Mấy ngày gần đây, diễn đàn giới cổ võ rất sôi nổi, bên trên toàn là mấy bài viết liên quan tới Khanh Vân. 

Cái đầu tiên là tin tức võ giả tiên thiên xuất hiện, cái thứ hai thì có hơi sai lệch với phong cách thường có trên điễn dàn, chủ đề bài viết là "Một đóa bạch liên hoa thật lớn". 

Lâu chủ không hề nói gì, chỉ đăng hai video. Một cái là cảnh Lâm Vũ Hào giận dữ mắng chửi Khanh Hạo Lâm, khen ngợi mẹ Lâm; một cái là đoạn phim tình cảm năm 1970, phía dưới còn có cả đống diễn viên quần chúng vẻ mặt đỏ bừng, diễn tả được cảnh tượng vả mặt vô cùng sinh động. 

Bài viết này vừa xuất hiện, nhiệt độ liền nhanh chóng bay lên cao. Dù sao không phải ai cũng đi xem đại hội cổ võ, càng có nhiều quần chúng ăn dưa còn đắm chìm trong lời nói dối của Lâm Vũ Hào. Cho nên khi video vừa được đăng lên, mọi người đều nhao nhao biểu thị thế giới này thật đáng sợ, không thể về sai đội, nếu không cẩn thận sẽ bị vả mặt ngay! 

Đương nhiên chuyện mẹ Lâm biết rõ Lâm Vũ Hào đã hạ tử thủ với Khanh Vân cũng bị bại lộ, trừ một đám sùng bái vũ lực của Khanh Vân, càng có nhiều người bộc lộ ra tình thương của mẹ. 

Lâm Vũ Hào đã từng là ngôi sao mới tiền đồ vô lượng ở giới cổ võ, bây giờ ở trên mạng toàn là những lời bêu xấu. 

Cuộc tình của Nhiếp Thần Uyên với Khanh Vân cũng được người ta nói say sưa. Lúc trước người cho rằng Khanh Vân bán cơ thể để báo thù cho bố mình, toàn bộ đều bị những người khác trào phúng tới nỗi không ngẩng đầu lên được. 

Khanh Vân bán cơ thể? Bây giờ nói Nhiếp Thần Uyên tự nhiên không phí sức nhặt được một Khanh Vân võ giả tiên thiên còn có thể được tin tưởng hơn. Nhưng thực lực của hai người đều không thể coi thường, nên dạng ngôn luận như này rất hiếm. 

Khanh Vân mặc một bộ âu phục màu trắng được đặt may riêng, nhìn Nhiếp Thần Uyên lạnh mặt xoát điện thoại, không khỏi mở miệng hỏi: "Sao thế?" 

Nhiếp Thần Uyên ngẩng đầu, ánh mắt lập tức hơi mơ màng. 

Đây là lần đầu tiên Khanh Vân mặc âu phục, bình thường y chỉ mặc mấy bộ quần áo trắng rộng rãi thoải mái, bây giờ một thân âu phục lại khiến thân hình y càng thêm thẳng tắp. Càng chết người hơn chính là độ cong ở chỗ lưng eo, khiến Nhiếp Thần Uyên miệng đắng lưỡi khô. 

Nhiếp Thần Uyên vứt điện thoại sang một bên, đứng lên ôm lấy phần eo câu người của Khanh Vân, cứ như vậy đặt người tựa vào tấm kính. Động tác của anh nhìn thì có vẻ hung ác nhưng thật ra lại ôn nhu chu đáo, không để Khanh Vân có một chút không thoải mái nào. 

Đương nhiên đây đều là thành quả dạy dỗ của Khanh Vân. Lúc đang thân mật thì đột nhiên bị túm cổ áo ném lên trên giường, hoặc đang hôn lưỡi nhiệt tình thì hạ thân bị trúng một chưởng, mấy loại chuyện này Nhiếp Thần Uyên đã tao ngộ không ít lần. Dần dà, anh liền học ngoan, biết phải phục vụ Khanh Vân dễ chịu mới được. 

Nhiếp Thần Uyên tách môi, thở hồng hộc một hơi, cúi đầu cắn nhẹ môi mình, ủy khuất nhìn Khanh Vân: "Hôm nay rõ ràng là tiệc chúc mừng tôi đạt giải quán quân, vì sao bọn họ chỉ nhìn chăm chú vào em chứ?" 

