"Khanh tiên sinh có ân với Nhiếp gia chúng ta, cũng là ân nhân cứu mạng của mày, sao mày có thể đối với cậu ấy..." Nhiếp Tùng Bình là một lão giả cổ hủ. Lúc nhìn thấy mấy tấm ảnh này, đến cái tâm muốn bóp chết Nhiếp Thần Uyên ông cũng có. Ông biết cháu trai có gì đó giấu mình nhưng không ngờ lại có thể giấu tới tận mức này.
"Cháu biết." Nhiếp Thần Uyên nghiêm mặt nói: "Cho nên cháu đang rất chân thành theo đuổi em ấy. Ông nội, ông đừng quấy rối nữa."
"Theo đuổi?" Nhiếp Tùng Bình sững sờ, sau khi tỉnh táo lại thì liền phát hiện tên nhóc Nhiếp Thần Uyên kia đã sớm cầm chồng ảnh đi ra ngoài.
Nhiếp Thần Uyên trở lại phòng mình, nhịn không được mổ hai cái lên tấm ảnh mắt cá chân trắng nõn, lưu luyến mãi không rời mới treo ảnh trong phòng tối.
Đúng như lời Nhiếp Thần Uyên đã nói, anh đã theo đuổi Khanh Vân được hai năm.
Trong ba năm này, anh nhìn Khanh Vân từng chút một nở rộ hào quang, tự nhiên không khỏi tâm động. Toàn bộ Nhiếp gia, chắc chỉ có một mình ông nội anh là không nhìn ra. Không, còn có một người nữa!
Nhiếp Thần Uyên dừng động tác treo ảnh, trong mắt lóe lên tia buồn rầu. Người được anh theo đuổi hình như cũng hoàn toàn không phát hiện ra...
* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.
Trong phòng học, Khanh Vân như mọc mắt sau gáy, ngăn trở cái tay đang vươn tới của Nhiếp Thần Uyên, khẽ cười một tiếng hỏi: "Sao? Lần này lại là cái gì?"
Nhiếp Thần Uyên vòng cánh tay tới trước mặt Khanh Vân, mở lòng bàn tay ra, bên trong là một người máy mini vô cùng tinh xảo. Dạo này Khanh Vân cảm thấy khá hứng thú với mấy loại máy móc, đương nhiên anh cũng phải phối hợp rồi.
"Em lên lớp không chuyên tâm, bằng không sao lại ngăn tôi được?" Nhiếp Thần Uyên ngồi xuống bên cạnh Khanh Vân, nói.
Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, cho nên cũng không ai chú ý tới.
Khanh Vân vuốt vuốt người máy trong tay, khóe mắt lại quét qua Nhiếp Thần Uyên. Y đã sống hơn vạn năm, cũng không phải đồ ngốc, sao có thể không biết được tâm tư của Nhiếp Thần Uyên. Có điều trong lòng y vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. Lúc đầu y chỉ muốn cướp một tiểu đệ của nhân vật chính thôi, nhưng có vẻ hiệu quả...lại không giống như y nghĩ cho lắm thì phải?
Nhiếp Thần Uyên không chỉ giúp y ngăn lại hàng loại cuộc ám sát của Lâm Vũ Hào trong ba năm qua, còn không ngừng đổi cách khiến y vui lòng. Bất luận là thứ gì có thể lọt vào trong mắt y hơn một giây, chưa tới ngày hôm sau, thứ đó sẽ xuất hiện ở trên bàn y.
Loại cảm giác được người ta nâng trong lòng bàn tay toàn tâm sủng ái này, đối với lão yêu quái bị người người kêu đánh như Khanh Vân, đúng là một trải nghiệm mới lạ.
Chuông tan học vang lên, đây là tiết học cuối cùng, tất cả mọi người đều ngo ngoe rời khỏi phòng học, hai người xen lẫn trong đám đông chậm rãi đi ra.
Nhiếp Thần Uyên vươn tay ôm lấy Khanh Vân, ngăn cách y với đám người xung quanh.
"Tối nay cùng nhau ra ngoài ăn được không? Lần trước tôi có tới một nhà hàng, cảm giác hẳn là sẽ khá hợp khẩu vị của em." Nhiếp Thần Uyên thấp giọng hỏi.
"Chỉ ăn cơm?" Khanh Vân ngẩng đầu nhìn anh, đuôi mắt hất lên như một loại móc câu câu lòng người, ngữ khí cũng như vuốt mèo nhẹ nhàng cào lòng Nhiếp Thần Uyên một cái.
