Hừng đông, Khanh Vân bị cảm giác nhức nhối trên người làm cho bừng tỉnh. Cái đầu lông xù của Nhiếp Thần Uyên đang ở ngay sau gáy y, hô hấp nóng rực của anh không ngừng phun bên tai y.
"Bảo bối? Tỉnh rồi?"
Khanh Vân nhắm mắt hừ nhẹ một tiếng. Từ sau khi ở cùng với Nhiếp Thần Uyên, cái loại người cực kì yêu thích vận động kia thật sự khiến y giận tới mức phun trào. Từng ngày tiếp diễn, dù cơ thể y đã được cường hóa cũng có chút ăn không tiêu.
Khanh Vân ngáp một cái, vươn tay sờ điện thoại ở đầu giường nhìn giờ giấc, mới năm giờ sáng. Y hung dữ nhắm mắt lại, còn chưa ngủ được tới hai tiếng nữa!
Khanh Vân rốt cuộc không nhịn được, nhấc chân đá Nhiếp Thần Uyên xuống giường.
"Bịch" một tiếng, Nhiếp Thần Uyên ngơ ngác ngồi trên sàn nhà, ngây ngốc hỏi: "Sao thế, bảo bối?"
"Cút." Khanh Vân nhìn cả đống dấu vết trên người mình, nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Từ hôm nay tới khi đại hội cổ võ kết thúc, cút về phòng của anh đi!" Dứt lời, y cầm một cái gối ôm nện thẳng về phía hạ thân Nhiếp Thần Uyên.
Nhiếp Thần Uyên bị nện kêu lên một tiếng đau đớn. Gối ôm đúng là mềm nhưng với lực đạo của Khanh Vân thì không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Nhiếp Thần Uyên không để ý tới, đứng dậy kéo ga giường hỏi: "Bảo bối, em đừng giỡn nữa. Từ giờ tới đại hội còn hơn một tuần lận, em để tôi--- A!"
"Phanh" một tiếng, cửa phòng trước mặt Nhiếp Thần Uyên đã đóng lại.
Thế là cả một ngày này, toàn bộ người ở Nhiếp gia đều nghe thấy tiếng kêu rên của thiếu gia nhà mình: "Khanh Vân! Bảo bối, thân ái, chúng ta từ từ nói chuyện..."
Nhiếp Thần Uyên trông trăng trông sao, trông trời trông nắng, rốt cuộc cũng trông được đại hội cổ võ.
Trong một căn phòng xa hoa, gia chủ của mấy thế gia đều tập trung đông đủ, vẻ ngoài là đang hàn huyên trò chuyện nhưng thật ra dưới đáy lòng lại âm thầm tính toán âm mưu. Bình thường mấy lão già này đều không đặt đối phương vào trong mắt, nhưng hiện giờ lại giấu gạt tâm tư rất cẩn thận.
Người thừa kế "củi mục" bị tắc kinh mạch của Nhiếp gia cũng tham gia đại hội cổ võ? Đầu óc đối phương có bệnh hay là lão già Nhiếp Tùng Bình bao che con cháu kia tùy ý để đối phương tìm đường chế?
Trong lòng mấy người đều tim gan cồn cào. Bên ngoài đại hội cổ võ giống như là đại hội giao lưu võ của người trẻ, nhưng thật ra bên trong lại phân chia phạm vi thế lực của mấy đại thế gia.
Ngoại trừ Lâm Vũ Hào lần trước, người của hiệp hội cổ võ đã liên tục năm lần đạt giải nhất đại hội.
Mà từ mười năm trước khi kinh mạch của Nhiếp Thần Uyên xảy ra vấn đề, Nhiếp gia liền chuyển trọng tâm ra bên ngoài giới cổ võ. Tuy nói hàng năm đều có vài môn đồ tham gia đại hội, nhưng rõ ràng cũng chỉ là tham gia cho có. Còn năm nay, cuối cùng Nhiếp gia có tính toán gì đây?
Mấy người mím chặt môi. Nhiếp Tùng Bình rõ ràng đã dự đoán được tâm tình của bọn họ, thế mà lúc này vẫn còn chưa đến!