Vì Khanh Vân đại biểu Nhiếp gia ra sân trận cuối nên dựa theo quy tắc, chức quán quân vẫn thuộc về Nhiếp Thần Uyên. Quán quân mấy kỳ trước đều sẽ có một bữa tiệc chúc mừng, lần này sẽ càng thêm náo nhiệt, các đại thế gia căn bản sẽ không vắng mặt. 

Khách mời mang hạ lễ tới cũng là hai phần, một phần chúc mừng Nhiếp Thần Uyên đạt giải quán quân, một phần thì đặc biệt dặn dò đưa tới tay Khanh Vân, chúc mừng y tấn cấp tiên thiên. 

"Sao? Anh không nguyện ý?" Khanh Vân liếc xéo Nhiếp Thần Uyên một cái. Lúc này đuôi mắt y ửng đỏ, vẻ lạnh lùng trong trẻo thối lui, mang theo chút ý vị câu người diễm lệ. 

Cái nhìn này suýt chút nữa khiến Nhiếp Thần Uyên không giữ được mình, anh cưỡng chế chình mình không được hôn y nữa, từ từ kéo giãn khoảng cách, thở dài nói: "Đương nhiên là không nguyện ý rồi. Tôi hận không thể giấu em đi thật kỹ, một tí cũng không cho người khác nhìn thấy." 

Nhìn mấy cái bình luận trên mạng cứ kêu gào muốn sinh khỉ con cho Khanh Vân, Nhiếp Thần Uyên chỉ hận không thể xuyên qua đường dây mạng rút hết lưỡi của mấy cái tên si tâm vọng tưởng kia. 

Nhiếp Thần Uyên cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Khanh Vân, nói: "Tôi đi thay quần áo, sắp tới giờ rồi." 

Nhiếp Thần Uyên không thể vì một phút nông nổi mà phá đám kế hoạch hoàn mỹ của mình được, anh bắt ép mình thả cánh tay đang vòng qua eo Khanh Vân, quay người đi thay quần áo. 

Nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của anh, ngược lại Khanh Vân cảm thấy ngoài ý muốn, nhíu mày. Con hàng này sao hôm nay lại nhẫn nhịn như thế? 

Nhiếp Thần Uyên đổi quần áo, hai người cùng nhau đi xuống phòng khách. 

Khách mời đều đã đến gần hết, trong hành lang đã có thể nghe được âm thanh chúc mừng không dứt của mọi người. 

Khanh Vân đột nhiên dừng lại, đứng sau Nhiếp Thần Uyên một bước, qua một hai giây mới tiếp tục bước đi. 

"Sao thế?" Nhiếp Thần Uyên cúi đầu hỏi y. 

"Không có gì." 

Ngay lúc vừa nãy, đột nhiên có một cỗ năng lượng khổng lồ tràn vào trong linh hồn của Khanh Vân. Cỗ năng lượng này không chỉ chữa trị được thương thế lúc y bỏ chạy khỏi Thiên Đạo, còn trực tiếp đề cao linh hồn y thêm một bậc. 

Quả nhiên Khanh Vân đoán không sai. Lúc trước y mơ hồ coi đó là một món đồ, nhưng đó lại không phải là món đồ thật. Y đã sớm nghi hoặc vì sao Thiên Đạo lại muốn tạo ra một nhân vật chính khống chế hướng đi của thế giới này, hóa ra tất cả chỉ là vì muốn cướp đoạt mà thôi. 

Khanh Vân phá hư con đường thăng cấp của Lâm Vũ Hào, tự nhiên cũng cướp đoạt được năng lượng ở thế giới này. Y ngẩng đầu nhìn lên trên trời, đây là ván cờ giữa y với Thiên Đạo. 

Lâm Vũ Hào bị phán tù chung thân vì tội cố ý giết người, Trương Kinh Quốc cung cấp hung khí trở thành đồng phạm cũng bị tống vào nhà giam, bị tước đoạt vị trí hội trưởng hiệp hội cổ võ. 

Mẹ Lâm đã bị phán mười năm tù vì lừa gạt trong hôn nhân, tài sản của Khanh Hạo Lâm mà bà ta chiếm đoạt cũng phải trả lại cho Khanh Vân. 

