Ngoại truyện
Sau ngày đó, tôi và Chu Trì dường như không khác gì vợ chồng bình thường.
Chúng tôi sẽ dựa vào nhau chia sẻ những chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày, còn có thể cùng nhau xuống bếp.
Có một ngày, tôi hỏi vấn đề mà tôi đã thắc mắc từ lâu,
"Anh đi Diệu Pháp tự cầu gì vậy?"
Chu Trì nhìn tôi trầm ngâm suy nghĩ hơn nửa ngày, sau đó nhả ra hai chữ,
"Ngủ thôi!”
Vì thế, tôi tức giận đá hắn một phát.
Sau đó Chu Trì kéo tay tôi lại, viết một chữ "Vãn" trên tay tôi.
Ở trên lòng bàn tay bị viết chữ vô cùng ngứa ngáy, làm cho tôi không nhịn được cười ra tiếng.
Ngày đó, tôi cười cả trong giấc ngủ.
Sau đó, tôi và Bạch Hòa thường xuyên đi chơi với nhau, ai cũng muốn ở với gái xinh nha.
Bạch Hòa còn nói cho tôi rất nhiều kịch bản kế hoạch của Chu Trì, nghe xong tôi chỉ có thể nói Chu Trì thật sự là một tên ngốc!
Tôi luôn nghĩ khi ánh trăng sáng xuất hiện sẽ giống như trong tiểu thuyết miêu tả, vô cùng độc ác.
Nhưng Bạch Hòa thì không như vậy.
Vậy thì nói về Chu Trì đi! Chu Trì tên ngốc này! Biết tôi có thuật đọc tâm còn chưa tính, còn cố ý trêu đùa tôi !
Cho nên việc nhà sau này đều cho hắn làm!
Gà rán cũng không được ăn nữa ha ha ha ha!
À đúng rồi, Diệu Pháp tự thật sự rất linh!
Tôi cầu tài vận, sau đó tiền của Chu Trì đều đưa hết cho tôi quản! Thật nhiều số 0 !
Tôi yêu tiền và tiền đến với tôi! Ha ha ha !
Góc nhìn muộn màng
Tôi kết hôn với cô gái tôi yêu thầm hồi trung học, lúc trung học cô ấy căn bản không biết đến sự tồn tại của tôi.
Cô ấy rất yêu tiền, cho nên tôi đặc biệt bỏ thêm hai trăm triệu vào thỏa thuận kết hôn.
Kết hôn hai năm, chúng tôi vẫn không có nhiều tiếp xúc.
Tôi hy vọng chúng tôi có thể vĩnh viễn ở bên nhau, vì vậy tôi đến Diệu Linh tự xin một quẻ, là một quẻ Thượng, đạo trưởng trong chùa nói tôi sẽ được như ý muốn.
Để có được trái tim của Vãn Vãn, tôi cố ý xem rất nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài, nhưng hình như đối với Vãn Vãn không có tác dụng.
Trong sách nam chính còn không cần phải nói chuyện, nữ chính cũng sẽ làm nũng.
Nhất định là tôi học chưa tới !
Tôi biết cô ấy có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi vì cô ấy giấu rất vụng về.
Cô ấy vậy mà biết nội tâm tôi đang nhảy nhót, còn nói tôi có biết xấu hổ hay không?
Cho nên tôi bắt đầu cố ý lấy tiền làm mồi nhử, để cho cô ấy cùng tôi tiếp xúc, có phải tôi có chút tâm cơ?
Không, trong tình yêu không có tâm cơ, là tình cảm của tôi hơi lắt léo thôi !
Vãn Vãn thật sự rất yêu tiền, nhưng mà trùng hợp ghê, tôi có rất nhiều tiền, haha.
Gà rán thật sự rất ngon, nhưng Vãn Vãn phạt tôi không được ăn gà rán.
Tôi phải ngoan ngoãn, như vậy Vãn Vãn mới có thể luôn ở bên cạnh tôi.
Hết