Nhiếp Tùng Bình không lo nước trà trên mặt, vội vàng ngẩng đầu nhìn màn hình. 

Khanh Vân vẫn như cũ dùng loại ánh mắt hoài niệm kia, giống như đang thỏa hiệp nhìn mẹ Lâm, nhưng một bàn tay như ngọc lại không chút lưu tình đâm vào đan điền của Lâm Vũ Hào. 

"Đây...Đây là phế rồi sao?" Vương gia chủ run rẩy bờ môi, lắp bắp lên tiếng. 

"Không chỉ như thế..." Cố gia chủ hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, đáp: "Ông nhìn nội lực đang tràn ra từ lòng bàn tay cậu ta đi! Cậu ta đang trắng trợn hủy đi các khớp nối kinh mạch trong người Lâm Vũ Hào! Không chỉ phế tu vi của Lâm Vũ Hào, còn làm Lâm Vũ Hào thành một tên tàn phế..." 

Mấy lão hồ ly nghe thế, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Khanh Vân ở trên màn hình, chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Trẻ tuổi như vậy, tu vi cao như thế, lại còn có thủ đoạn vô cùng độc ác! Đứa trẻ tên Khanh Vân này, thật sự khiến bọn họ mặc cảm! 

Nhiếp Thần Uyên nghe tiếng kinh hô ở bên dưới, chỉ cảm thấy tự hào. Khanh Vân đúng là rất thông thấy, tự nhiên sẽ không phải loại người chỉ bằng dăm ba câu là có thể đả động, từ đó thả hổ về rừng. 

Trận đấu đã kết thúc, Nhiếp Thần Uyên liền cấm điện thoại lên, bấm một dãy số. 

"Mẹ à, con thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng về mẹ đấy." Khanh Vân nhìn mẹ Lâm lung lay như sắp đổ, không chút lưu tình nói. 

Mẹ Lâm gần như đã ngất đi, bây giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu rõ, Khanh Vân trước mặt mình không còn là Khanh Vân mặc bà ta bày bố trước kia nữa. Lâm Vũ Hào đã bị phế, vậy hai lần bỏ rơi đứa con này của bà ta có ý nghĩa gì có chứ? Còn không bằng cứ an ổn làm Khanh phu nhân! 

"Khanh Vân, cậu quá mức ngoan độc. Dù tu vi thâm sâu thì sao, vẫn như cũ bị giới cổ võ khinh thường mà thôi." Một người ở trên khán đài đứng lên chỉ trích Khanh Vân: "Bố cậu vốn là bị trừng phạt đúng tội, cậu lấy mặt mũi ở đâu ra mà báo thù cho ông ta?" 

Người này vừa dứt lời, liền có vài người đứng lên phụ họa. Nhưng đa số mọi người đều bị vũ lực cường đại của Khanh Vân chế trụ, không dám lên tiếng. 

Đúng lúc này, màn hình khổng lồ ở phía bên trên lôi đài đột nhiên lóe lên một cái, sau đó một đoạn phim màu trắng đen của những năm bảy mươi tám mươi. 

Mẹ Lâm vừa ngẩng đầu nhìn hai bóng người trên màn hình đã lập tức hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi bệt xuống dưới đất: "Không thể nào! Nhà cũ Khanh gia đã bị đốt rồi cơ mà..." 

Trên màn hình là hình ảnh một người đàn ông nho nhã đang ôm một người phụ nữ xinh xắn tóc ngang vai xoay một vòng, người phụ nữ kia cười cười, đột nhiên chảy nước mắt, nhưng vẻ mặt rõ ràng là tràn đầy hạnh phúc. 

Cô ta ôm cổ người đàn ông kia, dịu dàng nói: "Hạo Lâm, cảm ơn anh đã cứu em khỏi gia đình đáng sợ kia. Em căn bản không muốn nhớ lại cuộc sống thống khổ lúc trước nữa. Anh ta đánh em, còn buộc em sinh..." 

"Đây là chuyện gì? Sao lại còn phát phim điện ảnh nữa vậy?" Trên khán đài đầy tiếng nghị luận nghi hoặc. 

"Người đàn ông kia hình như trông hơi quen quen thì phải?" Một võ giả tầm năm mươi tuổi nhíu mày, đột nhiên như nhớ tới gì đó, kinh ngạc chỉ màn hình nói: "Người đàn ông kia là Khanh Hạo Lâm! Là Khanh Hạo Lâm lúc trẻ!" 