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Nhiếp Tùng Bình bước vào phòng, dù vẫn phải chống gậy như những năm trước nhưng lần này xuất hiện, dáng vẻ của ông rõ ràng hăng hái hơn rất nhiều.
"Lần này anh Nhiếp tới chậm a!" Hội trưởng hiệp hội cổ võ, Trương Kinh Quốc cười chào hỏi. Lần này Nhiếp Thần Uyên dự thi đúng là vượt quá dự liệu của gã nhưng gã ta vẫn rất tin tưởng vào thực lực hậu thiên tầng chín của Lâm Vũ Hào.
Nhiếp Tùng Bình không để ý tới gã ta, ngồi xuống ghế an ổn rồi mới không chút khách khí nói: "Chiếu theo bối phận, cậu phải gọi tôi một tiếng bác Nhiếp."
Lời này vừa nói ra, da mặt của Trương Kinh Quốc lập tức cứng đờ.
Mấy lão già xung quanh thì cười trộm, lời nói của lão Nhiếp một chút cũng không sai. Trương Kinh Quốc ỷ vào vị trí hội trưởng hiệp hội cổ võ để ngang hàng với bọn họ, lại không nghĩ rằng bối phận của gã ta khó khăn lắm mới ngang bằng được với con của họ.
Mấy năm gần đây, danh tiếng của hiệp hội cổ võ càng ngày càng nổi, lại thêm Lâm Vũ Hào là một mầm mống tốt nên bọn họ không dám trắng trợn dỗi lại Trương Kinh Quốc mà thôi.
Nhiếp Tùng Bình nâng chén trà lên từ từ uống. Tuy lúc trước ông cũng không sợ Trương Kinh Quốc nhưng rốt cuộc vẫn chừa cho gã ta chút mặt mũi, còn hiện giờ Nhiếp gia họ đã trắng trợn đối địch với Lâm Vũ Hào, ông còn kìm nén làm gì nữa? Muốn dỗi lại làm sao thì cứ dỗi như vậy thôi~
"Lão Nhiếp, kinh mạch của cháu trai ông như thế nào rồi? Sao lần này lại tham dự đại hội?" Có người tính tình thẳng thắn, không khắc chế được cứ hỏi thẳng như vậy.
"Con cháu tự có phúc của con cháu." Nhiếp Tùng Bình lắc đầu nói, dáng vẻ như không muốn quản Nhiếp Thần Uyên.
Mấy lão già trong này đều là hồ ly thành tinh, trong lòng biết rõ. Bình thường lão già Nhiếp Tùng Bình này cực kì đau lòng với đứa cháu trai duy nhất của mình, bây giờ lại làm ra dáng vẻ không quan tân, nói rõ là cho họ biết là kinh mạch của Nhiếp Thần Uyên đã được chữa khỏi.
Trương Kinh Quốc che giấu đi hàng lông mày cau lại, gã ta còn tính toán đợi tu vi của Lâm Vũ Hào tiến thêm một bước nữa sẽ để đối phương đi giúp Nhiếp Thần Uyên chữa trị kinh mạch, bán cho Nhiếp gia một ân tình. Lấy hiểu biết của gã với Nhiếp Tùng Bình, nếu có thể chữa khỏi kinh mạch cho cháu trai ông ta, ông ta thậm chí có thể chắp tay nhường cả Nhiếp gia.
"Không có khả năng! Tôi đã xem qua kinh mạch của cháu trai ông, trừ khi có võ giả hậu thiên viên mãn mỗi ngày khống chế nội lực từng chút một khai thông, nếu không không có khả năng chữa được!" Người đang nói đột nhiên sững sờ, vẻ mặt có chút không thể tin nói: "Chẳng lẽ là Hà lão tiên sinh..."
Vừa nhắc tới người này, trong mắt Trương Kinh Quốc lại hiện lên chút thay đổi.
Hà lão tiên sinh chính là một võ giả hậu thiên viên mãn, cũng là người trẻ tuổi nhất trong đám võ giả hậu thiên viên mãn, cũng là người có khả năng bước tới tiên thiên nhất.
Dựa vào hướng đi ban đầu của thế giới này, Hà lão sẽ nhìn trúng tư chất của Lâm Vũ Hào, cùng gã ta trở thành bạn vong niên, truyền thụ lại toàn bộ cảm ngộ võ đạo suốt đời của mình cho gã ta.
