Edit: Cửu Gia Nhi

___

Trong một căn phòng nhỏ tối tăm, chật hẹp, ẩm thấp và bốc mùi nấm mốc, có tám chiếc giường tầng khung sắt ốp ván gỗ.

Cánh cửa sắt dày nặng đóng chặt, không có cửa sổ, cả căn phòng có 13 người ở, nhưng trên trần nhà chỉ có vỏn vẻn một cái lỗ thông gió dài rộng 20 cm.

Mùi mồ hôi, mùi hôi chân và mùi thum thủm không biết tên hòa quyện thành một mùi chua kì lạ khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Bảy trong số tám chiếc giường tầng được đặt ở hai bên, chỉ có một chiếc giường được đặt một cách không ngay ngắn ở giữa lối đi, trông vừa bất ngờ vừa lạc quẻ.

Điều khác biệt hơn nữa là bảy chiếc giường còn lại về cơ bản đều rất bẩn, quần áo cũ nát, chăn mền, tất chân chất đống lộn xộn trên giường, chỉ có chiếc giường ở giữa là vô cùng gọn gàng sạch sẽ, quần áo tuy cũng rất cũ, nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp.

Phần lớn đồ đạc linh tinh được chất ở giường dưới, giường trên có một cái chăn xếp thành hình đậu phụ, bên cạnh là một người đang ngồi.

Một cô gái khoảng 20 tuổi, nếu trên mặt cô ấy không có vết sẹo kéo dài cả gò má thì chắc hẳn cũng có thể được gọi là xinh đẹp.

Bây giờ, nếu phải dùng một từ để miêu tả vẻ ngoài của cô ấy thì hung dữ có lẽ sẽ hợp hơn.

Mười mấy người ở trong phòng, nhưng chỉ có một cô gái, cô có thể một mình độc chiếm một cái giường tầng, đương nhiên điều này không phải là vì nguyên tắc ưu tiên phụ nữ, mà thực tế ở nơi này cũng không có kiểu ga lăng như thế.

Cô gái tên A Phỉ, Phỉ trong từ thổ phỉ, còn họ là gì thì trong phòng không ai biết, cũng không có ai dám hỏi cô.

Bởi vì trong căn phòng này, cô ấy chính là lão đại.

Lúc này, A Phỉ đang nhìn một thanh niên, một người vừa mới xuất hiện trong căn phòng này ngày hôm nay.

Trước ngày hôm nay, trong phòng chỉ còn lại bảy người, bây giờ lại đưa tới sáu người đàn ông trẻ tuổi, cường tráng.

Chuyện thế này trước đây không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, A Phỉ cũng sớm quen rồi, thậm chí còn xem chuyện này thành một thú vui, dù sao ở nơi này sự việc mang tính giải trí không nhiều, thưởng thức vẻ mặt sợ hãi, mờ mịt và không biết làm sao của đám tay mơ kia cũng là một trong số ít những thú vui, hoặc có thể nói là một sự an ủi tâm hồn giúp người ta cảm thấy rằng mình vẫn đang sống.

Lúc trước, A Phỉ còn có chút hứng thú, nhưng bây giờ, cô đã sớm chai sạn, không có tâm tình làm mấy chuyện nhàm chán như vậy nữa.

Ở nơi này gần ba năm, A Phỉ nhìn thấy đủ kiểu người mới, nhưng người mới giống như thanh niên này là lần đầu tiên cô gặp phải.

Người bị đưa tới đây đa số là có nỗi khổ bất đắc dĩ, không có ai lại tự nguyện đến cái nơi quỷ quái này, dù sao tỷ lệ đầu thai ở đây cũng cao đến hai mươi phần trăm, trung bình một tuần trong số mười người sẽ có hai người chết.

Người đến nơi này con mẹ nó không điên đã là tốt lắm rồi, không có ai có tâm trạng ở đây vui vẻ hớn hở, cười ngây ngô như vậy hết.

Nhưng thanh niên kia từ khi bước vào phòng, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.

Nụ cười kia tuy không thể nói là mê người, nhưng ở nơi quỷ quái này lại có vẻ rực rỡ khác thường, thậm chí khiến người ta cảm thấy có chút chói mắt.

“Người mới, anh tên gì?” Dường như A Phỉ cảm thấy nụ cười kia khiến cho người ta có chút khó chịu, híp mắt hỏi anh.

“Ngẩn người làm cái gì đấy? Chị Phỉ hỏi mày kìa.” Người đàn ông trẻ tuổi cường tráng, mặc quần đùi ở giường kế bên quát một tiếng.

“Tôi á? Tôi tên Lý Tu.” Người thanh niên lúc này mới ý thức được A Phỉ là đang hỏi anh, anh cười trả lời, lộ ra hai hàm răng rất trắng, rất đẹp.

