Nhiếp Tùng Bình nhìn Vương gia chủ, không nói gì. Những năm qua, ông còn tưởng lão Vương là một người tinh tường, hiện giờ xem ra cũng là lão hồ đồ. 

Ngoài miệng Lâm Vũ Hào nói toàn lời an ủi Khanh Vân nhưng thật ra lúc đánh hoàn toàn không hề nhường nhịn, vừa vào sân gã ta đã xuất ra "Kinh Hồng bước" tự mình sáng tạo hai năm trước được người người ca tụng. Hà lão không lâu nữa sẽ tới xem gã tranh tài, đương nhiên gã cũng phải biểu hiện tốt một chút. 

Khanh Vân đứng giữa lôi đài, liếc mắt nhìn quỹ đạo bước đi của Lâm Vũ Hào, đột nhiên câu môi cười một tiếng, xoải một bước, vừa vặn đứng chặn ngay trước mặt Lâm Vũ Hào. 

"Thân pháp này của anh, là xuất phát từ võ kỹ của Khanh gia." 

Lời của y vừa dứt, Lâm Vũ Hào tâm đột nhiên rung chuyển, động tác dưới chân suýt chút nữa phạm sai lầm. 

Mẹ Lâm ở bên trong phòng rõ ràng cũng nghe được, con ngươi co rụt lại. Năm đó bà tai giao võ kỹ Khanh gia cho Lâm Vũ Hào, nhưng đã bị gã ta cải tạo một phen, không ngờ Khanh Vân vẫn có thể nhìn ra. 

"Cái gì? Khanh Vân nói là thật sao?" Khán giả ở bên dưới cũng thảo luận: "Kinh Hồng bước này không phải do Lâm tiên sinh một mình sáng tạo ra sao?" 

"Khẳng định là Khanh Vân nói dối! Rõ ràng tôi đã thấy Lâm tiên sinh bị ép sử dụng Kinh Hồng bước ở trong một trận đấu!" 

"Khanh gia chỉ là một thế gia nhị lưu mà thôi, có võ kỹ gì tốt cơ chứ?" 

"Nhìn cho kĩ. Khanh gia Phi Tuyết bộ không phải là Kinh Hồng bước lòe người của anh." Khanh Vân lạnh lùng nói, thân hình đột nhiên mờ đi, như tuyết bay giữa bầu trời đêm lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng Lâm Vũ Hào. 

Con ngươi Lâm Vũ Hào co rụt lại, trong lòng tràn ngập không thể tin. Kinh Hồng bước của gã đúng là đến từ Khanh gia Phi Tuyết bộ. Phi Tuyết bộ chính là tinh túy võ học của Khanh gia, lúc trước Khanh Hạo Lâm có chút thành tựu cũng không làm được, tên phế vật Khanh Vân này sao có thể sử dụng được? 

Mỗi bước đi của Khanh Vân giống như theo một quỹ đạo huyền diệu nào đó, mỗi lần đều ngăn cản ý định của Lâm Vũ Hào. Thân hình y lúc mờ lúc hiện, cuối cùng đã biến mất trên lôi đài, khiến mọi người đều trợn tròn mắt đi tìm thân ảnh của cậu, nhưng đến cả góc áo cũng không tìm ra. 

Khanh Vân vốn là thiên tài võ học, võ kỹ ở thế giới này vừa nhìn là có thể phát huy tới cực hạn. Tuy Phi Tuyết bộ đúng là tinh diệu, nhưng vẫn không thể làm khó được y. 

Nhiếp Thần Uyên đứng ở trong phòng Nhiếp gia, kéo rèm ra, thoải mái nhìn Khanh Vân, trong mắt toàn là sự mê luyến. 