"Nếu như em muốn, chúng ta còn có thể đi xem phim." Nhiếp Thần Uyên bị y nhìn, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Anh gần như muốn nâng mặt y hôn xuống, hôn tới khi nào trong mắt y chứa nước mắt, hơi thở bất ổn, trừng phạt sự nghịch ngợm của y.
Bình thường Khanh Vân chỉ nói một hai câu đã có thể trêu anh tới khó lòng kìm nổi, nhưng Nhiếp Thần Uyên lại đoán không ra được đến cùng là y cử chỉ vô tâm hay cố ý trêu đùa mình, khiến trái tim anh xoắn xuýt muốn chết.
"Thật là khéo." Một âm thanh chen vào, đánh gãy bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Khanh Vân ngẩng đầu, trước mắt cậu đúng là Lâm Vũ Hào đã hai ba năm không gặp.
Lâm Vũ Hào nhìn nhìn Khanh Vân, trong mắt loáng thoáng sự ác ý. Những năm này gã ta phí hết tâm tư muốn chơi chết y nhưng cái tên phế nhân này hết lần này tới lần khác cứ như gặp may, lần nào cũng có thể trốn thoát.
Làm sao Lâm Vũ Hào cũng không thể nghĩ ra hiện giờ tu vi của Khanh Vân đã đạt tới trình độ nào, vẫn tự cho mình là đúng, tưởng Nhiếp gia bảo vệ y chặt chẽ. Nhưng cũng đúng là như vậy, vì cho tới giờ, Nhiếp Thần Uyên chưa từng để Lâm Vũ Hào tới gần Khanh Vân.
Không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt Lâm Vũ Hào đột nhiên hiện vẻ vênh váo.
Khanh Vân nhíu mày, thoạt đầu có chút không hiểu nhưng thấy một cô gái nhào về phía Lâm Vũ Hào, y lập tức hiểu rõ.
Cô gái mang dáng vẻ hiên ngang này dường như cũng là người tập võ, nhìn thấy Lâm Vũ Hào, hiển nhiên là rất vui vẻ nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Khanh Vân, cô ta lại hơi sững sờ, sau đó mày liễu dựng ngược lên, chất vấn: "Khanh Vân? Sao mày lại ở đây?"
Suýt chút nữa Khanh Vân đã quên đi cô gái này. Vương Diệu Vân, cũng chính là cô gái đang trong lồng ngực Lâm Vũ Hào. Cô ta là cháu gái của sư đệ Khanh Hạo Lâm, từ nhỏ đã cùng Khanh Vân là thanh mai trúc mã, hai nhà còn kết thân thừa dịp hai người còn nhỏ, đặt tên cũng có chữ "Vân" cùng nhau. Nhưng Vương Diệu Vân vẫn luôn chướng mắt Khanh Vân, sau đó vừa gặp Lâm Vũ Hào đã cảm mến, trở thành một trong những người phụ nữ đứng bên cạnh gã ta.
Bây giờ lại bị Lâm Vũ Hào lấy ra làm công cụ đả kích Khanh Vân.
"Diệu Diệu." Lâm Vũ Hào nhẹ giọng trấn an Vương Diệu Vân, sau đó quay đầu cười nói với Khanh Vân: "Nghe nói trước kia Diệu Diệu là vị hôn phu của em? Xin lỗi, anh với Diệu Diệu tình đầu ý hợp, trưởng bối hai nhà cũng đã đồng ý rồi."
"Anh Hào, anh nói gì thế! Em với cậu ta sao có thể có quan hệ gì được?" Vương Diệu Vân tức giận giậm chân một cái, ánh mắt như kim đâm về phía Khanh Vân.
Khanh Vân đột nhiên cười nhạo hai tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Hào như nhìn tôm tép, nói: "Ở phương diện đoạt phụ nữ này, anh đúng là có một không hai." Đầu tiên là mẹ, sau đó là vị hôn thê.
Lâm Vũ Hào bị lời này suýt chút nữa không duy trì được vẻ mặt, Vương Diệu Vân càng trực tiếp bùng nổ.
Nhiếp Thần Uyên hoàn toàn không để ý tới cuộc giao phong ngắn ngủi của hai người, sắc mặt anh âm trầm, trong đầu bây giờ chỉ có ba chữ "vị hôn thê"! Đứa con gái này, dựa vào cái gì mà có thể trở thành vị hôn thê của Khanh Vân chứ?!
Bị ánh mắt âm hiểm nhìn mình chằm chằm của Nhiếp Thần Uyên, Vương Diệu Vân nhất thời cảm thấy như bị một dã thú ăn thịt người tới gần, không khỏi rụt người về sau.
