Khanh Vân không ngờ mình thật sự đúng là một nhân vật phản diện. 

Khanh Vân ngồi trên đỉnh núi, dưới người là một chiếc xe lăn hoạt động bằng linh thạch. Một đợt đau nhói đột nhiên xảy ra trong đầy, khiến y nhịn không được ho khan. Ho một lúc lâu, y vẫn chưa dừng được. 

Ở dưới chân núi, đại quân trăm vạn người đang cầm vũ khí, sẵn sàng lâm trận. Nhưng thấy Khanh Vân cứ ho mãi, ho tới toàn thân phát run, lại không có ai dám động đậy. 

"Thân thể của lão quái đó không được nữa rồi!" Nam tử dẫn đầu giơ trường kiếm lên, cổ vũ sĩ khí hô: "Mọi người giữ vững tinh thần! Hôm nay nhất định phải tiêu diệt hắn ta!" 

Khanh Vân nghe vậy, khẽ cười một tiếng, khăn lụa dính máu trong tay lẳng lặng bốc cháy, cuối cùng đến cả hạt tro bụi cũng không rơi xuống. 

"Ngươi là tên thứ một trăm." 

Âm thanh bình thản truyền vào tai nam tử dẫn đầu, khiến trường kiếm trong tay gã không khỏi lắc lư một cái, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia sợ hãi. 

Khanh Vân là nhân vật phản diện, tuy trước ngày hôm qua, y vẫn không biết "nhân vật phản diện" là có ý gì. Thẳng tới hôm qua, Thiên Đạo nhìn tên thiên mệnh chi tử thứ chín mưới chín chết trong tay y, rốt cuộc không nhịn được nữa, cưỡng chế bắt linh hồn y ly thể, cũng khống chế y bước vào luân hồi, chuẩn bị tới một thế giới khác để làm hao mòn năng lượng của y. 

Cũng là lúc giằng co với Thiên Đạo, Khanh Vân mới biết được một chút tin tức này. 

"Thiên mệnh chi tử" lần này nói cũng không sai, Khanh Vân thật sự không được nữa rồi. Mặc dù tu vi của y cao thâm nhưng căn bản không có cách nào đối kháng với Thiên Đạo. Nhưng, đời luôn có biện pháp! 

Khanh Vân duỗi tay ra, một vòng kiếm khí xuất hiện, không hề báo trước đâm thẳng về phía nam tử dẫ đầu. 

Công kích vừa xuất hiện, trên trời đột nhiên trở nên âm u. 

Quả nhiên, đến rồi! Trong mắt Khanh Vân lóe lên ánh sáng. 

Y vẫn luôn suy đoán rằng nếu y liều mạng tự hủy linh hồn cũng không muốn phục tùng Thiên Đạo, vậy Thiên Đạo sẽ có phản ứng gì? 

Nam tử dẫn đầu khó khăn lắm mới ngăn trở được một lần công kích của Khanh Vân, nhưng từng đợt công kích khác lại thi nhau tới, cái sau còn sắc bén hơn cái trước. 

Mây đen chậm rãi tụ lại trên đỉnh đầu Khanh Vân, xung quanh đã tối đen như mực. 

Khanh Vân giống như một con thú điên cuồng, giãy dụa trong cái lồng đã nhốt y tới sắp chết, nhưng sâu trong ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo. Mục tiêu của y không phải là "nhân vật chính" dưới núi, mà là Thiên Đạo! 

Rốt cuộc một tia sét màu đen mảnh như tơ lụa đột phá qua tầng mây, đánh xuống chỗ Khanh Vân. 

Ánh mắt Khanh Vân lóe lên, bên môi là ý cười nhỏ bé tới mức khó có thể nhận ra. 

Trong chớp mắt, tia sét đi vào thiên linh của Khanh Vân, đánh nát cả thể xác lẫn linh hồn của y. Thien Đạo kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không cho phép một con kiến pháo hôi nhiều lần phản kháng nó. Nếu Khanh Vân đã không cam lòng chịu khống chế, vậy cứ triệt để xóa bỏ đi. 

Tia sét màu đen vòng vòng tại chỗ một lúc, sau khi xác nhận Khanh Vân đã bị xóa sổ, mới chậm rãi tiêu tán. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

"Xin lỗi ngài! Xin lỗi ngài! Để tôi mang ngài đi thay quần áo!" Nhân viên phục vụ cầm khat vội vàng khom người xin lỗi. Hắn nhìn vết rượu trên âu phục tinh xảo được đặt may riêng của người đàn ông trước mặt, giống như lo sợ, mím chặt môi. 