Nếu người đàn ông kia là Khanh Hạo Lâm, vậy người phụ nữ kia...Mọi người quay đầu nhìn màn hình, lại nhìn mẹ Lâm ở bên dưới, lập tức minh bạch. 

Hiển nhiên đoạn phim trên màn hình là mẹ Lâm cùng Khanh Hạo Lâm lúc còn trẻ. Mẹ Lâm cứ lải nhải về "cuộc sống bi thảm", sau đó bị Khanh Hạo Lâm đánh gãy, cuối cùng là cảnh tượng Khanh Hạo Lâm quỳ một chân xuống cầu hôn mẹ Lâm, mẹ Lâm ngượng ngùng đáp ứng. 

Đây chính là băng ghi hình Khanh Vân tìm được ở nhà cũ Khanh gia, rõ ràng là Khanh Hạo Lâm đã trộm ghi hình lại cảnh mình cầu hôn để làm kỷ niệm. Sau mười tám năm, cả hai vợ chồng đều đã quên đi đoạn video này. Bây giờ phát ra, ngược lại lại khiến mọi chuyện trở nên vô cùng châm chọc. 

Người xem không hiểu được nhìn đoạn phim tình yêu thập niên 1970, ban đầu còn vò đầu bứt tai, nhưng nghe tới lời nói cuối cùng của người phụ nữ trong video, họ lập tức hiểu ra, vẻ maong thể tin nhìn mẹ Lâm đang ngã nhào xuống dưới đất. 

Video có thể làm giả, không sai, nhưng mẹ Lâm với Khanh Hạo Lâm lúc trẻ thì không làm giả được. Nếu lúc trước Lâm Vũ Hào không nói những lời kia thì thôi, nhưng cố tình hiện giờ những người được người khác "tóm tắt sự việc" lại nhìn thấy tràng cảnh này, càng khiến người ta có cảm giác cực kì hoang đường. 

Cái gì mà Khanh Hạo Lâm cường thủ hào đoạt, cái gì mà mẹ Lâm chịu nhục, cái kết lại là Khanh Hạo Lâm xui xẻo cưới phải hắc liên hoa hai lần bỏ rơi con trai mình! 

Có người lập tức nhớ lại mấy lời Lâm Vũ Hào bộc phát nói ra gì mà hủy đan điền của Khanh Vân, đây rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu mà! 

Lại có người lập tức liên tưởng tới Kinh Hồng bước của Lâm Vũ Hào có nguồn gốc từ võ kỹ Khanh gia, ánh mắt mọi người nhìn mẹ Lâm giống như một hắc quả phụ vậy. Loại đàn bà vứt bỏ con ruột, chiếm đoạt tài sản nhà chồng, cuối cùng còn trả đũa, đứng ở trên cao đạo đức chỉ trích chồng con mình, thật sự là một độc phụ! 

"Không không! Là anh ta ép buộc tôi quay nó! Tôi bị cưỡng ép!" Mẹ Lâm ngửa mặt giải thích, lại phát hiện toàn bộ ánh mắt nhìn về phía mình toàn là sự khinh thường. 

Không nói tới video có niên đại này là chứng cứ, còn là thật sự do Khanh Hạo Lâm cố ý quay. Vậy chuyện ba năm trước Khanh Hạo Lâm bị Lâm Vũ Hào coi là khối u ác tính của giới cổ võ giải thích kiểu gì đây? 

Mấy người vừa nãy còn nhao nhao đòi công bằng cho Lâm Vũ Hào với mẹ Lâm đều cảm thấy mắt hơi nóng, Vương gia chủ còn trắng trợn khen mẹ Lâm là "kỳ nữ" càng là mặt mo đỏ bừng, rất giống như bị tát một trăm phát. 

Ông ta hung dữ nhìn mẹ Lâm, run rẩy nói: "Sao trên đời này lại có loại người vô sỉ như cô..." 

"Khanh Vân!" Giọng nói yếu ớt nghiến răng nghiến lợi của Lâm Vũ Hào đột nhiên vang lên. Gã ta đang nằm trên cáng cứu thương, trong tay cầm một khẩu súng ngắn chĩa vào Khanh Vân, trong mắt toàn là sự điên cuồng. 

Nhiếp Thần Uyên hô hấp trì trệ, một chân đạp vỡ tấm kính cường lực trước mặt, nhảy xuống từ lầu hai. Nhưng anh vẫn chậm một bước, tiếng súng "đoàng" một phát đã vang lên, viên đạn bay cực nhanh về phía Khanh Vân ở trên lôi đài. 

