Thông tin từ bên kia điện thoại truyền tới khiến Lâm Vũ Hào quá mức kinh ngạc, đến mức quên Nhiếp Thần Uyên cũng ở bên cạnh. 

Người nghe có tâm, Nhiếp Thần Uyên không khỏi nhíu mày. Khanh Vân vẫn là học sinh lớp mười hai, bây giờ ở trường không phải là rất bình thường sao? Vì sao Lâm Vũ Hào lại kinh ngạc như vậy? Vì sao gã ta lại có thể xác định Khanh Vân không thể ở trong trường? 

"Chẳng lẽ vết thương trên người tôi là do tôi tự mình gây ra sao?" 

Hình ảnh Khanh Vân mắt đỏ chất vấn đột nhiên xuất hiện trong đầu Nhiếp Thần Uyên, khiến anh không khỏi nhìn Lâm Vũ Hào thật sâu một cái. 

Lâm Vũ Hào tự giác mình lỡ lời, người tâm cơ thâm trầm như gã biết loại chuyện này càng bôi sẽ càng đen, ngược lại gã ta lại như trút được gánh nặng thở phào một cái, tiếp tục ra vẻ chuyên chú gọi điện thoại: "Lần trước gặp Tiểu Vân, nó vẫn còn thương tâm vì chuyện của Khanh gia chủ, bây giờ ra ngoài là tốt rồi. Cậu ở trường nhớ quan tâm nó một chút." 

Dường như đang cực kì quan tâm tới Khanh Vân, Lâm Vũ Hào liên tục dặn dò người ở phía bên kia mấy câu, nhưng ánh mắt thâm trầm của Nhiếp Thần Uyên từ đầu tới cuối đều chưa từng biến mất. 

"Anh Lâm, hôm nay dì Lâm muốn tới trường gặp anh..." 

Vừa nghe thấy lời này, trong mắt Lâm Vũ Hào lập tức toát vẻ âm ngoan. Gã ta mang theo ý cười cúp máy, trong lòng lại nộ khí cuồn cuộn. Làm sao mà Khanh Vân có thể còn sống được? Còn chọn thời gian này tới trường, hôm nay Nhiếp Thần Uyên lại đúng lúc hỏi về y... 

Trong lòng Lâm Vũ Hào ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Gã cũng không sợ mẹ Lâm biết chuyện gã hạ thủ với Khanh Vân, gã sợ chính là sau khi Khanh Vân nhìn thấy mẹ Lâm, cảm xúc kích động sẽ nói hươu nói vượn ở trong trường. Dù sao gã vẫn đang phải tới trường, Khanh Vân nói kiểu gì cũng sẽ có hại tới hình tượng gã vất vả tạo ra. 

"Anh Nhiếp." Lâm Vũ Hào ngượng ngùng cười nói: "Mẹ em muốn tới trường nhìn em nên em phải trở về trường trước khi bà ấy tới mới được." 

Lâm Vũ Hào đã sớm quá tuổi học cấp ba, gã cũng nửa đường bỏ học nhưng sau khi mẹ Lâm biết, vì muốn đền bù cho gã nên đã kiên quyết nhét gã vào. 

"Trường Tuyên Thành đúng không? Tôi cũng tốt nghiệp ở đó, đúng lúc trở về nhìn xem." Nhiếp Thần Uyên sắc mặt không đổi nói dối. Anh đã sớm quên minh học ở trường cấp ba nào, theo sau Lâm Vũ Hào thuần túy là không yên lòng Khanh Vân. 

Mặc dù tu vi của Khanh Vân cao ngoài dự liệu nhưng lúc trước ở yến hội, không hiểu sao lại có vẻ sợ Lâm Vũ Hào. Bây giờ Nhiếp Thần Uyên đã tin tưởng Khanh Vân tám phần, nhưng tu vi của Lâm Vũ Hào rõ ràng không bằng Khanh Vân, tại sao lại có thể đả thương y được? 