Lâm Vũ Hào có thêm tiên thiên chi khí hấp thụ được từ trong kinh mạch của Nhiếp Thần Uyên, mới giữ vững được tinh thần đạt tới tiên thiên.
Bây giờ Lâm Vũ Hào đã khiến Hà lão chú ý, mà Trương Kinh Quốc còn biết lần này Hà lão sẽ tới đại hội cổ võ để quan sát Lâm Vũ Hào.
Nhiếp Tùng Bình nghe đám người sôi nổi bàn luận về "Hà lão", lập tức bĩu môi khinh thường. Tuy Hà lão đã hậu thiên viên mãn nhưng tuổi tác cũng đã hơn trăm, Nhiếp gia còn cất giấy một hậu thiên viên mãn hai mươi tuổi kia kìa!
Ở trong mắt Nhiếp Tùng Bình, người có khả năng nhất bước tới tiên thiên trên đời này, ngoại trừ Khanh Vân thì không còn ai khác!
Nhiếp Tùng Bình bưng chén trà lên, che giấu nụ cười trào phúng. Ông ta cũng muốn nhìn xem tên nhóc Trương Kinh Quốc này lúc thấy Khanh Vân sẽ còn tôn sùng Lâm Vũ Hào tới mức độ nào.
Khanh Vân ngồi trong phòng riêng được an bài cho Nhiếp gia, bên trong phòng có một cái màn hình cực lớn, chiếu tình hình chiến đấu trên lôi đài theo thời gian thực. Mà một mặt tường khác hoàn toàn trong suốt, người ở bên trong phòng có thể lựa chọn công năng kéo rèm để trực tiếp quan sát lôi đài bên dưới.
Đại hội cổ võ đã bắt đầu, nhưng bây giờ chỉ là vòng giao đấu của các nhân sĩ tự do trong giới tranh đấu, còn các dòng chính thế gia chân chính sẽ so đấu sau.
Khanh Vân còn chưa biết đại hội cổ võ còn chưa chính thức bắt đầu, hai ông cháu Nhiếp Tùng Bình với Nhiếp Thần Uyên đã chọc giận Trương Kinh Quốc với Lâm Vũ Hào một trận. Y dựa vào ghế sôpha, dù đôi mắt hướng về phía màn hình lớn nhưng thật ra lại đang thất thần vì nhàm chán.
Ngày bình thường Nhiếp Thần Uyên sẽ cực kì dính Khanh Vân, trên cơ bản là một tấc cũng không rời. Lúc này đột nhiên xunh quanh trở nên yên tĩnh, ngược lại khiến y có chút không quen.
"Khanh tiên sinh, ngài xem kìa! Thiếu gia ra sân rồi!" Môn đồ Nhiếp gia đứng sau lưng Khanh Vân vui vẻ nhắc nhở.
Nhiếp Thần Uyên vừa vào sân, toàn bộ mọi người đều nhấc lên tinh thần.
Trong phòng các gia chủ thế gia, Trương Kình Quốc ngồi ở vị trí của mình, nghĩ tới một vài tin tức về Nhiếp Thần Uyên lúc này, sắc mặt có chút âm trầm. Gã ta mờ mịt nhìn về phía Nhiếp Tùng Bình vẻ mặt bình thản ngồi cắn hạt dưa, âm thầm cắn răng.
Đột nhiên một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, Trương Kinh Quốc bị giật mình nhảy dựng lên một cái, vô thức ngẩng đầu nhìn mà hình. Thế mà lại phát hiện màn hình đã tối đen, sau đó là vài âm thanh vụn vặt ồn ào truyền tới.
Không đợi gã ta nghi vấn, một vị gia chủ bên cạnh lập tức đứng dậy kéo rèm ra. Động tác của ông ta cực kì nhanh, hoàn toàn không có chút lẩm cẩm nào của tuổi tác.
Mấy người còn lại cũng nhanh chóng tiến lên, hiển nhiên đều cực kì chờ mong về tràng cảnh trên lôi đài.
Trương Kinh Quốc vừa mới thất thần, mấy vị khác lại nhìn thấy rõ ràng. Trước khi màn hình tối đi, Nhiếp Thần Uyên đã đánh một chưởng về phái đối thủ. Họ vừa nhìn thấy nội lực tràn ra, màn hình liền biến đen. Mấy người cúi đầu xem xét, lập tức không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nói không nên lời.