Lâm Vũ Hào ác ý bật cười không ngừng. 

Mọi người trong hội trường đều đứng lên, khiếp sợ nhìn khẩu súng trong tay Lâm Vũ Hào. 

Mấy vị gia chủ nhìn viên đạn đã bay ra, không khỏi lắc đầu thở dài. Khoa học kỹ thuật ở thế giới này vẫn đang phát triển, mà tại sao giới cỗ võ lại lụi bại dần? Đương nhiên là do võ giả không ngăn cản được vũ khí nóng. 

Không có người thấy ai là người đã đưa súng cho Lâm Vũ Hào, nhưng ai ai cũng biết thiên tài kinh tài tuyệt diễm Khanh Vân này chỉ sợ là phù dung sớm nở tối tàn. Có người thầm than đáng tiếc trong lòng, có người lại mừng thầm. 

Mà Khanh Vân đang đứng giữa nguy cơ lại không tránh không né, ngược lại lại cười nhạo một tiếng, vẻ mặt trào phúng. Chỉ thấy y duỗi hai ngón tay ra, nghiêng người chuẩn xác kẹp trúng viên đạn đang xoay tròn cấp tốc! 

Lâm Vũ Hào con người co rụt lại, vẻ mặt không thể tin tưởng. 

Trong tiếng xôn xao không ngớt, Khanh Vân vẫn đứng trên lôi đài, từng cử động của y đều được chiếu trên màn hình lớn kia nhưng không ai thấy được đến cùng là y đón được viên đạn kia như thế nào. 

"Ê mày...mày véo tao một cái đi! Đây là đang đóng phim sao?" Một người trợn mắt há hốc mồm giật giật tay áo người bên cạnh, lại phát hiện vẻ mặt của người đó cũng giống mình. 

"Tình huống như thế nào đây? Súng là thật? Đạn cũng là thật sao?" 

Tất cả mọi người đều không rõ ràng cho lắm. Theo suy nghĩ của họ, viên đạn kia quả thực đã ngoan ngoãn bay ngay giữa hai ngón tay Khanh Vân. 

Không chỉ khán giả trên khán đài ngây ngốc, Hà lão luôn nhao nhao muốn bái sư cũng yên tĩnh ngồi xổm xuống dưới đất, ngước mắt nhìn Khanh Vân. 

"Đó...Tiên thiên?!" Lúc này Cố gia chủ như người bệnh parkinson, toàn thân đều run cầm cập. Vậy thì bước chân nhẹ nhàng, tránh được khỏi vũ khí nóng đều có lời giải thích! Khanh Vân đã đạt được tới tiên thiên...Lúc trước ông ta đã làm cái gì? Thế mà còn muốn cháu gái mình đi đoạt đối tượng của một võ giả tiên thiên sao? 

Đỡ được vũ khí nóng, đây là chuyện chỉ có võ giả tiên thiên mới làm được, được toàn giới cỗ võ ngầm công nhận. 

Lúc này, mọi người đều phản ứng lại, hoặc cuồng nhiệt hoặc sợ hãi nhìn Khanh Vân. 

Nhiếp Thần Uyên đi tới bên cạnh Khanh Vân, nhìn y từ trên xuống dưới một lần, thấy không có dị dạng gì mới an tâm. Tuy anh biết lấy tu vi của y, tránh viên đạn không là vấn đề nhưng trong khoảnh khắc đó, anh vẫn nhịn không được quên đi cả hô hấp. 

Khanh Vân ngẩng đàu cho Nhiếp Thần Uyên một cái hôn nồng nhiệt, ném viên đạn cho anh, sau đó hai người đi xuống. 

Nhìn bóng lưng thân mật của hai người, còn ai dám nói Khanh Vân tham phú quý, động cơ không thuần tiếp cận Nhiếp Thần Uyên nữa. 

Đùa à? Khanh Vân là một võ giả tiên thiên, thế gia nào chả cúng bái y, y tham phú quý gì ở Nhiếp gia cơ chứ? Còn chuyện mượn tay Nhiếp Thần Uyên báo thù cho bố, Khanh Vân một mình đã có thể càn quét giới cổ võ thật sự cần sao? 

Mấy vị gia chủ chậm rãi uống mấy hớp trà nóng, Cố gia chủ nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn chỉ vào Nhiếp Tùng Bình chửi ầm lên: "Đồ lão già nhà ông đúng là biết giấu giếm! Thế mà lại giấu một tiên thiên ở trong nhà, còn giả vờ tội nghiệp lừa bọn tôi!" 

