Một ông lão tóc trắng xóa nhưng tinh thần minh mẫn bước vào, theo sau là hai vệ sĩ áo đen.
"Ông nội?" Nhiếp Thần Uyên nhíu mày nhìn người tới, trong lòng hơi kinh ngạc.
"Nghe cháu tới phòng nghỉ mãi không ra, nên ông tới xem thử." Nhiếp Tùng Bình chống gậy đi tới bên cạnh ghế sôpha, không để ý tới Nhiếp Thần Uyên, ngược lại vẻ mặt hi vọng nhìn Khanh Vân hỏi: "Cậu bé, cậu có thể nói tỉ mỉ một chút về chuyện kinh mạch của Thần Uyên không?"
Đương nhiên ông biết vì sao cháu trai lại đuổi người đi. Nhiếp gia đã tìm danh y khắp nơi khám kinh mạch cho Nhiếp Thần Uyên nhưng đều không ai có cách. Nghe nói phải là một võ giả Hậu thiên viên mãn mới có thể đánh thông được kinh mạch của Nhiếp Thần Uyên.
Giới cổ võ có hai cảnh giới lớn là hậu thiên, sau đó là tiên thiên, hậu thiên viên mãn là giai đoạn ở giữa. Nhưng trên thế giới này, đã hai trăm năm nay chưa từng có một tiên thiên nào xuất hiện, chỉ còn sót lại mấy hậu thiên viên mãn. Thế nhưng trong lòng mấy người đó đều đang nghĩ cách trở thành tiên thiên, sao có thể nguyện ý lãng phí năng lực và thời gian tới chữa trị cho Nhiếp Thần Uyên được.
Vì chuyện cháu trai, Nhiếp Tùng Bình đã sầu bạc trắng cả đầu, lại bất đắc dĩ lại phát hiện Nhiếp gia căn bản không thể bắt ép mấy hậu thiên viên mãn không dính thế tục kia được.
Thiếu niên trước mắt này càng không dính dáng gì tới hậu thiên viên mãn nhưng sống tới từng tuổi này rồi, Nhiếp Tùng Bình biết có vài người sẽ có kỳ ngộ, cho nên với suy nghĩ muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, liền hỏi một chút.
Thấy chính chủ đến, Khanh Vân vứt bỏ Nhiếp Thần Uyên, tiến lên nói chuyện với Nhiếp Tùng Bình. Những lời vừa nãy vốn là y muốn nói cho Nhiếp Tùng Bình ở ngoài cửa nghe.
"Tôi biết tôi như này, mấy người sẽ không tin, không bằng thử một lần. Nhiếp gia chủ thấy sao?"
Nhiếp Tùng Bình trầm ngâm một lúc, việc này liên quan tới tính mạng của cháu trai, ông kiểu gì cũng phải cẩn thận một chút: "Không biết cậu muốn dùng biện pháp gì?"
Thật sự là không thấy thỏ thì không thả chim ưng. Khanh vân nhíu mày, nói: "Tôi có một phương thuốc."
Quả nhiên! Nhiếp Tùng Bình nhẹ gật đầu, nói: "Nơi này không an toàn. Cậu có thể cùng chúng tôi tới Nhiếp gia nói chuyện không?"
Ba người bí ẩn rời khỏi tiệc rượu, ngồi trên xe đi về Nhiếp gia.
Trong lúc đó, Nhiếp Thần Uyên rất nhiều lần muốn nói chen vào nhưng đều bị Nhiếp Tùng Bình với Khanh Vân bỏ qua. Anh nhìn vẻ mặt hơi nâng cằm kiêu ngạo của Khanh Vân, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Mấy người trở về Nhiếp gia, Khanh Vân không nói hai lời liền lập tức nâng bút viết một phương thuốc, để người chuẩn bị dược liệu cùng thùng tắm.
Ở giới cổ võ không hiếm việc tắm thuốc, thậm chí mỗi thế gia đều có phương thuốc trân tàng. Nguyên chủ hình như cũng có chút hiểu biết về phương diện này, trong trí nhớ có một ít kiến thức cơ bản về dược liệu.
Khanh Vân kết hợp với kiến thức của mình cũng dược lý ở thế giới này, sáng tạo ra phương thuốc này.
Sau khi đưa phương thuốc, Khanh Vân liền yêu cầu đi tắm, thay bộ quần áo khác. Một là y có bệch sạch sẽ nghiêm trọng, thực sự không chịu đựng nổi; hai là vì người Nhiếp gia cũng cần thời gian để nghiên cứu phương thuốc này.