Trương Kinh Quốc thấy thế, rốt cuộc không ngồi yên được nữa. Gã ta nhìn Nhiếp Tùng Bình vẫn bình chân như vại ngồi đó, do dự một lát, vẫn tiến lên.
Ở sau lưng gã ta, Nhiếp Tùng Bình cũng len lén duỗi cổ nhìn xuống. Ông chỉ biết chuyện kinh mạch của cháu trai đã khỏi hẳn, cảnh giới nội lực cũng tăng lên nhưng đến cùng tu vi ở trình độ nào, ông hoàn toàn không hiểu quá rõ.
Trương Kinh Quốc tới bên cửa sổ xem xét, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng gã ta vẫn chấn kinh.
Toàn bộ lôi đài đã hư hại sáu phần, ở gần có một cái lỗ bị lõm to, xung quanh là những vết nứt giống như mạng nhện tràn ra toàn bộ lôi đài. Mà hai chiếc máy quay ở gần đó dường như cũng bị tác động tới, cả hai đều vỡ nát tươm. Nhiếp Thần Uyên đứng ở chính giữa võ đài, đối thủ của anh thì không biết tung tích."
"Tên nhóc này..." Mấy vị gia chủ đều giật mình.
Đây là lôi đài chuyên dùng cho đệ tử thế gia, dùng vật liệu chống hao tổn đặc thù. Nếu không phải võ giả hậu thiên tầng tám trở lên dùng một kích toàn lực, lôi đài không thể bị hư được.
Bây giờ trình độ hư hại này quả thực khiến người ta kinh hãi, nhưng mấy vị lão hồ ly kiến thức rộng rãi, họ không phải kinh ngạc vì điều này.
Vừa nãy trên màn hình rõ ràng họ thấy được nội lực tỏa ra từ lòng bàn tay Nhiếp Thần Uyên, sau đó màn hình liền đen đi, việc này nói rõ cái gì? Nói rõ là nội lực của Nhiếp Thần Uyên có bao nhiêu bạo liệt, vừa mới ra chưởng đã tạo ra thương tổn lớn như này!
Không phải nói kinh mạch của tên nhóc đó có vấn đề sao? Sao đối phương còn có thể luyện ra loại nội lực hiếm thấy như vậy? Cơ thể phải cường đại tới mức nào mới có thể chịu đựng được loại nội lực này?
Mấy lão hồ ly quay đầu nhìn Nhiếp Tùng Bình vừa rụt cổ trở về, răng trong miệng cũng sắp bị cắn nát rồi.
Cái gì mà kinh mạch cháu trai bị tắc, không còn sống được lâu nữa? Đó rõ ràng là lừa bọn họ a! Tên nhóc nhà ai tắc kinh mạch có thể luyện tới hậu thiên tầng tám? Không không không! Có thể đạt tới trình độ này, khẳng định đã là hậu thiên tầng chín!
Có người vốn đối nghịch với Trương Kinh Quốc, liền cao giọng chúc mừng: "Giới cổ võ chúng ta lại có thêm một võ giả hậu thiên tầng chín, thật đáng mừng a! Lão Nhiếp, ông đúng là khổ cực giấu bọn tôi mà! Tranh tài xong, ông phải mời khách đấy!"
"Dễ nói dễ nói!" Nhiếp Tùng Bình ngoài mặt cười tới bộ râu run lên, nhưng trong lòng lại mắng vỡ đầu Nhiếp Thần Uyên. Đối thủ trận này còn chưa tới hậu thiên tầng năm, tên nhóc kia sao lại ra sức nhiều như vậy làm gì? Làm màu hả?
Trên lôi đài, Nhiếp Thần Uyên nhìn đối thủ nằm trên cáng cứu thương được khiêng ra, sắc mặt lạnh lùng. Người này rõ ràng là thủ hạ của Lâm Vũ Hào, vừa há miệng đã vũ nhục Khanh Vân, anh lưu lại nửa cái mạng cho hắn đã là nhân từ lắm rồi.
