Edit: Cửu Gia Nhi
___
"Cẩn thận, tôi sút đây." Sau vài bước chạy đà đơn giản, bắp đùi rắn chắc của Ngũ La vung lên, mu bàn chân giống như roi thép quất vào mặt bên của quả bóng.
Vèo!
Quả bóng bay vù vù về phía góc trên bên trái khung thành, cũng chính là phía bên phải của Lý Tu.
Cánh tay phải và chân phải của người bình thường tương đối linh hoạt và khỏe hơn, khi những người không chuyên nghiệp phải cản phá bóng bên phải, họ sẽ dùng chân trái làm điểm phát lực chính, điều này sẽ khiến tốc độ cản bóng bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định.
"Rõ ràng anh ta có thực lực áp đảo, nhưng không khinh thường bất kỳ đối thủ nào, cho dù nắm chắc phần thắng vẫn cố gắng hết sức đánh bại đối thủ, thật là một người đáng sợ." A Phỉ đang nghĩ, nếu Ngũ La tham gia vòng thí luyện tiếp theo, cô phải làm thế nào để đảm bảo mình có thể giành chiến thắng, suy cho cùng cô cũng không phải là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, về mặt kĩ thuật, cô kém xa Ngũ La.
Gần như cùng lúc Ngũ La sút bóng, Lý Tu cũng bổ nhào sang, cơ thể phóng lên không trung theo hướng quả bóng bay tới.
"Cược đúng hướng rồi, đáng tiếc lại vô dụng." A Phỉ lẩm bẩm một mình, dường như có chút thương tiếc.
A Phỉ biết rất rõ về kĩ thuật của Ngũ La, nếu Lý Tu thật sự bắt bóng ở góc trên bên trái, vậy anh thua chắc rồi.
Quả bóng rõ ràng đang bay về phía góc trên bên trái, lúc sắp đến trước mặt Lý Tu lại đột ngột rơi xuống như thể đi ngược lại các quy tắc vật lý, mắt thấy quả bóng sắp bay qua dưới người Lý Tu rồi.
“Quả là một đường vòng cung kỳ lạ, cú sút lá vàng rơi thật lợi hại, khoảng cách ngắn như vậy mà vẫn thực hiện được cú sút với độ dốc cực lớn, điều này hẳn là nhờ vào sự tăng cường thể chất nhận được trong các cửa thí luyện trước đây, nếu là mình, mình có thể chặn được cú sút này không?” A Phỉ thầm nghĩ trong lòng.
Bốp!
Phía trước khung thành vang lên một tiếng va đập rất lớn, chỉ thấy Lý Tu thế mà lại dùng hai tay đánh vào quả bóng đang rơi xuống, khiến quỹ đạo của quả bóng đột ngột thay đổi.
Quả bóng chạm đất, xoay tròn dữ dội rồi bật ra ngoài khung thành, gần như là bay sượt qua cột dọc lăn ra xa.
Còn Lý Tu thì ngã vào khung thành do phản lực của quả bóng quá lớn, cả người rơi xuống đất lăn vài vòng, sau khi va vào tấm lưới mới dừng lại.
“Sao có thể?” A Phỉ và Ngũ La đều mang vẻ mặt hết sức kinh hoàng.
Ở khoảng cách này, khi bóng đột ngột rơi xuống, thần kinh của con người hoàn toàn không kịp phản ứng, cho dù có kịp phản ứng, nhưng cơ thể cũng không theo kịp tốc độ phản ứng của bộ não.
Vậy mà Lý Tu lại có thể phản ứng kịp thời, còn dùng một tư thế cổ quái đập chính xác vào quả bóng, làm thay đổi quỹ đạo của quả bóng, điều này thật sự không giống với một con người bình thường.
Nhưng thứ hạng của Lý Tu chỉ có 49, dựa vào đó có thể thấy tố chất thân thể của anh cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, sao có thể làm được đến mức này.
“Anh ta đã làm thế nào? Chẳng lẽ anh ta cũng hiểu rõ Ngũ La, biết Ngũ La nhất định sẽ tung cú sút lá vàng rơi, cho nên ngay từ đầu đã nhắm về phía đó? Canh bạc này cũng cược quá lớn rồi.” Trong lòng A Phỉ thầm suy đoán.
Ngũ La có chút buồn bực, hiển nhiên anh ta cũng nghĩ giống như A Phỉ, cho rằng Lý Tu đã từng nghe đến danh tiếng của anh ta nên đoán trước được anh ta sẽ tung cú sút lá vàng rơi, do đó mới có màn thể hiện như vậy. Bây giờ Ngũ La hơi hối hận vì đã nói tên của mình cho Lý Tu biết trước khi bắt đầu, sớm biết vậy anh ta đã không dùng cú sút lá vàng rơi.
Lý Tu đứng dậy khỏi mặt đất, xoa xoa hai bàn tay ê ẩm, nhìn về phía Ngũ La, khẽ cười nói: "Đến lượt tôi."
"Để anh may mắn lấy được 1 điểm, hi vọng anh có thể trân trọng nó, nếu như anh vẫn chọn tiếp tục ở lại tham gia vòng tiếp theo, vậy thì sẽ không còn may mắn như thế đâu." Ngũ La đứng trước khung thành, bày ra tư thế thủ môn, giọng điệu có phần ngạo mạn.
Tư thế phòng thủ của anh ta chuyên nghiệp hơn Lý Tu nhiều, tuy rằng trước đây anh ta chưa từng chơi ở vị trí thủ môn, nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng đảm nhận vai trò thủ môn trong lúc tập luyện, nên không hề xa lạ gì với các kĩ thuật của một thủ môn.