Đợi tới khi Khanh Vân đi ra, Nhiếp Thần Uyên đã vẻ mặt đầy bất đắc dĩ ngồi trong thùng tắm, thiết bị tăng nhiệt độ bên dưới cũng đã được bật lên.
Khanh Vân quét mắt nhìn một hàng vệ sĩ sau lưng Nhiếp Tùng Bình, biết tính an toàn của phương thuốc đã được nghiệm chứng. Y gật đầu với Nhiếp Tùng Bình, nói: "Bắt đầu đi."
Hai vệ sĩ đứng bên cạnh thùng tắm liền cầm một sọt dược liệu lớn đổ vào trong thùng tắm.
"Để tôi." Khanh Vân vươn tay ngăn cản, tiếp nhận dược liệu, quan sát nhiệt độ của nước, từ từ nắm một nắm dược liệu ném vào.
Ở thế giới cũ, cơ thể của Khanh Vân bị tàn tật, từ nhỏ đã bệnh nặng, một thân bệnh này bệnh tới hơn vạn năm. Bệnh lâu thành lương y, mặc kệ là luyện dược hay chữa bệnh, y đều được xem như là cao thủ.
"Cậu còn biết cái này?" Nhiếp Thần Uyên chịu đựng nhiệt độ nóng bỏng của nước, nhíu mày hỏi.
Khanh Vân căn bản không định phản ứng lại, chỉ trầm mặc ném dược liệu vào. Lại không biết với vẻ mặt non nớt hiện giờ của mình, bày ra bộ dáng này, quả thực là nghiêm túc tới đáng yêu.
Nhiếp Thần Uyên khẽ cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp mang theo chút vui vẻ. Đứa nhóc này đúng là thú vị, không vui cứ biểu hiện hết ra mặt, đúng là một chút ngụy trang cũng không có.
Nhiếp Tùng Bình ở một bên sai người ghi lại thời gian và chủng loại dược liệu Khnah Vân ném vào. Ông tự nhiên không dám toàn quyền đặt sự an toàn của cháu trai vào trong tay Khanh Vân, mục đích thiếu niên tiếp cận Nhiếp gia không rõ. Phương thuốc này nếu có tác dụng thì giữ lại, nhưng Khanh Vân thì không, sau này cho chút thù lao rồi đuổi đi là được.
Khanh Vân nhìn động tác của Nhiếp gia, khóe miệng giương lên thành nụ cười trào phúng. Y không bỏ dược liệu dựa vào thời gian, mà là nhìn mức lửa. Phương thuốc này chỉ là ngụy trang, sử dụng một vài dược liệu cơ bản, căn bản không trị được kinh mạch của Nhiếp Thần Uyên, chỉ có tác dụng bảo vệ.
Thứ chân chính có thể cứu Nhiếp Thần Uyên, là y!
Thả dược liệu xong, Khanh Vân vẫn chưa dừng tay. Y tinh tế gấp tay áo lên, vươn cánh tay vào trong thuốc tắm, năm ngón tay sờ tới sau lưng Nhiếp Thần Uyên.
Thấy y có dị động, các vệ sĩ lập tức vây quanh.
"Sao vậy? Còn chưa sờ đủ hả?" Nhiếp Thần Uyên trêu chọc. Vừa định xoay đầu nhìn Khanh Vân, đột nhiên một cỗ nội lực bá đạo chui vào trong cơ thể anh, quyết đoán khuếch trương kinh mạch chưa hề có động tĩnh gì hơn mười năm qua của anh.
Nhiếp Thần Uyên còn chưa kịp kinh ngạc tự hỏi làm sao Khanh Vân tuổi còn nhỏ mà lại có công lực thâm hậu như vậy thì cả người anh đã đau đớn tới nỗi không nói ra lời, anh cắn chặt răng, cơ thể không tự chủ run rẩy.
"Thiếu gia!" Tiếng kinh hô vang lên.
Bọt nước văng tứ tung, xung quanh đột nhiên lại bốc hơi một cách kỳ lạ, nước ở trong thùng cũng gần như sôi trào, đều là phản ứng do bị nội khí của Khanh Vân kích thích.
Vệ sĩ muốn tiến lên chế trụ Khanh Vân nhưng lại bị Nhiếp Tùng Bình run rẩy tay chân ngăn lại. Nội khí mạnh mẽ tới cỡ này...
Cây gậy của Nhiếp Tùng Bình suýt chút nữa không chống đỡ nổi cơ thể run rẩy của ông, ánh mắt nhìn Khanh Vân như đang nhìn một con quái vậy.