Lâm Vũ Hào muốn nhân cơ hội này giết Khanh Vân, nhưng lại kiêng kỵ Nhiếp Thần Uyên đang ở đây, cuối cùng vẫn không làm gì.
Ngược lại Nhiếp Thần Uyên lại khiến gã ta rất kinh ngạc. Vốn tưởng là một hoa hoa công tử phế vật nhưng ba năm này, gã đã phái đi không ít sát thủ từ hậu thiên tầng năm tới tầng bảy nhưng đều bị Nhiếp Thần Uyên ngăn cản, thậm chí một võ giả hậu thiên tầng tám cũng không đắc thủ được.
Xung quanh nhiều người nhiều ánh mắt, hai bên giằng co cũng không có kết quả gì. Lúc Lâm Vũ Hào rời đi, đã tới gần tai Khanh Vân để lại một câu nói cực kì ác ý: "Hôm nay tao đã chuẩn bị cho mày một món quà đấy."
Vừa tới tối, Khanh Vân liền nhận được món quà mà Lâm Vũ Hào đã nhắc tới.
Trong danh sách những thí sinh dự thi đại hội cổ võ, không có tên Khanh Vân. Rõ ràng bên hiệp hội đã sớm có dự mưu, thời điểm tuyên bố danh sách mới lòi ra chuyện này. Không tới một tháng nữa, đại hội cổ võ sẽ diễn ra, căn bản không có cách nào khác.
Khi nghe tới tin này, Khanh Vân cũng không kinh ngạc. Toàn bộ hiệp hội cổ võ đều đứng về phía Lâm Vũ Hào, vì thanh danh của gã ta, xóa bỏ tên y cũng không tính là gì.
Nhưng Nhiếp Thần Uyên lại sắc mặt âm trầm, không phải vì Khanh Vân không có tên trong danh sách mà tin tức này như một tiếng sấm nổ ngay bên tai anh, cho anh một lời nhắc nhở rằng Khanh Vân sắp rời đi!
Thoáng cái ba năm đã trôi qua, Nhiếp Thần Uyên đã hoàn toàn quen thuộc với sự tồn tại của Khanh Vân. Khanh Vân có bệnh thích sạch sẽ, sẽ đùa nghịch xấu tính, tuy mạnh mẽ tới mức làm anh say mê nhưng đôi khi cũng lộ ra chút yếu ớt chọc lòng anh.
Tất cả mọi thứ của y đều làm Nhiếp Thần Uyên chậm rãi trầm luân. Cho tới giờ, anh chưa từng cân nhắc tới một ngày Khanh Vân sẽ rời đi. Nhưng cuộc giao dịch giữa y với Nhiếp gia sớm muộn gì cũng kết thúc, lấy năng lực của y nhất định sẽ tham gia đại hội cổ võ, cũng tỏa sáng rực rỡ ở đó.
Đến lúc đó âm mưu của Lâm Vũ Hào sẽ bị vạch trần, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy Khanh Vân thật hoàn hảo. Còn vị hôn thê hôm nay đột nhiên xuất hiện nữa? Cô ta có thể bị Khanh Vân mê hoặc không? Hay Khanh Vân có thể nhớ lại tình cũ chấp nhận cô ta không?
Vừa nghĩ tới điều đó, Nhiếp Thần Uyên liền cảm thấy tim mình như bị thiêu đốt.
"Bắt đầu đi. Hôm nay tắm thuốc."
Nhiếp Thần Uyên thở dài, nghe lời cởi quần áo, tiến vào trong thùng tắm. Kinh mạch của anh đã hoàn toàn khơi thông, không cần Khanh Vân dùng nội lực nữa nhưng để củng cố, mỗi ngày vẫn cần phải tắm thuốc.
Khanh Vân ném dược liệu vào trong thùng, nhìn Nhiếp Thần Uyên sắc mặt âm trầm, cơ bắp căng chặt ngồi bên trong không nói một lời, không khỏi bật cười. Y tự nhiên biết được anh đang nghĩ gì, cho nên mới cảm thấy trong lòng bình tĩnh vì được anh quan tâm.
"Đại hội cổ võ, anh thay tôi tham gia đi." Dòng chính thế gia cổ võ có thể trực tiếp tham gia đại hội. Nếu không phải lúc trước vì chuyện Khanh Hạo Lâm mà Khanh gia bị hủy bỏ tư cách thế gia, Khanh Vân cũng không cần hao tổn tâm trí đi báo dao, hơn nữa còn bị xóa bỏ.