"Cái này...Hai loại thủ pháp này nhìn thì có vẻ là thật sự xuất phát từ một nguồn gốc, hơn nữa Khanh Vân hiển nhiên là..." Một giọng nói nói được một nửa liền tắt âm, nhưng quần chúng xunh quanh đều hiểu rõ trong lòng. Thủ pháp Khanh Vân sử dụng hiển nhiên là chính tông hơn, rõ ràng là còn cao hơn một bậc, vô cùng mỹ cảm lại ẩn chứa sát khí, có thể nói là cực kì quỷ dị. 

"Tốt!" Đột nhiên một giọng nói già nua đầy tán thưởng vang lên, bên trong nó ẩn chứa nội lực hùng hậu, khiến tiếng vang không ngừng vang vọng trong hội trường. 

Trương Kinh Quốc thấy rõ người nói, lập tức giật mình hô: "Hà lão!" 

Hà lão không để ý người xung quanh ngăn cản, bước chân thong thả đảo quanh lôi đài, nói: "Diệu! Đúng là tuyệt diệu! Mỗi một bước như tuyết bay xuống, vừa nhanh vừa chậm, không để lại dấu vết, như quỷ mị giết người trong vô hình!" 

"Không đúng!" Đột nhiên sắc mặt lão nghiêm lại, rồi lại lộ vẻ si mê, không để ý hình tượng muốn khom người nhìn quỹ đạo đặt chân của Khanh Vân. Nhưng dường như đây là chuyện cực kì phí sức, rất nhiều lần lão đã mất dấu. 

"Cái này...Quỹ đạo này..." Hà lão càng xem càng cảm thấy kinh hãi, không khỏi liếc mắt nhìn Khanh Vân thật sâu. 

"Người kia là ai? Cứ đi tới đi lui phiền muốn chết!" Dưới đài có người không kiên nhẫn kêu lên. 

Lão già quần áo lôi thôi cứ đảo quanh lôi đài ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng tới tâm tình quan sát trận đấu của họ. Lúc này họ còn chưa ý thức được, ánh mắt của mình đã hoàn toàn bị thân pháp của Khanh Vân hấp dẫn. 

"Mày nói nhỏ một chút đi!" Có một người vươn tay che kín miệng người vừa nói, nhỏ giọng đáp: "Mày đừng có nhìn ông ta lôi thôi, đó là người đứng đầu hiện tại trong giới cổ võ, là một võ giả hậu thiên viên mãn lợi hại nhất!" 

"Cái gì?! Ông ta là võ giả hậu thiên viên mãn á?! Nhìn ông ta có vẻ còn chẳng đuổi kịp được Khanh Vân!" 

Khán giả xung quanh đều giật mình, lại nhìn Khanh Vân lắc đầu cảm thán: Trận đấu này đúng là ngoài dự liệu. 

Lâm Vũ Hào trong lòng tràn đầy lúng túng khi bị Khanh Vân truy đuổi nhưng y cứ như con mèo đuổi chuột, dễ như trở bàn tay ngăn gã lại, nhưng không phát động công kích. Gã ta hao tổn tâm trí chạy trốn, lại lần nữa bị đuổi theo. 

Lâm Vũ Hào quả thực đã bị đả kích tới thương tích đầy mình. 

"Không có khả năng! Không có khả năng!" Lâm Vũ Hào nhìn ánh mắt đầy vẻ trêu đùa của Khanh Vân, vẻ mặt đỏ bừng, phẫn nộ kêu. Gã quay đầu nhìn Hà lão đang như điên như dại đuổi theo bước chân Khanh Vân, tích tụ tại tâm, một ngụm máu tươi cứ như vậy phun ra. 

Khanh Vân chậm rãi dừng di chuyển, nhìn Lâm Vũ Hào, ánh mắt ẩn chứa sự trêu đùa. 

"Tốt!" 

