Đúng là tên ngốc!
Nhìn khẩu hình "chiến đấu vì em" của Nhiếp Thần Uyên trên màn hình, khóe miệng Khanh Vân giương lên một độ cong vui vẻ.
Nhiếp Thần Uyên vẫn không biết mình bị ghét bỏ, mỗi trận kết thúc đều hứng thú bừng bừng "tranh công" với Khanh Vân. Đáng tiếc thi đấu xếp hạng kết thúc rất nhanh, còn lại một trận cuối cùng, nếu Nhiếp Thần Uyên thắng có thể giành được tư cách tỷ thí với "người đứng đầu" Lâm Vũ Hào.
Nhiếp Thần Uyên ngồi ở trên ghế, chưa thỏa mãn thở dài. Anh chính là cố ý, toàn bộ con người anh đều tràn đầy tình yêu với Khanh Vân, anh muốn nói về quyền sở hữu y với toàn thế giới. Về phần người ngoài có cái nhìn gì với tình cảm của hai người họ, đây hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của anh.
Nhiếp Tùng Bình ngồi trên ghế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ Nhiếp Thần Uyên ở phía dưới lại làm ra chuyện kinh hãi thế tục nào nữa. Mà trong phòng ông cũng sôi trào, mấy vị gia chủ trong nhà có cháu gái không hiểu sao lại đột nhiên cãi nhau, cả ông nội Vương Diệu Vân cũng không tránh thoát.
"Lão Vương, tôi biết ông không phải là thứ tốt mà! Cháu gái của ông đã hẹn hò với tên nhóc họ Lâm kia, thế mà còn định quấn cả Tiểu Nhiếp nữa!" Cố gia chủ tính tình ngay thẳng nhất hô hào, chỉ thiếu chỉ thẳng mặt ông nội Vương Diệu Vân mắng chửi.
"Chó má! Ông có biết nói chuyện không thế? Dựa vào cái gì mà ông nghi ngờ Diệu Vân nhà tôi, tôi cảm thấy ông là muốn đánh nhau thì có! Có khi ở trong phòng đó là cháu gái của ông đấy!" Vương gia chủ nói vậy, trong lòng lại âm thầm hối hận. Nếu sớm biết thực lực của Nhiếp Thần Uyên...
"Ông không biết động não à? Nếu thật sự là cháu gái của tôi, tôi còn nói như vậy à?!" Cố gia chủ nhìn vẻ mặt của Vương gia chủ không giống giả bộ, xoay người định đổi sang người khác.
Ông ta chỉ vừa người vừa mới há miệng, người kia tức khắc trợn mắt dỗi lại: "Ông đừng có nói bừa nữa, nhà tôi làm gì có cháu gái!"
Cố gia chủ lập tức ngượng ngùng thu hồi ngón tay, khóe mắt liếc qua chỗ Nhiếp Tùng Bình.
Nhiếp Tùng Bình nơi nào không hiểu. Trong phòng này toàn là lão hồ ly thành tinh, không có người nào ngu ngốc, sao có thể rùng beng như này được. Rõ ràng là ra vẻ cho ông nhìn, buộc ông phải thả chút tin tức mà thôi.
Nhắc tới thì mấy lão già đó cũng không quá quan tâm tới việc tiểu bối bày tỏ tình cảm, nhưng chỗ quái lạ là Nhiếp Thần Uyên thể hiện quá mức nhiệt tình.
Qua mấy trận so tài, đừng nói là mấy người họ nảy sinh lòng hiếu kì, toàn bộ người ngồi trong phòng, ở dưới khán đài đều nhìn chòng chọc vào phòng Nhiếp gia, chỉ ảo não sao mình không có đôi mắt nhìn xuyên tường.
Đến cả Trương Kinh Quốc với Lâm Vũ Hào cũng đều có chút hiếu kỳ, người có thể khiến Nhiếp Thần Uyên làm ra bộ dáng kia, đến cùng là có dáng vẻ như thế nào? Dù sao Nhiếp Thần Uyên chính là võ giả hậu thiên tầng chín chỉ mới hai mươi lăm tuổi, hơn nữa thực lực có vẻ không thua kém Lâm Vũ Hào chút nào, sao bọn họ có thể không chú ý được?
Nhưng Nhiếp Tùng Bình nào dám để đám người họ bàn tán Khanh Vân như cháu dâu của mình, ông đã đứng ngồi không yên, sợ Khanh Vân nổi giận sẽ lập tức phi xuống vặn cổ Nhiếp Thần Uyên.
Nhiếp Tùng Bình bình tĩnh suy xét. Nếu lúc này người bị nghị luận là ông, ông đã sớm nhịn không được đánh chết thằng cháu ngu xuẩn kia rồi.
Nhiếp Tùng Bình căng mặt, rốt cuộc nhịn không được "khụ" một tiếng. Ngay lúc mọi người tưởng ông sẽ mở miệng, thì ông lại chống gậy yên lặng ra cửa.
Khanh Vân nhìn Nhiếp Tùng Bình đột nhiên mở cửa bước vào phòng, lặng yên chuyển ánh mắt về lại màn hình, không nói gì.