Sau đó, Nhiếp Thần Uyên giống như nghĩ tới gì đó, trong mắt lại lộ vẻ ôn nhu, tranh công đứng trên lôi đài hôn gió về một căn phòng nào đó.
Là người cầm quyền thực tế của Nhiếp gia, Nhiếp Thần Uyên không có hứng thú gì quá lớn với giới cổ võ dần dần suy bại này, dù tu vi của anh đã khôi phục cũng không có ý định chiêu cáo thiên hạ. Lần này anh tham gia đại hội cổ võ, đơn thuần là vì muốn làm Khanh Vân vui vẻ.
Khanh Vân ở trong phòng thấy cảnh này trên màn hình, nhịn không được bật cười. Nhiếp Thần Uyên đúng là nhớ rõ, không hề sợ sẽ hôn sai tới hướng khác.
Nụ hôn gió này của Nhiếp Thần Uyên, ai ở trong phòng cũng đều thấy rõ ràng. Mấy vị gia chủ lập tức có vẻ mặt kỳ dị, nhìn về phía phòng chỗ Khanh Vân, lại nhìn Nhiếp Tùng Bình.
Có người thử thăm dò: "Tiểu Nhiếp đây là...có người trong lòng rồi?"
Người xung quanh lập tức dựng thẳng lỗ tai. Bây giờ Nhiếp Thần Uyên chính là võ giả hậu thiên tầng chín khi chưa tới ba mươi tuổi, mấy năm gần đây lại đột nhiên thủ thân như ngọc, thanh danh tốt hơn nhiều so với Lâm Vũ Hòa hoa tâm.
Mấy lão hồ ly đều đã bắt đầu tính toán trong nhà có cô gái nào vừa độ tuổi không, nếu thật sự có người trong lòng, vậy sẽ khó làm lắm. Dù sao không có tên nào bị bệnh tâm thần đi uy hiếp một võ giả hậu thiên tầng chín có tiềm lực vô hạn cả.
Nhiếp Tùng Bình mặt không đổi sắc, trong lòng lại lúng túng muốn chết. Kể từ khi biết Nhiếp Thần Uyên có ý với Khanh Vân, ông cũng không nỡ thẳng tay gia bạo thằng cháu trai bảo bối, lại cảm thấy có lỗi với Khanh Vân. Xoắn xuýt đi xoắn xuýt lại, cuối cùng chuyển tới biệt viện, mắt không thấy tâm không phiền.
Cho nên bây giờ Nhiếp Tùng Bình vẫn còn chưa biết chuyện Khanh Vân với Nhiếp Thần Uyên đã ở chung một chỗ.
Lúc này Nhiếp Tùng Bình một bên cảm thấy cháu trai nhà mình làm cho mất mặt, một bên lại lo lắng Khanh Vân nhìn thấy sẽ tức giận. Trong lòng ông bất ổn, đành phải qua loa nói với mấy ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn mình: "Việc này...Cháu trai lớn luôn có suy nghĩ của riêng mình..."
Mấy lão hồ ly nghe xong lập tức nắm chắc trong lòng, trở lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt dò xét lẫn nhau, tính toán nên nhanh chóng nhét cháu gái của mình qua đó.
Lôi đài được tu sửa đơn giản lại một chút, đại hội cổ võ tiếp tục được tiến hành.
Kế tiếp, Nhiếp Thần Uyên một đường phá biển xuyên qua, vô luận là cơ thể mạnh mẽ hay nội lực hùng hậu cuồng bạo đều khiến người ta sợ hãi thán phục, càng giúp Nhiếp gia kiếm đủ mặt mũi.
Nhưng Nhiếp Tùng Bình ngồi ở trong phòng lại hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Đương nhiên, trước đó ông muốn dùng hai bàn tay đập chết thằng cháu khiến ông mất mặt này.
Con hàng này quả thực cứ như khổng tước xòe đuôi, không ngừng hôn gió về phía phòng của Nhiếp gia. Đầu tiên là huyễn kỹ sau đó là mời sủng, mọi người xung quanh thấy mà không khỏi đoán thầm.
Trong phòng kia là tiểu thư nhà ai? Sao lại có thể khiến Nhiếp đại thiếu gia bình thường với ai cũng hờ hững lại tận tâm xòa đuôi như thế?