Nhiếp Thần Uyên nghĩ tới Khanh Vân, lại nhìn Lâm Vũ Hào, không hiểu sao lại hoài nghi về năng lực nhìn người của mình. Người vốn tưởng rằng nhu nhược yếu đuối lại vừa cường đại vừa kiêu ngạo, người vốn tưởng rằng phóng khoáng khoan hậu, có lẽ lại là một con rắn độc. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Một chiếc xe bentley điệu thấp lại ẩn hiện sự xa hoa dừng trước cổng trường trung học Tuyên Thành, cửa xe từ từ mở ra, mẹ Lâm toàn thân hàng hiệu xa xỉ bước xuống. 

"Tới đây là được rồi." Bà ta xoay người nói với tài xế, cười nói: "Tôi chỉ muốn vào xem Vũ Hào một chút thôi. Thằng bé mới tới trường được mấy ngày, sợ là vẫn chưa quen. Làm phiền cậu ở chỗ này chờ tôi một lát." 

Từ đầu tới cuối mẹ Lâm luôn treo nụ cười ôn nhu khiến người ta cảm thấy thân thiết. Dù bà ta đã hơn bốn mươi nhưng do bảo dưỡng tốt, trên mặt dù đã có vẻ tài trí ôn nhu của một người phụ nữ thành thục nhưng lại mơ hồ có chút trẻ con của thiếu nữ thanh xuân. Là gia chủ phu nhân ở Khanh gia gần hai mươi năm, càng làm cho bà ta có thêm vài phần tự phụ. Hiển nhiên đây là một người đàn bà biết vận dụng ưu thế của bản thân. 

Lâm Vũ Hào đã gần hai mươi, sau khi tốt nghiệp sơ trung liền bỏ học nhưng do mẹ Lâm cảm thấy vô cùng áy náy, nhất định muốn bù đắp cho kiếp sống học sinh của gã nên đã nhét gã vào trường cao trung tốt nhất trong thành phố. 

Mẹ Lâm khoan thai đi trên con đường nhỏ trong trường, vươn tay đỡ lấy một chiếc lá cây đang rơi xuống, khẽ cười. 

Đương nhiên bà ta biết Lâm Vũ Hào hoàn toàn không có hứng thú với trường học, bà ta cũng biết lúc này tám phần là gã ta không ở trường nhưng bà ta cũng càng biết rõ hơn làm cách nào để gã ta cảm thấy vui vẻ. Lâm Vũ Hào muốn bà ta biểu hiện ra dáng vẻ của một bà mẹ tốt, vậy bà ta nhất định phải làm một cách hoàn hảo mới được. 

Mẹ Lâm tùy ý vứt chiếc lá kia đi, quay đầu, lại đột nhiên trợn tròn mắt, mặt nạ ôn nhu lập tức cứng đờ, thay vào đó là một vẻ mặt vặn vẹo. 

"Tại sao mày lại ở đây!?" 

Khanh Vân cũng hơi kinh ngạc. Y cảm thấy rất hứng thú với khoa học kĩ thuật ở thế giới này, cũng không muốn tới trường nhận giáo dục nên hôm nay y tới trường để làm đơn tạm thời xin nghỉ, không ngờ lại gặp được mấy người này ở đây. 

Nhìn mẹ Lâm đang cứng còng tại chỗ, còn có Lâm Vũ Hào vẻ mặt âm trầm đứng sau bà ta không xa, cùng Nhiếp Thần Uyên chẳng biết tại sao cũng ở chỗ này, khóe miệng Khanh Vân giật giật với biên độ cực kì nhỏ. 

"Tôi cũng học ở trường này." Khanh Vân nhìn mẹ Lâm, nhàn nhạt đáp. 

Nghe thế, hai người ở sau lưng mẹ Lâm đồng thời thay đổi sắc mặt. Lâm Vũ Hào phủ lên chiếc mặt nạ bất đắc dĩ nhưng sâu trong ánh mắt lại càng thêm âm trầm, nhanh chóng bước về phía mẹ Lâm. 