"Âu phục...Âu phục của ngài, tôi sẽ bồi thường..." 

"Hửm? Cậu định bồi thường kiểu gì?" Nhiếp Thần Uyên nhìn nhân viên phục vụ "tay chân vụng về" trước mắt, nhíu mày, ngữ khí mập mờ nói. 

"Tôi...tôi..." Nhân viên phục vụ khẩn trương tới đỏ bừng cả mặt, đáp: "Cái gì cũng được! Cái gì tôi cũng có thể làm!" 

Ngôn ngữ bối rối này, lại mang theo tính ám chỉ cực mạnh. 

Nhiếp Thần Uyên khẽ cười một tiếng, tiến tới bên tai đối phương, nhỏ giọng nói: "Vậy cậu...có thể...nói cho tôi biết là ai sai cậu tới đây không?" Chỉ trong nháy mắt, ngữ khí của anh chuyển sang lạnh lẽo. 

Nhân viên phục vụ kia còn chưa rút đi hết tia ửng đỏ trên mặt, mồ hôi lạnh trên trán đã chảy ra. 

Nhiếp Thần Uyên ngồi dậy, ra hiệu cho hai vệ sĩ áo đen sau lưng mang người đi. Anh nhìn vết rượu trên người, bất đắc dĩ nhún vai nói: "Hôm nay là tiệc rượu mừng Vũ Hào đoạt được giải nhất trong Đại hội cổ võ, xem ra mình phải thất lễ rồi." Dứt lời, anh liền đi lên phòng nghỉ trên lầu, chuẩn bị đơn giản thu thập một chút. 

Tay của Nhiếp Thần Uyên đặt trên tay nắm cửa, bên trong phòng lại truyền tới một mùi máu tươi cực kì nhạt, khiến nụ cười ở khóe miệng anh dừng lại. Xem ra trong phòng còn có một con mèo nhỏ a~

Một vài tiếng nói chuyện truyền tới từ hành lang bên kia, Nhiếp Thần Uyên nhíu mày nhìn sang. Lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, một đôi tay khóa chặt cổ họng anh, kéo anh vào trong phòng. 

"Lạch cạch." 

Một giọt máu nhỏ xuống tay Nhiếp Thần Uyên, anh thuận theo lực đạo ở cổ, ngửa đầu, đôi mắt lại hơi rũ xuống, nhìn về phía người đang uy hiếp mình. 

Người trước mặt thấp hơn anh một cái đầu. Từ góc độ này, chỉ có thể thấy vết máu đỏ thẫm càng làm nổi bật gương mặt y, càng khiến chiếc mũi cao lộ vẻ trắng nõn. 

Ở hành lang bên kia. 

"Vũ Sao, sao anh đột nhiên muốn đổi quần áo thế?" Một cô gái nhẹ giọng hỏi, ngữ khí mang theo chút ghen tuông. Ở một dạng yến hội như thế này, bạn trai đột nhiên muốn đổi một bộ quần áo khác, đó không phải là dấu hiệu tốt. 

"Em nghĩ gì thế?" Lâm Vũ Hào ngừng động tác chỉnh cà vạt, cúi đầu hôn trán bạn gái, hỏi: "Em không cảm thấy bộ âu phục này càng xứng với lễ phục của em hơn sao? 

Gã vừa nói, khóe mắt lại quét qua ngón út tay trái của mình, bí mật chà xát vết máu lưu lại giữa kẽ tay. 

"Anh Nhiếp đi chỗ nào rồi? Anh phải chào hỏi với anh ấy thật tốt mới được." Lâm Vũ Hòa giống như lơ đãng hỏi, bước chân chầm chậm đi về phía phòng nghỉ của Nhiếp Thần Uyên. 

"Nghe nhân viên phục vụ nói là đi về phòng nghỉ rồi." 

Nghe thế, khóe miệng Lâm Vũ Hòa lộ ra nụ cười ẩn ẩn tia khinh thường. Gã nghe nói người thừa kế của Nhiếp gia, Nhiếp Thần Uyên xưa nay lưu luyến bụi hoa, nam nữ không kị, không ngờ lại là thật. Nhưng hiệu quả cuối cùng, còn cần gã chính mắt đi xem một chút mới yên tâm được. 

"Ồ? Có phải anh ấy khó chịu ở đâu không? Vậy chúng ta phải đi xem mới được." 

Giọng nói của Lâm Vũ Hào càng ngày càng gần, cường độ bàn tay trên cổ Nhiếp Thần Uyên cũng càng lúc càng lớn. 

