời sinh đã thích cười!!!”

Chu Trì vô cùng ảm đạm thu hồi tầm mắt, còn rất đứng đắn nhìn tin tức tài chính trên màn hình.

[ Rõ ràng trong sách nam chính nói xong những lời này, nữ chính đều là sẽ làm nũng, Vãn Vãn sao lại không làm nũng!]

[Tôi đã xem nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài như vậy, đạo lý này nhất định sẽ không sai.]

Tiếng lòng của hắn thập phần ngạo kiều, giống như một con khổng tước đang xoè đuôi.

Tôi thật sự cảm ơn nha, thật muốn biết là ai dạy hắn đi xem truyện Bá tổng!
Hắn còn rất tin tưởng??? Đoán chừng là thật sự không có đầu óc.

[Tôi hôm nay còn bôi sữa dưỡng thể, thơm như vậy, sao em ấy lại không đến gần tôi?]

Phía sau còn có một câu, thật sự là quá mức xấu hổ, chỗ này không tiện viết ra.

Âm thanh ngọt ngấy lại có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy!

Tôi nhìn chằm chằm Chu Trì, lông mày hơi nhíu chặt.

“Chu Trì! Anh có biết xấu hổ hay không!”

Tôi nói lòng đầy căm phẫn, đỉnh đầu muốn bốc ra khói!

Ngược lại, đôi mắt lạnh lùng của Chu Trì nhìn tôi, dường như câu nói kia không phải là hắn nói.

Tôi lập tức quay lưng lại, cách hắn hơn hai mét.

Thật là không biết xấu hổ!!!

Tôi có một thói quen xấu, lúc ngủ sẽ lăn khắp giường, mỗi lần nửa đêm tỉnh lại tôi đều ở đầu kia giường, nhưng buổi sáng khi tỉnh lại tôi lại trở về chỗ cũ.

Nửa đêm tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, dưới chân không ý thức động hai cái.

Bên tai lập tức truyền đến giọng nói của Chu Trì,

[Em ấy sờ tôi làm gì? Sao còn lén lút, rõ ràng có thể quang minh chính đại.]

[Vì sao lại có mùi chua chua, chẳng lẽ đây là mùi chua của tình yêu sao?]

Thanh âm Chu Trì nho nhỏ, đoán chừng là nửa mê nửa tỉnh.

Nhưng mà! Các người nói đi! Hắn nói như vậy có hợp lý không!!!

Đó là chân tôi! Là chân của tôi!

Chân tôi có mùi còn chưa tính! Lại còn nói là mùi chua của tình yêu!

Hắn đây là vì yêu cứ đâm đầu à ?

Không phải chứ, đại ca, Bạch Nguyệt Quang của anh là Bạch Hòa mà!

Tôi mẹ nó muốn ly hôn! Ngày mai! Ngày mai nhất định phải nói rõ ràng!

Sáng hôm sau, vừa ra khỏi phòng, liền thấy Chu Trì mười phần đoan chính ngồi ở trước bàn cơm.

Sống mũi có một cặp kính gọng vàng không khung, trong tay cầm một tờ báo.

Một thân chính khí lẫm liệt, không ăn khói lửa nhân gian.

Nhưng! Hiện tại tôi đã không còn là tôi lúc trước!

Tôi đã có thể đọc được suy nghĩ!

Chu Trì là một tên trẻ con, giấu thật giỏi!

Tôi chậm rãi đi tới, trực tiếp ngồi đối diện Chu Trì.

Đôi mắt sáng láng trong nháy mắt trở nên bi thương không thôi, tôi ủy khuất mở miệng,

"Chu Trì, nếu anh còn thích Bạch Hòa thì ly hôn với em đi, em cũng không thể ngăn cản anh chạy về phía người tốt hơn em.”

Nói xong tôi liền cầm lấy giấy ăn bắt đầu lau khóe mắt, vừa lau tôi vừa quan sát phản ứng của Chu Trì.

Chu Trì nghiêng cổ, đôi mắt khôn khéo chỉ nhìn tôi một cái, liền lấy chi phiếu và một cái bút từ trong túi ra.