Nhiếp Thần Uyên nhìn mẹ Lâm, như có điều suy nghĩ. Nói thế nào thì mẹ Lâm cũng ở Khanh gia hai mươi năm, sao có thể không biết Khanh Vân học ở ngôi trường này chứ? Phản ứng này của bà ta quả thực giống hệt Lâm Vũ Hào lúc trước. 

Giống hệt? Nhiếp Thần Uyên con ngươi co rụt lại, khiếp sợ nhìn Lâm Vũ Hào với mẹ Lâm đang rúc ở một chỗ. 

Lâm Vũ Hào động thủ với Khanh Vân, anh còn có thể hiểu được nhưng mẹ Lâm thế mà cũng hiểu rõ tình hình sao? Bà ta chính là mẹ ruột đã nuôi Khanh Vân mười tám năm, vậy mà lại không ngăn cản khi Lâm Vũ Hào hạ tử thủ với Khanh Vân sao? 

Nghĩ tới những gì Khanh Vân có lẽ đã phải trải qua, Nhiếp Thần Uyên với kiến thức rộng rãi cũng không khỏi lạnh sống lưng. 

Khanh Vân lại cười thầm. Mẹ Lâm không phải là muốn hỏi vì sao y ở đây, chỉ sợ là bà ta muốn hỏi vì sao y vẫn còn sống nhỉ? Hiển nhiên người đàn bà này biết chuyện vài ngày trước đó "Khanh Vân" đi tìm mình, cũng biết chuyện Lâm Vũ Hào đã quyết định hạ tử thủ với đứa con trai khác của mình. 

Lâm Vũ Hào tiến lên nắm tay mẹ Lâm, ánh mắt quan tâm, dù trên mặt không hiện nhưng đáy lòng lại ầm thầm quyết tâm. 

Vốn cho rằng Khanh Vân bị gã đả thương tới trình độ kia, chỉ có một con đường chết, không ngờ hôm nay y lại xuất hiện ở trong trường. Bây giờ đang là thời điểm tan học, xung quanh đã có vài học sinh. Nếu như lúc này Khanh Vân nói lung tung gì đó, hình tượng gã ta khổ tâm gầy dựng lên chỉ sợ sẽ xuất hiện vết bẩn. 

Vừa nghĩ tới việc đó, trong mắt Lâm Vũ Hào liền không tự chủ xuất hiện một chút ác độc. 

"Dạo này trạng thái của mẹ có một chút không tập trung, bây giờ nhìn thấy em chỉ sợ là nhớ lại khoảng thời gian bị cưỡng ép lúc trước nên sắc mặt mới không tốt." 

Mẹ Lâm thuận thế thể hiện vẻ mặt hơi tiều tụy, cau mày suy yếu tựa vào trong ngực Lâm Vũ Hào. 

"Cưỡng ép?" Giọng nói mang ngữ khí châm chọc của Khanh Vân vang lên, y từng bước tới gần chỗ hai mẹ con kia, vẻ mặt sắc nhọn, ngôn ngữ bén nhọn nói: "Vậy bố tôi đúng là ngốc thật, cưỡng ép bà trở thành gia chủ phu nhân được Khanh gia cưới hỏi đàng hoàng, cưỡng ép bà hỏi han ân cần quan tâm bố tôi, cưỡng ép bà hưởng thụ quyền lợi của gia chủ phu nhân, cuối cùng còn cưỡng ép bà thoải mái yên tâm cầm tài sản của người chồng đã chết cùng sinh sống với hung thủ đã giết chồng mình." 

Lâm Vũ Hào chưa kịp chuẩn bị đã bị vạch trần sự thật mình đã giết Khanh Hạo Lâm, trong lòng gã ta đột nhiên dừng lại. Gã là một người vô cùng cẩn thận, thủ pháp lại được che giấu kĩ càng, sao Khanh Vân có thể biết được? 

"Im ngay!" Mẹ Lâm trợn to mắt răn dạy, trong lòng bà ta thoáng lộ vẻ bối rối, ngoài miệng lại tránh nặng tìm nhẹ nói: "Khanh Hạo Lâm chết sao có thể liên quan tới Vũ Hào được? Tiểu Vân, Vũ Hào dù thế nào cũng là anh trai con, dù con oán hận mẹ cũng không thể ngậm máu phun người như thế được!" 