Người dưới đài không biết nguyên do, sao có thể biết được Lâm Vũ Hào hộc máu là do tức làm mình tức giận, còn tưởng rằng gã ta bị Khanh Vân đả thương. Thấy thế, họ không khỏi kích động. Nhưng sau khi nói một câu "tốt", họ không khỏi ngượng ngùng. Ai ngờ vừa quay đầu sang nhìn nhau, liền thấy người bên cạnh cũng có vẻ mặt như thế. 

"Nhóc con! Nhóc con! Mau dạy tôi đi! Nhóc mau dạy rôi cái Phi Tuyết bộ gì gì đó đi!" Hà lão định bò lên hẳn lôi đài, bên trong miệng còn không ngừng hô hào: "Tôi muốn bái nhóc làm thầy!" Dứt lời lão liền quỳ xuống dập đầu mấy cái với Khanh Vân. 

Bên trong phòng, mấy vị gia chủ đều trầm mặc, nhìn Hà lão đang dập đầu tuyên bố muốn bái Khanh Vân làm thầy, lại nhìn Khanh Vân bước chân thảnh thơi nhìn không ra tu vi sâu cạn, miệng lưỡi đắng chát. 

Trái lại là Nhiếp Tùng Bình, bây giờ không còn giả vờ nữa, vui vẻ hớn hở gặm hạt dưa. 

Khanh Vân không để ý Hà lão, y biết thân phận của người này, là một kẻ si mê võ kỹ, xem ra giao tình với Lâm Vũ Hào cũng không phải quá sâu. 

Khanh Vân không thèm để ý nhưng Lâm Vũ Hào nhìn người mình liều mạng muốn gây chú ý lại cuồng nhiệt đối xử với Khanh Vân như vậy, trong lòng lại run rẩy một trận, nắm chặt nắm đấm, gầm rú lao về phía Khanh Vân. 

Lâm Vũ Hào nhìn thì như có vẻ xúc động điên cuồng, đáy mắt lại hiện vẻ âm hiểm. Một quyền này của gã bên trong ẩn chứa nội thực âm độc, chỉ cần Khanh Vân bị đánh trúng, hậu quả sẽ giống như bố y, chết thế nào cũng không biết. 

"Lôi quyền?" Khanh Vân cười nhạo một tiếng dài, đồng thời cũng chấp nắm đấm đánh đúng chính diện. 

Mắt thấy trận đấu này sắp tiến vào cao trào, thì đột nhiên, Lâm Vũ Hào như một con búp bê rẻ rách tê liệt ngã xuống lôi đài. 

Chiêu lôi quyền này là thứ đã giúp Lâm Vũ Hào thành danh, căn bản không phải võ học đặc thù gì mà chỉ là một võ kỹ nhập môn. Lúc này Lâm Vũ Hào chỉ đơn giản dùng chiêu thức đơn giản này với một uy lực khiến người khác run sợ, nên mới một chiêu thành danh. 

Bây giờ không nghĩ tới, Khanh Vân lại dùng chính chiêu này để đánh bại Lâm Vũ Hào. 

Không để ý tới Hà lão vẫn dây dưa muốn bái sư, Khanh Vân chậm rãi đi tới chỗ Lâm Vũ Hào. 

Lâm Vũ Hào vẻ mặt ngơ ngác, giật giật con mắt nhìn về phía Khanh Vân đang chậm rãi bước về phía mình, không để ý tới vết thương trên người, nghi hoặc hỏi: "Vì sao? Vì sao lúc trước tao hủy đan điền của mày, mày lại không phản kháng? Vì sao mày lại không phản kháng!? Tu vi của mày rõ ràng cao thâm như vậy mà! Vì sao?" 

Khán giả dưới khán đài không khỏi giật mình. Lâm Vũ Hào nói cái gì vậy? Cái gì mà hủy đan điền của Khanh Vân? 

Nhiếp Thần Uyên đứng ở trong phòng nghe được rõ ràng, cũng xác minh được suy đoán lúc trước của anh. Nhưng lúc chân chính nghe được vẫn khiến anh căng thẳng trong lòng, cũng vô cùng đau lòng cho Khanh Vân, càng hận Lâm Vũ Hào thấu xương. 