Trên mặt Nhiếp Thần Uyên lại không lộ vẻ bối rối, ngược lại anh cúi đầu nhìn về phía thiếu niên đang uy hiếp mình, nói: "Sao thế? Cậu sợ bị cậu ta phát hiện?" 

Nơi bị đè ở trên cổ anh cực kì đặc thù, vừa khiến anh căn bản không thể hét to, vừa chỉ có thể phát ra chút âm thanh như thổi khí vậy. 

Khanh Vân ngẩng đầu, lạnh lùng liếc anh một cái. 

Người uy hiếp Nhiếp Thần Uyên chính là Khanh Vân, là Khanh Vân nguyên chủ ở thế giới này, cũng là Khanh Vân bị Thiên Đạo tru sát. 

Có trời mới biết lúc này trong lòng Khanh Vân đang tức giận muốn chết. Y giả chết trốn khỏi sự giam cầm của Thiên Đạo, trốn tới thế giới nhỏ, tiến vào trong thân thể đã tử vong chứa đầy oán khí này. Nhưng còn chưa đợi y kịp thở phào, đột nhiên y phát ra ở đây có một tia dao động của Thiên Đạo, cũng chính là ở trên người cái tên Lâm Vũ Hào kia. 

Quả thực là thoát khỏi đầm rồng, lại rơi vào hang hổ. 

Với kinh nghiệm đã giết chín mươi chín "nhân vật chính" của Khanh Vân, có thể xuất hiện loại dao động này, nhất định đó là "nhân vật chính" ở thế giới này. Mà giờ khắc này, Thiên Đạo nhất định đang mượn đôi mắt của cái tên Lâm Vũ Hào kia để cẩn thận điều tra y! Nếu Thiên Đạo phát hiện ra mình còn sống… 

Khanh Vân cắn răng. Lúc trước công kích của Thiên Đạo đã phá nát một nửa linh hồn của y, nếu lại thêm một lần nữa, nhất định là y sẽ chết không cần nghi ngờ! 

"Hửm?" Nhiếp Thần Uyên cẩn thận quan sát vẻ mặt của Khanh Vân, càng nhìn càng cảm thấy có ý tứ: "Cậu sợ Lâm Vũ Hào?" 

Dứt lời, cổ anh xảo diệu chuyển động hai lần, tránh thoát được khỏi bàn tay của Khanh Vân. 

Khanh Vân không khỏi híp mắt cẩn thận quan sát Nhiếp Thần Uyên, dường như y đã xem nhẹ người này. 

Tiếng bước chân của Lâm Vũ Hào càng ngày càng gần, cảm giác áp bách của Thiên Đạo cùng càng lúc càng nặng nền. 

Cách bố trí trong phòng nghỉ rất đơn giản, vỏn vẻn chỉ có một chiếc ghế sôpha cực lớn đặt ở giữa phòng cùng một chiếc bàn trà. 

Khanh Vân giật mình, đưa tay kéo cà vạt của Nhiếp Thần Uyên, lại giựt đứt nút áo âu phục của anh. 

"Hừ, cậu đã trưởng thành chưa đấy?" Nhiếp Thần Uyên bị động tác linh hoạt gọn gàng của Khanh Vân làm cho bật cười, có ý riêng nhìn đồng phục trắng xanh trên người đối phương. 

Bị một "học sinh tốt" nhìn có vẻ nhu thuận yếu ớt cưỡng ép, Nhiếp Thần Uyên thực sự không thể có cảm giác khẩn trương gì. 

Khanh Vân nghiến răng nghiến lợi, lưu lạc tới bước đường này, y thân là một lão quái sống hơn vạn năm cũng muốn chửi má nó! Cái thân thể y nhập vào đúng thật là một học sinh cấp ba, cũng có tên Khanh Vân, còn trùng hợp là nguyên chủ đã bị chính cái tên Lâm Vũ Hào ở bên ngoài kia hung dữ đánh chết. 

Nhắc tới thì Khanh Vân còn là em trai cùng cha khác mẹ với Lâm Vũ Hào, nhưng mẹ của Lâm Vũ Hào năm đó lại bị cha của Khanh Vân dùng tính mạng của cha Lâm Vũ Hào uy hiếp, bắt ép cưới về nhà. 

Năm nay lúc Lâm Vũ Hào được hiệp hội cổ vũ đề cử tham gia đại hội cổ võ đã nhịn không được vạch trần âm mưu năm đó, đánh bại cha của Khanh Vân là Khanh Hạo Lâm, đưa mẹ Lâm rời đi. Đồng thời gã ta còn đoạt được giải nhất đại hội, khiến đám người giới cổ võ khen ngợi không ngớt. 