Mẹ Lâm vụng trộm nghiến răng nghiến lợi, xưa nay Khanh Vân nhu thuận tới nhu nhược, từ khi nào lại biến thành cái dạng nhanh mồm nhanh miệng như thế này? 

Các bạn học xung quanh cũng bắt đầu nói tốt cho Lâm Vũ Hào. 

Nhiếp Thần Uyên lại cúi đầu trầm tư. Lúc trước mẹ Lâm đúng là được Khanh Hạo Lâm cưới hỏi đàng hoàng tiến vào Khanh gia, tiệc cưới cũng được tổ chức như thường, còn mời toàn bộ nhân sĩ nổi danh trong giới cổ võ tới, hoàn toàn không có bộ dạng che giấu cưỡng ép. 

"Anh trai?" Khanh Vân chỉ nghiêng đầu, yên lặng nhìn về phía mẹ Lâm, trừ hốc mắt ửng đỏ dường như đã không nhìn ra được bộ dáng sắc bén hồi nãy của y nữa: "Lúc trước khi gã muốn giết tôi, mẹ cũng không nói cho gã biết gã là anh trai của tôi." 

Lời nói của thiế niên nện thẳng vào trong tâm Nhiếp Thần Uyên, anh nhìn cặp mắt trong trẻo kia của Khanh Vân, đột nhiên cảm giác như dáng vẻ thờ ở lạnh nhạt đứng ở bên phía Lâm Vũ Hào đã khiến y khó xử không còn mặt mũi. Anh vừa định tiến lên nhưng lại bị sắc mặt triệt để lạnh xuống của y ngăn cản. 

Trong lòng mẹ Lâm giật thót, trên mặt lại là dáng vẻ không biết Khanh Vân đang nói linh tinh cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu, bụm mặt thở dài đáp: "Tiểu Vân, sinh con ra chính là một sai lầm." 

Khanh Vân quay người rời đi, bóng lưng cũng không hề dừng lại, dường như câu nói này của người mẹ ruột của y đã không thể làm tổn thương tới y nữa. 

"Để mấy đứa chê cười rồi." Mẹ Lâm tiểu tụy nói với mấy người sau lưng mình: "Đứa nhỏ Khanh Vân này thái độ có chút cực đoan, không ngờ hôm nay nó lại nói ra mấy lời ấy." 

Lâm Vũ Hào cũng bày ra dáng vẻ chịu đựng cười cười, nhưng mặc kệ gã ta che giấu ra sao, sắc mặt vẫn có hơi khó coi. 

"Ồ? Đều là lỗi của em ấy?" Nhiếp Thần Uyên trào phúng cười một tiếng, không đợi người khác đáp lời đã nhanh chân đi về phía Khanh Vân vừa rời đi. 

Thấy thế, rốt cuộc Lâm Vũ Hào cũng không nhịn được nữa, lộ vẻ nghiến răng nghiến lợi. Gã ta tốn thời gian dài như vậy, phí sức lôi kéo Nhiếp gia, kết quả lại bị vài ba câu của Khanh Vân quấy rối rồi sao? 

Khanh Vân vừa ra khỏi cổng trường liền lên chiếc xe Nhiếp gia chuẩn bị cho mình, cẩn thận tìm kiếm các ký ức về gia đình của nguyên chủ. Y cũng không cho rằng năm đó mẹ Lâm bị cưỡng ép, nhưng người đàn bà này tâm cơ thâm trầm, nếu như muốn tìm được chứng cứ chắc không thể dễ dàng được. 

"Đổi đường đi, về nhà cũ Khanh gia." Khang Vân ngước mắt nói với tài xế. 

Khanh Vân hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải Lâm Vũ Hào, nhân vật chính được Thiên Đạo duy trì đến cùng vẫn là có chút bản lĩnh. Đứng ở trên cao điểm đạo đức, toàn bộ người ở bên nhân vật chính cứ như ếch ngồi đáy giếng, sẽ làm mọi thứ cho nhân vật chính. 