“Muốn ly hôn thì ly hôn, tôi không có ý kiến gì.”

Vài giây sau, một tấm séc viết đầy số 0 được đưa tới trước mặt tôi.

Trong nháy mắt nhìn thấy chi phiếu, hai mắt tôi tỏa sáng.

Thật sự là rất nhiều tiền, chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

Trong nháy mắt cầm lấy chi phiếu, tay tôi nhanh như chớp, sức lực cực kì lớn, nhóm em trai ngoan của tôi đang vẫy tay với tôi, tự do đang vẫy tay với tôi!!!

[Hu hu hu, sao em ấy lại nhận nhanh như vậy, quả nhiên em ấy không yêu tôi, hu hu hu.]

Thân thể tôi xịt keo cứng ngắc, nhăn mặt.

Có hai trăm triệu ai còn muốn ở lại bên anh?

“Tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với em, tìm thời gian đến cục dân chính.”

Phương thức nói chuyện của Chu Trì thật sự là vừa nghiêm túc lại xa cách, trong lòng nghĩ gì không phải vẫn để cho tôi nghe được sao?

Em trai ngoan của tôi, biệt thự của tôi đang vẫy tay với tôi!

Xin chào! Ngay chiều nay! Tôi lập tức đi xem phòng!

[Nếu như em ấy có thể hẹn hò với tôi thì tốt rồi, mỗi lần tôi có thể trả cho em ấy mười triệu!]

Ý cười trên mặt tôi trong nháy mắt cứng lại, sau đó tôi nhíu mày bắt đầu tự hỏi.

Hẹn hò một lần chính là mười triệu, hẹn hò mười lần đó chính là một trăm triệu!

Hiện tại hai trăm triệu tới tay rõ ràng là không đủ cho tôi tiêu, tôi còn chưa nghiên cứu ra kỹ thuật sinh con.

Đến lúc đó cần tìm chuyên gia, sau đó còn phải kiểm tra, đúng là một khoản chi không nhỏ.

Đến lúc đứa bé ra đời, lại tiền sữa bột, tiền học thêm, lễ hỏi, tiền sinh hoạt lại là cả một khoản chi không nhỏ, có thể còn không chỉ có một đứa bé!

Cho nên hai trăm triệu tuyệt đối không đủ!

Vẫn là phải đào từ chỗ Chu Trì một chút, người ngốc nhiều tiền.

Sau khi làm rõ tất cả, tôi lại đổi một nụ cười khéo léo, lộ ra không nhiều không ít vừa vặn tám cái răng. Ánh mắt chân thành tha thiết của tôi tràn đầy thâm tình, tôi thậm chí còn tri kỷ nháy mắt mấy cái.

Thấy Chu Trì vẫn bất động, tôi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tôi bắt chước dáng vẻ của Bạch Hòa, nhu nhược không xương tựa vào trên vai hắn.

Một đôi tay ngọc săn sóc vuốt ve nếp nhăn trên âu phục cho hắn.

Tôi vươn hai tay, hai ngón trỏ đối diện nhau, thỉnh thoảng chạm vào nhau.

Dọc theo mặt bàn, tôi hết sức ghét bỏ ném chi phiếu ra ngoài.

"Trì Trì, tiền làm sao có thể so với tình cảm của chúng ta?"

"Người em yêu vẫn luôn là anh, không phải tiền của anh, sao em nỡ rời xa anh chứ?"

Vừa dứt lời, Chu Trì liền không ngừng ho khan.
Tiếng ho quá lớn, tôi thậm chí còn nghi ngờ hắn lao phổi.

Ta săn sóc vỗ vỗ lưng hắn,
"Trì Trì, anh sinh bệnh người ta sẽ lo lắng.”

Tôi vẫn như trước chớp chớp cặp mắt to vô tội kia, tôi tin tưởng cặp mắt kia nhất định là tràn đầy thâm tình!

Khóe miệng Chu Trì không ngừng co giật, ngay cả mí mắt cũng có chút run rẩy.

Tôi lẳng lặng chờ tiếng lòng của Chu Trì, nhưng lần này tôi lại không đợi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play