Edit: Cửu Gia Nhi
___
Mạch máu truyền tới cảm giác đau nhức sưng tấy, mạch máu trên cánh tay bất ngờ nổi lên rõ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông giống như những con rắn nhỏ màu xanh bám víu uốn quanh dưới da, ngay cả những mạch máu bé tí cũng trương phình lên, chúng dày đặc lan tràn khắp cơ thể.
Cảm giác này kéo dài trong khoảng thời gian rất ngắn, chẳng mấy chốc mạch máu đã khôi phục trạng thái bình thường, cảm giác kim đâm cũng sớm biến mất, vòng tay cũng thả lỏng.
"Mức độ tăng cường thể chất thế này đáng để cậu mạo hiểm tính mạng của mình sao, đến chết cũng không hối hận?" Lý Tu cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, mặc dù có thể cảm giác được cơ thể trở nên mạnh hơn một chút, nhưng mức độ này đối với ma trang sư mà nói thì không có ý nghĩa gì.
Ma trang sư dựa vào linh thức hay còn gọi là lực lượng tinh thần để điều khiển ma trang, sự cường hóa mà thí luyện ban cho chỉ tiêm vào xác thịt, đối với ma trang sư thì hoàn toàn vô dụng.
Trước giờ chưa từng nghe nói có người nào nhờ vào sự cường hóa của cánh cửa thí luyện mà thức tỉnh linh thức, trở thành ma trang sư.
Sự cường hóa này cho dù gấp một vạn lần cũng còn kém xa so với sức chiến đấu mạnh mẽ của ma trang sư khi mặc ma trang, tăng cường thể chất đối với ma trang sư mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm không quá quan trọng, không hề có tác dụng mang tính quyết định.
Lý Tu không hiểu, tại sao người bạn thân nhất và cũng là chiến hữu của anh thà từ bỏ thân phận ma trang sư cao quý cũng muốn mạo hiểm tiến vào cánh cửa thí luyện.
Thậm chí còn bị thương nặng khi ở trong đó, trước khi chết còn muốn thuyết phục Lý Tu, khuyên anh nhất định phải tiến vào cửa thí luyện, còn nói nơi đây mới là thiên đường của đàn ông, là nơi anh nên tới.
"Có đáng không?" Đến tận bây giờ, Lý Tu vẫn không cách nào hiểu được sự lựa chọn của bạn mình.
Bởi vì cho đến trước khi người bạn đó chết, năng lực chiến đấu tự thân của cậu ấy vẫn còn kém xa một ma trang sư cấp thấp nhất, huống chi là Lý Tu - ma trang sư số một thế giới có danh hiệu là "Thượng Đế".
Hai viên ma hạch có kích thước bằng quả trứng bồ câu, không phải vàng không phải ngọc, hình thù quái dị, bên trong nhấp nháy tia sáng màu xanh lam đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Tu.
Món đồ này anh cũng không xa lạ gì, đây chính là vật liệu nòng cốt để chế tạo ma trang, ngoại trừ cánh cửa thí luyện thì chém giết ma linh cũng có thể kiếm được.
Khi Lý Tu đưa tay cầm lấy hai viên ma hạch, trên vòng tay lóe lên một tia sáng trắng, anh được dịch chuyển trở về khán đài, đồng thời lại có hai người bị dịch chuyển vào sân thí luyện.
Thí luyện vô cùng tàn khốc, trong số hơn 50 nhóm, có thể cùng nhau sống sót không tới một phần ba, thậm chí có mấy nhóm đồng quy vu tận, mặt tối của bản chất con người được phơi bày một cách trần trụi triệt để.
Khi đến lượt A Phỉ vào sân, cô không nói một lời mà trực tiếp nhấc chân sút bóng, quả bóng bay thẳng vào chính giữa khung thành.
Thủ môn vui mừng khôn xiết, hai tay ôm lấy quả bóng, nhưng một giây sau lại thấy hai chân anh ta rời khỏi mặt đất, cả người lẫn bóng cùng nhau lao vào khung thành.
Những người mới tới nhìn mà trợn mắt há mồm, không ai ngờ A Phỉ với vóc dáng không quá cao lớn lại có sức lực mạnh mẽ như vậy.
Những người cũ từng tiếp xúc với A Phỉ dường như đã sớm biết trước kết quả này nên không hề ngạc nhiên chút nào.
Người mới chung nhóm với A Phỉ vốn tưởng rằng mình được hời, nhưng bây giờ anh ta vô cùng tuyệt vọng và hối hận.
Lúc làm thủ môn anh ta đã bị thương, sau đó khi đến lượt anh ta sút bóng, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn A Phỉ khống chế bóng bằng hai tay.
Trong tiếng gào thét tuyệt vọng, người thanh niên nổ banh xác mà chết.
"Vòng thí luyện đầu tiên kết thúc, có thể rời khỏi sân thí luyện bằng cách tháo vòng tay, vòng thí luyện tiếp theo sẽ bắt đầu sau khi hết thời gian đếm ngược."
Ngay khi giọng nói lạnh băng dứt lời, trên màn hình lại xuất hiện 600 giây đếm ngược.
Mọi người lũ lượt tháo vòng tay rồi được dịch chuyển ra ngoài trong ánh sáng trắng, một lúc sau, trong sân thí luyện chỉ còn lại ba người.
Lý Tu chọn ở lại, anh muốn đi đến cuối cùng, nhìn thử xem trong sân thí luyện này rốt cuộc có cái gì đáng để cho bạn của anh mạo hiểm cả tính mạng.