"Ừ ừ ừ." Nhiếp Tùng Bình mỉm cười hai tiếng, dáng vẻ như gió nhẹ mây bay, thật ra ông phải trộm nắm chặt tay ghế mới không để cho cơ thể mình trượt xuống. Ông chỉ biết Khanh Vân là hậu thiên viên mãn, còn không biết khi nào y đã đạt tới tiên thiên. Trong nhà bất tri bất giác có một tiên thiên cháu dâu, không, là cháu rể, ông cũng rất bất đắc dĩ a... 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Đại hội cổ võ kết thúc rất sớm, nhưng lúc Nhiếp Thần Uyên trở lại Nhiếp gia lại là đêm khuya, đèn trong phòng Khanh Vân đã sớm tắt. Anh giật giật cổ áo, đi lên lầu. 

Thật sự một võ giả tiên thiên đột nhiên xuất hiện khiến giới cổ võ hết sức oanh động, những người này không dám tới quấy rầy Khanh Vân, ông nội lại cáo già về nhà từ sớm nên Nhiếp Thần Uyên rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại ứng phó với đám người kia, đồng thời còn xử lý luôn chuyện của Lâm Vũ Hào với mẹ Lâm. 

Việc này cũng chưa tính là gì, trùng hợp là Hà lão thế mà lại đoán trúng sự thật rằng Nhiếp Thần Uyên cũng đã thăng cấp lên tiên thiên, anh đã tốn không ít tâm tư để qua loa lấy lệ với lão ta. 

Nhiếp Thần Uyên bước lên bậc thang cuối cùng lên lầu hai, đang định bước về phòng Khanh Vân thì anh ngẩng đầu lên, thấy lão quản gia đang cung kính đứng ở góc rẽ, vươn tay ngăn cản anh tiến lên. 

"Chú Trần, sao muộn như vậy rồi mà chú còn ở chỗ này?" Nhiếp Thần Uyên nhíu mày hỏi. 

Trần quản gia cung kính cười đáp: "Lão gia phân phó nhất định phải coi chừng thiếu gia ngài, tuyệt đối không để ngài quấy rầy Khanh tiên sinh nghỉ ngơi." 

"..." Nhiếp Thần Uyên cắn răng, đến cùng ai mới là cháu ruột thế?! 

Khanh Vân phát giác ra động tĩnh ở bên ngoài cửa sổ, chậm rãi mở mắt ra trong bóng đêm, ngẩng đầu liền thấy Nhiếp Thần Uyên đang bò vào. Y vươn tay bật đèn, nhíu mày nhìn anh hỏi: "Sao anh lại tiến vào từ chỗ đó?" 

Gió bên ngoài thổi nhẹ vào, Khanh Vân lập tức ngửi được mùi rượu trên người Nhiếp Thần Uyên, ánh mắt không vui nói: "Ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ đi rồi lại tới." 

Nhiếp Thần Uyên đã sớm đoán được phản ứng của Khanh Vân, lưu loát cởi toàn bộ quần áo trên người, ném hết ra ngoài cửa sổ. Anh đã "vườn không nhà trống" hơn một tuần trời, giờ đại hội cổ võ còn khiến anh chậm trễ nửa ngày, giờ sao anh có thể nhịn được nữa? 

Nhiếp Thần Uyên đột nhiên bật cười, vẻ mặt vừa hoài niệm vừa cưng chiều nói: "Lúc mới gặp nhau, em cũng cởi quần áo của tôi, bây giờ chỉ toàn là tôi tự mình động thủ." 

Nghe thé, trong mắt Khanh Vân cũng hiện lên ý cười, nhưng y lập tức kiêu căng giương cằm hỏi: "À, tôi còn nhớ lúc đó anh còn đuổi tôi đi nữa?" 

Nhiếp Thần Uyên vội vàng cọ tới, xin sự khoan dung. 

Khanh Vân nhịn không được liếc anh một cái, xuống giường mở cửa phòng tắm, đẩy người vào, nói: "Tắm cho sạch vào." 

Nhiếp Thần Uyên vòng qua người y, đẩy y vào trong phòng tắm, nói: "Vậy em giám sát tôi đi. Chúng ta tấm cùng nhau." 

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, không bao lâu sau, tiếng rên rỉ mập mờ cùng tiếng bọt nước vang lên, trong phòng là một mảnh kiều diễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play