Không phải vì Nhiếp Tùng Bình cứ nhìn khiến Khanh Vân có chút xấu hổ mà y với Nhiếp Thần Uyên đã cùng lăn giường, giờ nhìn ông nội của anh thái độ cung kính nói chuyện với mình, tâm tình vẫn có chút vi diệu.
Nhiếp Tùng Bình cười tới nỗi khuôn mặt mo nhăn thành một bông hoa cúc, nói giúp cho Nhiếp Thần Uyên: "Thần Uyên đến cùng vẫn còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện, mong Khanh tiên sinh thứ lỗi. Trở về, lão hủ nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt."
Lời này nói ra đến cả chính Nhiếp Tùng Bình còn đỏ mặt ngượng ngùng. Trẻ tuổi? Trẻ cái rắm! Đã sắp hai sáu rồi, còn lớn hơn Khanh Vân bốn năm tuổi, lúc này còn phải nhờ Khanh Vân nể mặt đối phương trẻ tuổi để tha thứ.
"Không sao." Khanh Vân lập tức hiểu Nhiếp Tùng Bình xin lỗi chuyện gì. Thính lực của y tốt, mọi lời xì xào bàn tán xung quanh đều đã sớm nghe được rõ ràng.
Khanh Vân đặt chén trà xuống, đi về phía bức tường trong suốt kia, kéo rèm che ra, nói: "Bọn họ muốn nhìn, vậy cứ để họ nhìn cho rõ."
Chỉ trong một cái chớp mắt khi Khanh Vân kéo rèm ra, đám người ở dưới đài lập tức yên tĩnh một giây, nhao nhao duỗi cổ nhìn về phía y.
Cùng lúc đó, mấy căn phòng xung quanh được xếp theo vòng tròn cũng đều "rào rào rào" kéo rèm ra, nghiêng đầu nhìn về phía y.
Người phụ trách đại hội cũng phân phó camera chiếu thẳng về phía y.
Tiểu thư đâu? Tiểu thư ở đâu?
Mặc cho bọn họ có duỗi cổ trừng mắt hết sức tới cỡ nào vẫn chỉ nhìn thấy một mình Khanh Vân đứng ở đó, bên trong phòng chỉ còn lại môn đồ cũng Nhiếp Tùng Bình gương mặt già nua.
Chẳng lẽ là do bọn họ thảo luận quá nhiệt tình nên dọa sợ người phụ nữ bên trong, khiến cô ta rời đi rồi sao? Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hạnh phúc của Nhiếp Thần Uyên lại loại bỏ đi sự nghi ngờ của họ.
Nhiếp Thần Uyên, người thừa kế duy nhất của Nhiếp gia, võ giả hậu thiên tầng chín thiên tư mạnh mẽ thực lực cường đại chưa tới ba mươi, thế mà lại thích đàn ông?!
Dưới đài xôn xao không ngớt, lập tức có người vạch ra thân phận của Khanh Vân. Y chính là kẻ bại trận dưới tay Lâm Vũ Hào, là đứa con trai độc nhất của Khanh Hạo Lâm, người đã bị tuồn ra bê bối cưỡng ép phụ nữ, Khanh Vân.
Người dồi dào trí tưởng tượng, lập tức cho rằng mình đã nắm được chân tướng của sự thật. Nhiếp Thần Uyên không hề nghi ngờ là muốn đối đầu với Lâm Vũ Hào, việc này có ý tứ gì? Khanh Vân là đang bán cơ thể để báo thù cho bố y!
Ánh mắt mọi người nhìn Nhiếp Thần Uyên rõ ràng mang theo chút đồng tình. Xem ra, Nhiếp Thần Uyên là thật sự động lòng, còn động cơ của Khanh Vân lại không thuần khiết.
Bọn họ cũng không phải đầu óc có bệnh, tự nhiên không dám đụng vào sát thần Nhiếp Thần Uyên ở trên võ đài, nhưng lại nhao nhao nhìn Khanh Vân lắc đầu.
Mấy vị gia chủ ở bên trên cũng trợn mắt há hốc mồm. Trương Kinh Quốc lắc đầu, trong lời nói toàn là nụ cười trên nỗi đau của người khác: "Lão Nhiếp cũng không dễ dàng a. Kinh mạch của cháu trai vừa khỏi, chân sau đã mang về một thiếu niên, còn là người có dụng tâm hiểm ác, cũng khó trách vừa nãy đối phương không chịu nói gì."
Vương gia chủ phụ họa cười cười, những gia chủ nhà khác không lên tiếng, bàn tính trong lòng lại vang lên không ngừng.
Sao người thừa kế Nhiếp gia lại ở chung với đàn ông? Nhìn bộ dáng của Nhiếp Tùng Bình rõ ràng là đi "bắt gian", không ngờ tên nhóc Khanh Vân này lại tâm cơ thâm trầm, thừa dịp này để làm thân phận của mình lộ ra ngoài ánh sáng.