Mà Khanh Hạo Lâm vì bị Lâm Vũ Hào đánh lén vào kình khí đã bỏ mình. Hôm nay Khanh Vân tìm tới cửa cũng bị gã ta bí mật phế bỏ đan điền, nắm ra sau núi chờ chết. 

Quanh đi quẩn lại, Khanh Vân vẫn luôn không thoát ra khỏi được cuộc đối nghịch với "nhân vật chính". 

"Muốn sống thì ngậm miệng lại!" Khanh Vân ném kí ức của nguyên chủ ra sau đầu, trước tiên phải thoát khỏi lần điều tra này của Thiên Đạo mới là chuyện chính. 

"Ồ?" Trong mắt Nhiếp Thần Uyên mang theo ý cười, nhìn cái tay đang đặt lên thắt lưng của mình. 

Dù dáng vẻ của anh nhìn lất phơ lất phất không đứng đắn nhưng trong nội tâm, anh lại đang xem xét mức độ nguy hiểm của Khanh Vân. Mặc dù nhìn thì có vẻ đúng là thiếu niên, mặt mày cũng non nớt nhưng từ thân thủ lưu loát của y, nhất định anh không thể coi thường. Lâm Vũ Hào có chút giao tình với mình, mình có nên nhắc nhở một chút không đây?

Khanh Vân chỉ cần tốn một giây đã cởi xong thắt lưng của Nhiếp Thần Uyên, kéo cổ áo anh ra, hai người cùng nhau ngã xuống ghế sôpha. 

Dáng người của Nhiếp Thần Uyên cực kì cao lớn, vừa vặn có thể che kín Khanh Vân nhỏ gầy không có một khe hở. 

Nhiếp Thần Uyên kinh ngạc nhìn vết máu trên người Khanh Vân, hỏi: "Tại sao lại bị thương thành như thế này?" 

Anh lại cúi đầu nhìn huy hiệu trường trên đồng phục đối phương, nhíu mày hỏi: "Trường trung học Tuyên Thành? Mấy đứa đánh nhau thành như này, bên trường cũng mặc kệ sao?" 

Khanh Vân căn bản không có tâm trạng để ý tới anh, hiện giừo trong đầu y đang điên cuồng vơ vét ký ức của nguyên chủ, những tin tức ở thế giới này, muốn tìm xem thứ gì có thể khiến Lâm Vũ Hào xem nhẹ mình. 

Tránh thoát được khỏi lần này thì tốt, Thiên Đạo sẽ không mãi mãi dính lên người nhân vật chính. Lúc này có lẽ là do nó cũng hoài nghi cái chết của mình nên mới tới từng thế giới kiểm tra một chút thôi.

Lúc đầu có cơ thể ngăn cản, Khanh Vân chỉ cần đơn giản ngụy trang là có thể tránh né Thiên Đạo. Nhưng nếu thấy nguyên chủ còn sống, Lâm Vũ Hào nhất định sẽ kinh ngạc, đồng thời tia Thiên Đạo bám trên người gã cũng sẽ nhận ảnh hưởng, cẩn thận điều tra y. Cho nên lần này chỉ cần tránh thoát được khỏi Lâm Vũ Hào, y liền có thể tránh khỏi Thiên Đạo. 

Khanh Vân chuyển mắt nhìn qua bàn trà, thấy nước hoa cho khách mời ở trên đó, liền vươn tay đập nát lọ nước hoa xuống mặt đất. Mùi thơm nồng đậm lập tức tràn ra, che khuất mùi máu tanh trên cười y. 

Làm xong mọi thứ, Khanh Vân hoàn toàn nằm gọn ở trên ghế, con ngươi lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm Nhiếp Thần Uyên, im lặng truyền đạt lời uy hiếp. Cùng lúc đó, ngón tay hơi lạnh của y chui vào trong vạt áo sơmi của Nhiếp Thần Uyên. 

Nhiếp Thần Uyên bị động tác của y làm cho cơ bắp phần lưng co rúm hai lần, vừa định mở miệng trêu chọc hai câu, anh lại phát hiện ngón tay của Khanh Vân đặt lên ngay vị trí cột sống thứ năm của mình. 

Vị trí này, chỉ cần Khanh Vân dùng sức đập xuống, anh không chết cùng tàn tật. 

Nhiếp Thần Uyên triệt để thu liễm ý cười, thật sâu nhìn vào trong mắt Khanh Vân. Đôi mắt thanh triệt như một hồ nước trong suốt, nhưng dưới mặt hồ lại ẩn chứa sự điên cuồng. 

Nhiếp Thần Uyên biết, đây không chỉ là uy hiếp mà còn là một loại kiên quyết chuẩn bị đồng quy vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play