Những lời hôm nay của Khanh Vân chỉ là gieo một hạt giống hoài nghi ở trong lòng mọi người mà thôi, thứ y muốn chính là triệt để xoay chuyển. 

Ba năm sau, đại hội cổ võ lần tiếp theo chính là một cơ hội rất tốt. Đến lúc đó linh hồn của Khanh Vân đã khôi phục thương thế, cơ thể cũng đã được cải tạo tới đỉnh phong. 

Chuyện đan điền bị hủy, bị cướp đoạt tài nguyên và võ kỹ, tất cả mọi thứ, Khanh vân sẽ bắt Lâm Vũ Hào hoàn lại gấp trăm ngàn lần vào lúc gã ta nổi danh nhất! 

Về phần giết gã ta? Khanh Vân mới không làm một loại chuyện ngu xuẩn như thế, chỉ cần sơ ý là sẽ khiến Thiên Đạo chú ý. Với cả so với việc gọn gàng giết chết gã, y càng thích nhìn Lâm Vũ Hào sống không bằng chết. 

Chuyện đuổi theo sau xe nhà mình, đối với Nhiếp Thần Uyên là một trải nghiệm cực kì mới lạ. Nói cho chính xác thì từ sau khi gặp được Khanh Vân, mọi chuyện với anh đều rất mới lạ. 

Nghĩ tới cái này, Nhiếp Thần Uyên không khỏi cười khổ một tiếng, anh thật sự đúng là mắt mù tâm mù. Trước ngày hôm nay, anh vẫn còn tán thưởng Lâm Vũ Hào. Còn về chuyện mẹ Lâm, rõ ràng toàn bộ đầy lỗ thủng nhưng anh lại chưa từng nghĩ ra, đây quả thực không phù hợp với phong cách xử sự vốn có của anh. 

Thừa dịp chờ đèn đỏ, Nhiếp Thần Uyên đốt cho mình một điếu thuốc. Từ thái độ của mẹ Lâm cùng Lâm Vũ Hào, anh cũng không khó đoán lúc trước Khanh Vân đã gặp loại chuyện đau lòng chua xót tới dạng nào. 

Anh gần như không thể tưởng tượng được lúc Khanh Vân biết người mẹ ruột của mình hãm hại mình sẽ có tâm trạng như thế nào, mới có thể hoàn toàn không đánh trả mà tiếp nhận bị Lâm Vũ Hào ngược đánh. Nếu không phải như thế, một Lâm Vũ Hào mới hậu thiên tầng bảy sao có thể đả thương Khanh Vân hậu thiên viên mãn được? 

Trách không được lúc mới gặp anh, Khanh Vân lại tức giận như thế. Cái gì mà Lâm Vũ Hào là người khoan hạu, cái gì mà mẹ y cũng ở, những lời này quả thực như đâm dao vào tim Khanh Vân. 

Nhiếp Thần Uyên không khỏi lộ vẻ mặt xấu hổ. Hôm qua Khanh Vân còn khơi thông kinh mạch cho anh, hôm nay anh lại đứng ở phía đối lập với y, nhìn "vết thương" trên người y máu chảy đầm đìa. Đứa nhóc này vốn đã xa cách với mình, hiện giờ sẽ chỉ càng thấy phiền chán. 

Đột nhiên Nhiếp Thần Uyên không tự chủ cau mày lại, phía trước không phải đường về Nhiếp gia. Nhà cũ Khanh gia? Thế mà Khanh Vân lại trở về chỗ này! 

Xe chậm rãi lái tới gần, tràng cảnh trước mắt khiến tim Nhiếp Thần Uyên như đập hụt một nhịp, hoàn toàn xáo trộn suy nghĩ của anh. 

Trước mắt, nhà cũ Khanh gia trống trải lại nổi lên một mồi lửa, khói đen cuồn cuộn bay lên, nhuộm cả bầu trời thành một màu xám xịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play