Khanh Vân không trả lời vấn đề của Lâm Vũ Hào, chỉ nhìn gã ta từ trên cao, cũng hỏi gã ta một vấn đề: "Thất bại thảm hại ngay trước khi mình nổi danh toàn giới, cảm giác như thế nào?" 

Lâm Vũ Hào nháy mắt minh bạch ý tứ của Khanh Vân, trong lòng tràn đầy hận ý. Người này rõ ràng muốn gã ta bước lên trên cao mới hung hăng đẩy gã ngã xuống, muốn nhìn gã ở nơi này, dùng chính kỹ thuật giúp gã thành danh để đánh bại gã! Đúng là nhẫn tâm, cũng vô cùng giỏi nhẫn nại! 

Khanh Vân đảo mắt nhìn quanh hội trường. Không sai, đây chính là điểm khởi đầu để Lâm Vũ Hào bước lên con đường bước tới đỉnh nhân sinh, cũng là con đường bắt đầu những gian khổ của "Khanh Vân". 

Lúc trước, Khanh Vân chưa tròn mười tám tuổi đã ở chính nơi này nhìn bố mình bị đánh bại, nhìn mẹ mình bỏ rơi chính đứa con ruột, còn nhìn "y" bị hủy đi đan điền, bi thảm bỏ mình. 

Cuộc sống của "Khanh Vân" với Lâm Vũ Hào đều bắt đầu chuyển hướng ở chỗ này, vậy nếu chuyển hướng lần thứ hai thì sao? 

Khanh Vân ánh mắt lạnh lẽo đánh giá cơ thể Lâm Vũ Hào, chậm rãi ngồi xuống, y còn chưa tính sổ chuyện gã ta hủy đan điền của nguyên chủ đâu. 

"Khanh Vân! Dừng tay!" Mẹ Lâm thở hồng hộc chạy xuống, ngăn cản hành vi của Khanh Vân. 

Khanh Vân quay đầu nhìn về mẹ Lâm: "Mẹ?" 

Nghe được cách xưng hô của y, mẹ Lâm chợt cảm thấy có hi vọng. Bà ta thở dốc vài hơi, lộ vẻ mặt vừa ôn nhu vừa bất đắc dĩ với Khanh Vân, giống như khóc giống như cười nói: "Tiểu Vân, nghe lời mẹ, xuống đi. Trận đấu đã kết thúc, mẹ biết con rất ưu tú. Vũ Hào là anh trai con. Không phải từ nhỏ con đã muốn có anh trai sao? Đừng để ân oán của thế hệ trước ảnh hưởng tới thế hệ sau, có được không?" 

"Mẹ..." Khanh Vân nhìn mẹ Lâm, thở dài một tiếng. Ánh mắt y như chiết xạ ánh sáng dị dạng, dường như đã hòa hoãn một chút. 

Trương Kinh Quốc thấy thế, sợi dây kéo căng trong đầu cũng hơi buông lỏng một chút, khóe miệng không khỏi hơi cong lên. Chỉ cần có núi xanh, lo gì không có củi đốt. Chỉ cần Khanh Vân thả Lâm Vũ Hào ra, lấy tư chất của Lâm Vũ Hào, tuyệt đối có thể lật ngược thế cờ. 

Nhiếp Tùng Bình nhìn màn hình, không khỏi thở dài một tiếng. Ông nâng chén trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm che đi ánh mắt than thở. Ông thấy Khanh Vân cái gì cũng tốt, tu vi cũng tuyệt đỉnh nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là quá trẻ tuổi. 

"Người trẻ tuổi chính là hay mềm lòng a..." 

Nhiếp Tùng Bình vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết phóng lên tận trời cao, khiến ông bị dọa sợ, suýt chút nữa làm đổ nguyên tách trà lên trên mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play