"Cậu bé...Không, Khanh tiên sinh lại là...lại là hậu tiên viên mãn sao?" Nhiếp Tùng Bình phải vấp đi vấp lại mấy lần mới hỏi được câu này. Ông lớn như vậy rồi, là hậu thiên tầng chín, đã gặp qua không ít võ giả tầng mười nhưng lại chưa thấy ai có được nội lực hùng hậu hòa hợp, tinh luyện tới tình trạng như này.
Hậu thiên viên mãn, cũng chỉ có mấy lão yêu quái gần đất xa trời trong giới cổ võ có khả năng đạt tới. Nếu không phải ông tận mắt nhìn thấy, dù ai nói gì, ông cũng sẽ không tin cậu thiếu niên trẻ tuổi trước mặt mình này vậy mà đã đạt được tới loại cảnh giới này. Đây là bắt đầu tu luyện từ lúc còn ở trong bụng mẹ sao?
Khanh Vân thu tay lại, chỉ cười không nói.
Nhiếp Tùng Bình coi là y ngầm thừa nhận, che ngực, chỉ cảm thấy như cả người đều muốn nằm liệt ra.
Một bên ông nhìn đứa cháu trai đang đau khổ quẫy đạp trong thùng tắm, nước mắt rơi đầy mặt. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng Nhiếp gia cũng có được một đường sinh cơ; cuối cùng ông cũng có thể nhìn thấy cháu trai của mình chuyển biết tốt đẹp trước khi xuống mồ.
Một bên khác, ông lại nhịn không được nhiệt huyết sôi trào. Khanh Vân mới bao tuổi? Ước chừng mới mười tám, một hậu thiên viên mãn mười tám tuổi! Điều này khiến người đã bước nửa chân vào quan tài vừa thấy hổ thẹn vừa hâm mộ, càng là chấn kinh!
Lâm Vũ Hào chưa đủ hai mươi đã đạt tới hậu thiên tầng bảy, đã được toàn giới vổ võ khen ngợi là thiên tài. Vậy Khanh Vân được coi là gì? Yêu nghiệt sao? Đúng! Chính là yêu nghiệt!
Nhiếp Tùng Bình phải mất một lúc lâu mới bình phục lại tâm tình, lau sạch nước mắt trên mặt, trong lòng dâng lên sự mừng rỡ cùng cực. Có Khanh Vân là hậu thiên viên mãn khơi thông kinh mạch cho Nhiếp Thần Uyên, chí ít đã có tám phần xác suất là có thể chữa khỏi.
Nhiếp Tùng Bình đẩy vệ sĩ đang đỡ sau lưng mình ra, chống gậy đứng vững, vẻ mặt kích động nhìn Khanh Vân nói: "Lúc trước có nhiều chậm trễ, mong Khanh tiên sinh đừng trách tội. Cậu có thể cùng lão già này tới thư phòng nói chuyện được không?"
Nhiếp Tùng Bình hạ quyết tâm, mặc kệ mục đích Khanh Vân tiếp cận là gì, ông cũng phải lưu y lại Nhiếp gia.
Khanh Vân gật đầu, một bên đi theo Nhiếp Tùng Bình về phía thư phòng, một bên lại nghiêng đầu giảo hoạt nhìn về phía Nhiếp Thần Uyên.
Tên nhóc này nhất định là cố ý! Nhiếp Thần Uyên cắn răng. Một hơi đánh nhiều nội lực như vậy vào cơ thể anh, không tiếc hao phí một phần để bảo vệ kinh mạch của anh là vì muốn cho anh một bài học, muốn "hồi báo" lại sự lỗ mãng lúc nãy ở tiệc rượu của anh sao?
Nhiếp Thần Uyên nhịn xuống cơn đau nhức, khóe miệng giương lên một nụ cười yêu tà, ánh mắt càng làm càn đảo qua từ trên xuống dưới Khanh Vân. Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên mắt cá chân trắng muốt như ngọc của y, như đang liếm láp nó, cho tới khi ánh mắt mơ hồ.
Hiện tại Khanh Vân thật sự đã là hậu thiên viên mãn sao? Đương nhiên là không.
Nguyên chủ chỉ mới tới hậu thiên tầng ba, sau đó còn bị phế đan điền. Tốc độ cải tạo lại cơ thể nhờ linh hồn của Khanh Vân rất nhanh, nhưng không có khả năng lập tức nâng cảnh giới lên hậu thiên viên mãn.
Cho nên y mới đưa ra phương thuốc, hoặc làm những chuyện khác đều là vì muốn kéo dài thời gian, để tu vi của cơ thể này lần nữa tăng lên một chút. Chỉ cần đạt tới hậu thiên tầng bảy, lấy lực khống chế của y, hoàn toàn có thể chuyển nội lực thành của hậu thiên viên mãn.