Nhiệm vụ ở thế giới này của Khanh Vân đã hoàn thành, nếu như y muốn rời đi, lập tức là có thể đi. 

Khanh Vân nghiêng đầu nhìn ánh mắt ẩn chứa sự chờ mong của Nhiếp Thần Uyên, giật mình. Y đã ẩn ẩn đoán được chuyện hôm nay anh định làm, trong mắt rất nhanh hiện ra một tia ôn nhu. Thôi, y cũng không thiếu thời gian, ở cùng anh một đời này thì có sao đâu chứ? 

Đến phòng khách, Nhiếp Thần Uyên liền tách ra khỏi Khanh Vân đi tới một nơi hẻo lánh, bắt lấy một môn đồ hỏi: "Hoa đâu? Đã chuẩn bị xong hết chưa?" 

"Không có vấn đề! Đều đã chuẩn bị kỹ càng rồi! Bọn tôi sợ Khanh tiên sinh sẽ phát hiện nên đặt hết ở sân sau." 

Nhiếp Thần Uyên nghiêm túc gật đầu, sờ sờ cái hộp nhỏ vuông bức ở trong túi áo, thở phào một cái, làm dịu đi tâm trạng khẩn trương. 

Sau khi Nhiếp Thần Uyên xác định mọi thứ không phạm sai lầm mới hoàn toàn yên lòng, đi tìm Khanh Vân. Nhưng khi thấy người ở bên cạnh y, ánh mắt anh lập tức trở nên thâm trầm. Đứa con gái kia có phải là có thù oán gì với anh không vậy? Ngày tỏ tình cô ta cũng ở, bây giờ cầu hôn mà vẫn như cũ chạy tới vậy?! 

Lúc này Khanh Vân đang dở khóc dở cười nhìn người đàn ông đang khóc như mưa trước mặt mình. 

Người này tên là Vương Thụ, là sư đệ của Khanh Hạo Lâm. Lúc trước hai người đều cùng bái một võ giả hậu thiên viên mãn làm thầy, tình cảm từ nhỏ đã vô cùng hòa hợp. Lúc Khanh Hạo Lâm xảy ra chuyện, Vương Thụ cũng là người duy nhất duy trì sư huynh mình. 

Nhưng Vương gia từ lâu đã hướng về phía hiệp hội cổ võ, đứng ở phía Lâm Vũ Hào. Cho nên mọi người trong gia tộc đều chèn ép Vương Thụ, còn giam lỏng hắn, đề nghị muốn thu dưỡng Khanh Vân của hắn cũng bị bác bỏ ngay lập tức. 

"Đứa, đứa trẻ ngoan! Hạo Lâm biết được chắc chắn sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì cháu!" 

Khanh Vân vỗ vỗ bờ vai Vương Thụ an ủi. Vương Thụ cũng coi như là trưởng bối duy nhất chân chính trên ý nghĩa của nguyên chủ. 

Một bên, cha Vương Diệu Vân dẫn Vương Diệu Vân đứng ở bên cạnh Khanh Vân, nhìn vẻ mặt đã trở nên hơi mềm mại của y, mới đẩy đẩy con gái lên, nói: "Khanh Vân, cháu với Diệu Vân có phải đã lâu không gặp rồi không? Hai đứa là vị hôn phu của nhau, nên tâm sự thật tốt mới phải chứ?" 

Lúc này lại xách hôn ước ra, Vương Thụ thấy dáng vẻ này của anh trai mình, tức giận tới đỏ bừng cả mặt, định mắng chửi gã ta ngay trước mặt tiểu bối. Vẫn là Khanh Vân trấn an mới coi như thôi. 

Khanh Vân nhàn nhạt nhìn về phía Vương Diệu Vân, dù cô ta đã trang điểm cẩn thận nhưng vẫn như cũ không thể che đi được sự tiều tụy trên mặt, xem ra chuyện của Lâm Vũ Hào đã mang tới cho cô ta sự đả kích rất lớn. 

Cho dù là vậy, khi cô ta đối mặt với Khanh Vân vẫn phải nở nụ cười, hiển nhiên đã chấp nhận sự sắp xếp của gia tộc. 

Cách xa mười mét Khanh Vân cũng có thể ngửi thấy mùi dấm chua sau lưng mình, y cười cười, ánh mắt đảo qua bụng Vương Diệu Vân, cầm ly champagne khẽ nhấp một ngụm, nói: "Nhìn khí sắc này, tiểu thư đã mang thai hơn hai tháng rồi. Tốt nhất vẫn là đừng uống rượu." 