Đối với những thủ môn bình thường, muốn cản phá quả phạt đền thật sự rất khó, nhưng đó là đối với người bình thường mà thôi.
Với cơ thể được cường hóa đến mức như Ngũ La, cộng thêm tốc độ bóng được sút ra từ sức mạnh của Lý Tu, Ngũ La hoàn toàn có thể đi sau đến trước, nắm chắc trăm phần trăm có thể bắt được quả bóng này, nên Ngũ La vẫn rất tự tin.
Cho dù như vậy, Ngũ La cũng không hề chủ quan, anh ta hơi khuỵu chân, hạ thấp trọng tâm, hai chân nhanh chóng di chuyển qua lại với biên độ nhỏ, vừa không để Lý Tu nhìn ra ý đồ của anh ta, vừa có thể phản ứng bằng tốc độ nhanh nhất, vô cùng chuyên nghiệp.
"Anh sẽ sút quả này thế nào đây?" A Phỉ nhìn Lý Tu, không khỏi có chút tò mò.
Biểu hiện trước đó của Lý Tu đã vượt qua hệ thống phán đoán mà cô xây dựng trong thời gian dài, khiến cô cũng có chút khó mà đoán được, thậm chí còn có mấy phần mong đợi.
"Cẩn thận, tôi sút đây." Lý Tu cũng làm giống như Ngũ La, nhắc trước một câu, sau đó nhanh chóng chạy lấy đà, nhấc chân quất mạnh vào quả bóng.
Quả bóng bay vù về phía góc trên bên phải khung thành, tốc độ bóng của anh rõ ràng chậm hơn Ngũ La không ít.
Cơ thể cường tráng của Ngũ La đột nhiên di chuyển, anh ta lao ra như một con mãnh thú săn mồi, hai cánh tay vươn dài sắp ôm quả bóng vào lòng.
Một giây trước khi ngón tay của anh ta chạm vào quả bóng, quả bóng đột nhiên rơi xuống, biến mất ngay trước mắt anh ta.
"Cú sút lá vàng rơi!" Đồng tử Ngũ La co rút, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
A Phỉ ngồi trên khán đài quan sát cũng bật dậy, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Cú sút lá vàng rơi là kĩ thuật mà biết bao cầu thủ chuyên nghiệp cả đời cũng chưa chắc có thể học và kiểm soát được.
Ngay cả những cầu thủ có thể thực hiện được cú sút này thì việc muốn kiểm soát bóng chính xác cũng không hề dễ, thậm chí phải cần đến một chút may mắn.
Vậy mà Lý Tu lại có thể thực hiện được cú sút lá vàng rơi, hơn nữa còn rất chính xác, quả thật khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
"Chẳng lẽ phán đoán lúc trước của mình là sai sao, anh ta cũng là một cầu thủ chuyên nghiệp, tiền đạo hàng đầu?" A Phỉ liên tiếp đoán sai, đã bắt đầu có chút dao động đối với khả năng phán đoán của mình.
Bịch! Bịch!
Quả bóng và Ngũ La lần lượt rơi xuống đất, Ngũ La không đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy đau khổ.
"Thí luyện kết thúc, bên tấn công tổng 2 điểm, bên phòng thủ tổng 0 điểm, bên phòng thủ thí luyện thất bại, phần thưởng trước đó thuộc về người thắng, phát phần thưởng, hành quyết bắt đầu..."
Bùm!
Trong tiếng nổ lớn, cơ thể Ngũ La nháy mắt hóa thành làn sương máu.
Trên cổ tay của Lý Tu lại truyền tới cơn đau như bị kim đâm, chỉ là lần này còn mãnh liệt hơn lần trước, hiệu quả hẳn là mạnh hơn lần trước rất nhiều, Lý Tu rõ ràng cảm giác được cơ thể như được tiêm doping.
Bốn viên ma hạch xuất hiện trước mặt Lý Tu, hai viên là phần thưởng vòng này, còn có hai viên vốn thuộc về Ngũ La.
Vì luân không nên lần này A Phỉ trực tiếp nhận được hai viên ma hạch, và bước vào thời gian đếm ngược quyết định có tham gia vòng thí luyện tiếp theo hay không.
"Tôi có thể hỏi anh mấy câu không?" A Phỉ nhìn Lý Tu hỏi.
"Nếu là câu hỏi tôi có thể trả lời, hẳn là không thành vấn đề." Lý Tu mỉm cười nói.
"Anh là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp sao?" A Phỉ khẽ cau mày, cô vẫn chưa thích ứng được với nụ cười của Lý Tu.
"Không phải." Lý Tu không nói dối, anh thật sự không phải.
"Anh từng luyện đá bóng?" A Phỉ lại hỏi.
"Chưa từng, thỉnh thoảng tôi có xem một vài trận bóng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thật sự tiếp xúc với bóng đá." Lý Tu thành thật trả lời.
"Nếu như anh không nói dối, vậy tại sao lần đầu tiên anh tiếp xúc với bóng đá lại có thể thực hiện được cú sút lá vàng rơi?" A Phỉ nhìn chằm chằm vào mắt Lý Tu, dường như muốn nhìn thấu anh.
"Nhìn anh ta sút một lần thì làm được." Lý Tu cười nói.
"Anh không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của tôi." A Phỉ đương nhiên sẽ không tin, người chưa từng tiếp xúc với bóng đá, chỉ nhìn một lần là thực hiện được cú sút cỡ đó, lời nói hoang đường như vậy chẳng có ai tin.