"Hả?" Nhiếp Thần Uyên kinh ngạc nhìn Khanh Vân, tâm trạng còn chưa bình phục, đã nở nụ cười hỏi: "Em không sợ tôi thua Lâm Vũ Hào sao? Gã ta đã là hậu thiên tầng chín rồi đấy."
"Không phải anh đã sớm đạt tới hậu thiên viên mãn rồi sao?" Khanh Vân hờ hững nói.
Đoán chừng là Nhiếp Thần Uyên đã nghiện cảm giác giả heo ăn thịt hổ. Mấy năm nay kinh mạch khôi phục đã kéo tu vi lên, nhưng vẻ mặt của anh lại không chút biến sắc. Nếu không phải ngày ngày Khanh Vân trị cho anh, có lẽ cũng sẽ bị anh giấu giếm thành công.
"Quả nhiên em biết." Nhiếp Thần Uyên tựa vào vách thùng tắm, tiếng cười trầm thấp mà vui vẻ, trong mắt cũng tràn đầy sự si mê và than thở. Từ nhỏ anh đã giỏi ngụy trang, đến cả ông nội của anh cũng không nhìn ra được tu vi chân chính của anh, lại chỉ không thể gạt được duy nhất một mình Khanh Vân.
Nhiếp Thần Uyên nhìn Khanh Vân, trong mắt là tình cảm nhiệt liệt trước nay chưa từng có.
"Cho nên, tôi cần gì phải lo lắng chứ?" Ném xong dược liệu cuối cùng vào, Khanh Vân quay người rời đi.
Ở sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nước, sau đó một cơ thể nóng hổi đầy mùi dược liệu dính sát ngay lưng Khanh Vân, hai cánh tay hữu lực rắn chắc như sắt thép ôm chặt lấy y.
"Nhưng tôi không đồng ý!" Nhiếp Thần Uyên cúi đầu nói sát bên tai Khanh Vân, hai đầu lông mày là chiếm hữu dục không thể đè nén được nữa: "Sau khi đại hội cổ võ kết thúc, em sẽ rời đi, cho nên tôi không đồng ý."
Anh tình nguyện để Khanh Vân mãi mãi không thể tham gia đại hộ cổ võ, vĩnh viễn ở lại Nhiếp gia, ở lại bên cạnh mình!
Không tồi, lại còn biết uy hiếp y nữa. Khanh Vân vui vẻ nhếch khóe miệng, ngữ khí bình thản không gợn sóng hỏi: "À, vậy anh muốn như thế nào?"
Y vừa dứt lời, lực đạo trên người càng thêm chặt chẽ.
Không đợi Nhiếp Thần Uyên có phản ứng, Khanh Vân lưu loát tránh thoát khỏi "gọng kiềm" của anh, cường thế ép anh về phía thùng tắm, cúi đầu hôn anh.
Nhiếp Thần Uyên giật mình, ngơ ngác trong chốc lát, sau đó như một người chết đuối bắt được tấm ván gỗ, không ngừng hôn mút môi Khanh Vân. Ở trong miệng y công thành đoạt đất, phát tiết sự tình yêu và hạnh phúc của mình.
Hai người hôn như một cuộc chiến kịch liệt, không ngừng tranh giành quyền chủ động, lúc hai đôi môi dứt ra còn có một sợi chỉ bạc óng ánh xuất hiện.
Một nụ hôn kết thúc, nước trong thùng đã tung tóe khắp nơi.
Khanh Vân ngẩng đầu, đuôi mắt đỏ thắm hỏi: "Thù lao này có đủ không?"
Nhiếp Thần Uyên cười nhẹ, mổ hai cái lên môi y, nói: "Không đủ, còn thiếu rất nhiều. Tôi rất tham lam, muốn càng nhiều hơn nữa."
"Hừ! Muốn nhiều hơn? Vậy thì phải xem bản linh của anh---"
Giọng nói đầy khiêu khích của Khanh Vân dần dần bị tiếng thở dốc dồn dập thay thế.
* Tiểu kịch trường:
Khanh Vân (mặt nghiêm túc): Tôi chỉ muốn thu một tiểu đẹ mà thôi.
Nhiếp Thần Uyên: Thu anh! Thu anh! Anh lên được phòng khách xuống được phòng bếp, vừa biết đánh nhau vừa biết làm ấm giường!
Nhiếp Tùng Bình: Thật muốn bóp chết cái tên nhóc thối tha này!!!