Lúc Nhiếp Thần Uyên tỉnh lại, bên người chỉ còn lại hai vệ sĩ.
Kinh mạch của anh đã được đả thông mấy đầu, một cỗ lực lượng nhu hòa đang chầm chậm lưu động, bảo hộ lấy kinh mạch anh.
Cảm nhận được lực lượng đã khôi phục trong cơ thể mình, Nhiếp Thần Uyên lắc đầu cười khổ. Vốn cơ thể của anh cực kì mạnh mẽ, chỉ bằng lực lượng của bản thân đã đạt tới hậu thiên tầng mười nhưng mười năm trước, kinh mạch đột nhiên xảy ra vấn đề, không chỉ tắc nghẽn mà còn trở nên cực kì suy yếu. Cơ thể khỏe mạnh cùng kinh mạch yếu ớt không đạt được sự cân bằng, khiến bệnh tình ngày càng thêm nặng.
Không ngờ đứa nhóc Thanh Vân kia thật sự có thể chữa được. Nhiếp Thần Uyên thầm than, đúng là đã nhiều lần xem nhẹ y.
* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.
"Khanh Vân?"
Lâm Vũ Hào nhìn Nhiếp Thần Uyên đang đánh bida, lông mày nhíu lại, nhưng ngữ khí lại bình thản hỏi: "Anh Nhiếp, tại sao anh lại hỏi tới nó?"
Trong lòng gã ta nhanh chóng quay ngược thời gian trở lại, tự hỏi. Tại sao Nhiếp Thần Uyên lại hỏi Khanh Vân? Khanh Vân có chỗ nào hấp dẫn được Nhiếp Thần Uyên sao? Diện mạo tốt?
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi." Nhiếp Thần Uyên đánh một gậy xong, đứng thẳng người, nhìn như hờ hững, khóe miệng lại giương lên.
Dạo này Khanh Vân vẫn luôn ở lại Nhiếp gia nhưng lại cực kì không chào đón anh. Mỗi lần nhìn thấy Nhiếp Thần Uyên, y đều chỉ kém dán bốn chữ "tôi rất ghét anh" thật to ở trên trán mà thôi.
Nhiếp Thần Uyên cảm thấy buồn cười, anh muốn tìm hiểu rõ về y nhưng lại không thấy đường nào, cuối cùng lại tới tìm Lâm Vũ Hào.
"Em cũng không hiểu rõ về nó." Lâm Vũ Hào cười cười, đáp: "Em với thằng bé tiếp xúc không nhiều, nhưng nghe nói tới tuổi này cũng chỉ mới hậu thiên tầng ba. Với cả nó ôm địch ý rất lớn với em, còn những cái khác...em cũng không dễ nói."
Lâm Vũ Hào giống như bất đắc dĩ thở dài, tựa như một người anh trai tốt lo lắng cho em trai của mình, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo. Khanh Vân? Sau này sẽ không có người này nữa!
Hậu thiên tầng ba? Nhiếp Thần Uyên nhíu mày liếc nhìn Lâm Vũ Hào một cái. Xem ra tên nhóc kia giấu rất kĩ, cũng không phải chỉ có mình anh.
"Anh Nhiếp, có phải anh coi trọng nhân viên phục vụ lúc trước ở tiệc rượu không? Thế nào? Đúng lúc em có quen biết với cậu ta." Trên mặt Lâm Vũ Hào nở nụ cười mỉm người đàn ông nào cũng hiểu, đáy lòng lại nảy sinh sự khinh thường.
Nhiếp Thần Uyên hứng thú với Khanh Vân? Vậy thì dùng những người khác hấp dẫn anh ta thôi. Lần trước không phải hai người "đánh nhau" ở trong phòng nghỉ sao? Dù sao cũng có lực hấp dẫn hơn Khanh Vân chưa từng được thấy mặt chứ?
Lâm Vũ Hảo lải nhải liên miên về chuyện nhân viên phục vụ kia, ánh mắt Nhiếp Thần Uyên từ nghiêm túc, cuối cùng trở nên âm trầm đáng sợ. Thế mà anh lại không biết nhân viên phục vụ kia không chỉ được hiệp hội cổ võ sắp xếp, mà Lâm Vũ Hào cũng cắm một chân.
Lâm Vũ Hào đang nói hăng say, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Gã nhận máy, sau đó lập tức biến sắc, hô: “Khanh Vân đang ở trường?! Không thể nào!”