Lời vừa nói ra, cha Vương Diệu Vân vẻ mặt đầy kinh hãi không thể tin. Trong mắt Vương Diệu Vân lại chỉ hơi sợ hãi, hiển nhiên là đã biết được chuyện này. 

Người phụ nữ này đúng là đánh một bàn tính tốt, mang thai đứa con của Lâm Vũ Hào tiếp cận y, định diễn một vở kịch mang con đi báo thù à? 

Khanh Vân nói với Vương Diệu Vân: "Đúng lúc anh trai tôi đã tàn phế, cô giữ lại dòng dõi của anh ta cũng coi như viên mãn." 

Nghe Khanh Vân không chút khúc mắc gọi Lâm Vũ Hào là anh trai, cha Vương Diệu Vân càng thêm kiêng kị y. Hiện giờ Lâm Vũ Hào đã vào tù, bị tàn phế, không phải đều là do một tay Khanh Vân tạo thành sao? 

Cha Vương Diệu Vân lúng túng cười cười với Khanh Vân, sau đó đen mặt lôi Vương Diệu Vân rời đi. Vương gia không thể giữ lại đứa bé này, dù sao không thể kết thông gia với Khanh Vân, nhưng tuyệt đối không thể kết thù được! 

Vương Thụ vẫn đứng đó, không có ý định rời theo người Vương gia. 

Bấy giờ Nhiếp Thần Uyên đứng một bên nhìn toàn bộ hành trình mới chạy tới, một bên gọi người chào hỏi với Vương Thụ, một bên kéo Khanh Vân qua, hôn một cái bên vành tai y. 

"Hài lòng chưa?" Khanh Vân nhàn nhạt liếc anh một cái. 

Nhiếp Thần Uyên cười nhẹ nói bên tai y, không chút dấu vết kéo người tới giữa phòng khách. 

Sau khi tới giữa phòng khách, ánh đèn xung quanh đột nhiên tối sầm lại, sau đó chỉ có đúng một ánh đèn soi sáng cả người Khanh Vân. Còn Nhiếp Thần Uyên không biết đã chạy tới nơi nào, giờ đang ôm một bó hoa hồng thật to đi về phía y. 

Trong mắt Khanh Vân lóe lên ý cười, nhìn anh đi tới trước mặt mình, quỳ một chân xuống. 

Nhiếp Thần Uyên ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ dị thường dưới ánh đèn của Khanh Vân, đột nhiên phát hiện mọi lời cầu hôn, lời thề mình đã luyện tập trước gương đều đã trốn đi đâu mất tiêu. Vẻ mặt anh hiện lên tia buồn bã, nhíu mày hôn một cái lên đầu ngón tay Khanh Vân, nói: "Bảo bối, tôi đột nhiên quên muốn nói cái gì với em rồi. Nhưng thật ra em cũng nhìn ra được tôi muốn làm cái gì, đúng không?" 

Nhiếp Thần Uyên nâng bó hoa trong tay mình lên, phía trên là hai chiếc nhẫn nam, hỏi: "Vậy em có thể đáp ứng tôi không? Cho tôi một lời hứa hẹn, gả cho tôi?" 

Trong mắt Nhiếp Thần Uyên hiện lên tia khẩn cầu. Thật ra dạo này trong lòng anh luôn có một nỗi bất an, sợ một ngày nào đó tỉnh lại, Khanh Vân ở bên cạnh mình sẽ biến mất. Cơ bản thì cứ mỗi đêm, anh đều sẽ bừng tỉnh mấy lần để nhìn xem người trong ngực mình còn ở đó hay không. 

"Gả?" Khanh Vân nhướng mày, ngữ khí như không vui hỏi lại. 

"Là tôi gả cho em! Tôi gả!" Nhiếp Thần Uyên lập tức quỳ hẳn hai gối xuống dưới sàn, hốt hoảng bổ sung. 

Những khách mời ở xung quanh đều nở nụ cười thiện ý. Nhiếp Tùng Bình cũng mặt mo hớn hở, nhưng trong lòng lại thì thầm mắng tên nhóc thối tha kia, thế mà lại lưu loát gả mình đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play