"Khanh Vân? Thế mà lại là Khanh Vân?" Lâm Vũ Hào cũng chấn kinh, gã ta thật sự không ngờ Khanh Vân lại có thể mê hoặc Nhiếp Thần Uyên tới thần hồn điên đảo.
Trong lòng Lâm Vũ Hào dâng lên một sự hưng phấn quỷ dị, áp lực từ khi Nhiếp Thần Uyên ra sân rốt cuộc cũng có chỗ phát tiết. Gã ta âm trầm cười, gọi điện thoại: "Mẹ, còn vừa nhìn thấy Khanh Vân, nó lại vì báo thù con mà bán cơ thể của mình..."
Mẹ Lâm không phụ sự mong đợi của mọi người, ngay trước trận đấu cuối cùng của Nhiếp Thần Uyên đã đuổi kịp tới hiện trường. Bà ta cũng không làm gì, chỉ đứng trước camera, nước mắt tụ lại trong hốc mắt nhìn Khanh Vân trong phòng, nói: "Khanh Vân, mẹ thật sự rất thất vọng về con."
Dứt lời, nước mắt bà ta liền rơi xuống, khóc tới hoa lê đái vũ, đấm ngực dậm chân, tựa như vừa đau lòng vừa áy náy vì hành vi của Khanh Vân.
Lâm Vũ Hào hợp thời đuổi tới, nắm một tay mẹ Lâm an ủi, một bên làm ra dáng vẻ con ngoan hiểu thảo, một bên càng làm nổi bật Khanh Vân làm cho người ta khiển trách.
Nhìn một màn mẫu tử tình thâm ở bên dưới, Khanh Vân nhẹ nhàng nở một nụ cười châm chọc. Y đã dám đứng ra thì không sợ bị người khác chỉ trích, phản ứng của mẹ Lâm với Lâm Vũ Hào cũng không có liên quan tới y.
Lúc này, cuối cùng trận tranh tài của Nhiếp Thần Uyên cũng đã bắt đầu, kéo toàn bộ lực chú ý của mọi người về.
Vẻ mặt Nhiếp Thần Uyên thâm trầm như nước, chậm rãi đi lên lôi đài, đảo mắt qua toàn bộ hội trường, đặt hết mọi phản ứng của mọi người vào trong mắt. Lúc này một bên anh nổi lên tâm tư bạo ngược vì người khác chửi bới Khanh Vân, một bên anh lại mừng rõ như điên khi Khanh Vân đáp lại mình.
Nhiếp Thần Uyên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt giảo hoạt trong trẻo của Khanh Vân, lập tức hiểu rõ cười cười.
"Đừng nói là anh thật sự động tâm đấy?" Đối thủ vừa mới lên lôi đài đã lập tức đánh gãy hai người.
Đối thủ trận này của Nhiếp Thần Uyên tên là Trương Cuồng, là quán quân trước khi bị Lâm Vũ Hào khiêu chiến, sau khi bị đánh bại đã trở thành tiểu đệ đầu tiên chân chính trên ý nghĩa bị gã ta thu phục.
Trương Cuồng từ nhỏ đã được Trương Kinh Quốc thu dưỡng, chính là dựa vào hắn mà hiệp hội cổ võ mới năm lần đạt giải nhất đại hội cổ võ. Hắn đã quẹt ở hậu thiên tầng tám gần mười năm, nhưng lúc ấy Lâm Vũ Hào có tu vi hậu thiên tầng bảy đã đánh bại hắn. Từ đó về sau, hắn liền tâm phục khẩu phục.
"Mặc dù tôi biết anh đã tới hậu thiên tầng chín nhưng anh tuyệt đối kém hơn Vũ Hào. Cậu ấy có thể chiến đấu với người hơn cấp." Dù tu vi thấp hơn Nhiếp Thần Uyên nhưng Trương Cuồng vẫn cực kì khinh thường anh.
Lúc này tâm trạng của Nhiếp Thần Uyên không vui, không muốn nói nhảm với hắn, chỉ quay đầu nhìn trọng tài, ra hiệu cho hắn bắt đầu trận đấu.
Ai ngờ đúng lúc này, Trương Cuồng lại chuyển chủ đề lên người Khanh Vân: "Cậu ta lên giường như thế nào? Nhìn da thịt mềm mại mại kia, cũng không biết bị chơi có tư vị như thế nào?" Dứt lời hắn còn cười mập mờ, xoa xoa đôi bàn tay ám chỉ.
Tiếng chuông trận đấu bắt đầu vang lên, cùng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn liền xuất hiện.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Người xem không hiểu.
Có người mắt sắc, kinh hô một tiếng, nói: "Cánh, cánh tay...Cánh tay của ai kia?"
Dần dần mọi người cũng nhìn thấy, trên lôi đài có một cánh tay vặn vẹo đang nằm ở đó, giống như bị người ta mạnh mẽ kéo đứt khỏi người, da thịt rối tinh rối mù, máu tươi phun ra đầy mặt sàn.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lại là một ngày thả Nhiếp Tiểu Uông ra, ngày mai sẽ thấy đại thần Khanh Vân phát uy~