Theo như Lý Tu biết, lần đầu tiên người bạn đó tiến vào sân thí luyện cũng là ở đây, nghe nói cậu ấy cũng đi đến cuối cùng.
Nhưng cho dù là cùng một sân thí luyện, các hạng mục và quy tắc của thí luyện cũng chưa chắc đã giống nhau, anh cũng không biết lúc trước cậu ấy đi đến cuối cùng của thí luyện nào.
Còn có hai người khác ở lại, một người là A Phỉ, người kia là một người đàn ông khoảng hai mươi ba mươi tuổi, cao hơn một mét tám, tóc màu hạt dẻ, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh tràn đầy sức sống, trông có vẻ vô cùng cường tráng.
"Vòng thí luyện thứ hai sắp bắt đầu, quy tắc không đổi, mời chọn đồng đội cho mình." Thời gian đếm ngược lại bắt đầu.
Người đàn ông đó đột nhiên đi về phía Lý Tu, nói: "Bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta, tất phải có một người không tạo được nhóm, có lẽ sẽ trực tiếp bị đào thải, sức mạnh của cô ta vượt xa người thường, chắc là một người thí luyện đã trải qua rất nhiều lần cường hóa, hai người chúng ta đều là người mới, chúng ta lập nhóm là sự lựa chọn tốt nhất, anh thấy sao?"
Lý Tu nhìn A Phỉ một cái, thấy cô hoàn toàn thờ ơ, cũng không có ý định ngăn cản, vì thế anh gật đầu nói: "Được."
Sau khi hai người bắt tay nhau, con số trên vòng tay của Lý Tu biến thành số 2, cũng có nghĩa là tố chất thân thể của người đàn ông này còn cao hơn Triệu Liệt, chỉ đứng sau A Phỉ.
"Xin lỗi, đối với sân thí luyện này tôi quả thật là một người mới, nhưng trước khi đến đây, tôi đã từng đi qua các sân thí luyện khác, nhận được không ít lần cường hóa." Người đàn ông mỉm cười nói: "Hơn nữa tôi khác với kẻ gà mờ như Triệu Liệt, tôi thật sự từng là vua phá lưới khi thi đấu vòng tròn ở giải hạng Nhất, đảm bảo thật trăm phần trăm."
"Không sao, không có gì phải xin lỗi." Lý Tu vốn dĩ không quan tâm anh ta là người mới hay người cũ, hay là một người nào đó khác.
"Số 1 luân không(*), được vào thẳng vòng tiếp theo, thí luyện bắt đầu." Theo sau giọng nói không có tình cảm đó, Lý Tu và người đàn ông bị dịch chuyển vào sân cùng lúc.
(*) Luân không: từ tiếng Anh là bye, một thuật ngữ trong thể thao để chỉ tình huống một vận động viên không có đối thủ và được xem như thắng cuộc.
Lý Tu lại đứng trước khung thành, đảm nhận vị trí thủ môn, còn người đàn ông kia thì đứng sau quả bóng.
"Tôi nghĩ tôi nên nói cho anh biết tên của mình, tôi tên là Ngũ La." Người đàn ông không lập tức sút bóng mà giới thiệu về bản thân trước.
"Ngũ La? Tiền đạo chủ lực của đội Thái Dương Thần, vua phá lưới của giải đấu vòng tròn? Chẳng trách trông anh ta quen quen." A Phỉ nghe thấy tên anh ta thì có chút ngạc nhiên nói.
"Không ngờ cô cũng từng nghe nói đến tên của tôi, lẽ nào cô là fan của tôi, tôi thật sự rất vinh hạnh vì điều đó." Ngũ La chào hỏi A Phỉ như một quý ông lịch thiệp.
A Phỉ không nói chuyện với Ngũ La, thực tế cô không phải là fan bóng đá gì cả, chỉ là lúc cô còn nhỏ, cha cô rất đam mê bóng đá, cô thường bị ép xem thi đấu với cha. Sau này, tuy rằng cha cô không còn, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ xem trận đấu một mình, vì vậy mới biết được Ngũ La.
Ngũ La quả thật là một cầu thủ bóng đá vô cùng xuất sắc, thậm chí theo một mức độ nhất định có thể nói anh ta là tay ghi bàn vĩ đại. Mấy năm trước, anh ta còn từng phá kỉ lục ghi bàn trong một mùa thi đấu vòng tròn của giải hạng Nhất ở quốc gia nào đó.
Khác hẳn với Triệu Liệt, Ngũ La là tay ghi bàn đỉnh cao hàng thật giá thật.
A Phỉ nhìn về phía Lý Tu, thấy Lý Tu không hề dao động vì danh tiếng của Ngũ La, vẫn bình tĩnh đứng trước khung thành, bày ra tư thế thủ môn không mấy chuyên nghiệp.
A Phỉ khẽ lắc đầu, lúc nãy cô đã nhìn ra, Lý Tu tuyệt đối không phải là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, thậm chí còn không được tính là dân nghiệp dư.
Anh có thể đánh bại được Triệu Liệt là dựa vào chiến thuật tâm lý và sự tự cho là thông minh của Triệu Liệt.
Ngũ La và Triệu Liệt hoàn toàn khác nhau, anh ta không chỉ có kĩ thuật chuyên nghiệp hàng đầu, mà còn có sức mạnh tuyệt đối, những điều này không phải dựa vào chiến thuật tâm lý là có thể thắng.
Phân tích logic cho thấy trận này Lý Tu chắc chắn thua, ít nhất là A Phỉ thấy như vậy.