“Phạm tội gì mà vào đây?” A Phỉ nhíu mày, cô rất không quen với vẻ mặt tươi cười của thanh niên này.

“Tôi không phạm tội gì hết.” Lý Tu lắc đầu trả lời.

“Không phạm tội thì sao lại tới đây?” A Phỉ vốn không tin lời Lý Tu nói, không phạm tội làm sao có thể bị đưa đến nơi quỷ quái này.

“Bởi vì có người nói với tôi rằng nơi này là thiên đường của đàn ông, cho nên tôi tới đây.” Lý Tu nghiêm túc trịnh trọng trả lời.

Haha!

Tức khắc có một trận cười vang, các “tiền bối” cười ngả nghiêng ngã ngửa, gần như sắp cười đến mức sốc hông luôn rồi.

“Đúng đúng đúng, nơi này quả thật là thiên đường của đàn ông, tới đây chẳng mấy chốc là mày có thể lên thiên đường rồi.” Người đàn ông quát Lý Tu trước đó cười nói.

A Phỉ nhìn chằm chằm đánh giá Lý Tu, cô không biết Lý Tu là thật sự ngây thơ hay là giả vờ ngu ngốc, bất luận là cái nào thì ở nơi này cũng đều vô dụng, có thể sống tiếp được hay không thì chỉ có thể dựa vào thực lực và vận may của bản thân thôi.

Vài thập niên trước, một loài sinh vật kỳ dị đột nhiên xuất hiện trên trái đất, gần như đã phá hủy nền văn minh của nhân loại.

Cho đến khi con người chế tạo ra một loại vũ khí đặt tên là “Ma Trang”, con người mới có cơ hội nghỉ xả hơi.

Xuất hiện cùng với loài sinh vật được con người gọi là “Ma Linh” còn có rất nhiều cánh cửa kỳ quái, hình như ma linh là đi ra từ những cánh cửa này.

Những cánh cửa đó cổ xưa, quái dị và thần bí, phân tán rải rác ở khắp nơi trên thế giới, con người sử dụng đủ loại vũ khí, muốn mở cửa ra thăm dò bí mật trong đó.

Kết quả cho dù là vũ khí mạnh nhất lúc trước cũng khó mà gây ra tổn hại cho nó, ngay cả ma trang cũng không thể làm hỏng nó.

Chỉ có một cách có thể mở cánh cửa đó ra, có điều cách này vô cùng xa xỉ, nhất định phải sử dụng đá quý thiên nhiên khảm lên cánh cửa thần bí mới có thể khiến cánh cửa tự động mở ra, hơn nữa chỉ có cơ thể máu thịt của nhân loại mới có thể tiến vào bên trong, không có cách nào mang theo đồ vật khác vào.

Vào thời khắc đó, việc nhân loại thăm dò cánh cửa thần bí mới thật sự bắt đầu.

Không biết bao nhiêu con người đã vùi thây bên trong cánh cửa thần bí mới đổi lại được một ít phát hiện đủ để lật đổ tam quan của nhân loại.

Bên trong những cánh cửa đã được thăm dò có các cảnh tượng khác nhau, các cảnh tượng đó có một số nằm trong phạm vi hiểu biết của con người, một số khác thì khiến con người không thể nào hiểu được.

Cho đến hiện nay, bên trong những cánh cửa đã biết và đã được thăm dò, tuy cảnh tượng khác nhau, nhưng lại có một điểm chung.

Bên trong cánh cửa thần bí giống như một nơi thi đấu đặc thù, nhân loại tiến vào bên trong phải tiếp nhận các loại thí luyện khác nhau.

Chỉ có người đạt mức yêu cầu mới có thể sống sót đi ra từ bên trong.

Cái gọi là khảo thí cũng không phải là khảo thí được hiểu theo quan niệm thông thường của nhân loại, thông qua khảo thí cũng sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp, lợi ích nhận được cũng là những thứ người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhân loại vẫn không ngừng nghiên cứu cánh cửa thần bí, số người chết bên trong cũng khó mà đếm được.

Căn cứ dưới lòng đất này có tên là “Thâm Uyên”, được xây dựng bên cạnh một cánh cửa thần bí dưới lòng đất, những người giống như A Phỉ về cơ bản chẳng khác nào là đội viên của đội cảm tử, mỗi một lần tiến vào bên trong cửa để thăm dò đều là bất chấp nguy hiểm tử vong.

Những người này phần lớn là tội phạm tử hình hoặc nợ một khoản tiền kếch xù, hoặc là người có nỗi khổ nào đó không thể không tới đây.

Người tự nguyện đến nơi này giống như Lý Tu, e là ít tới đáng thương, cho dù Lý Tu tự mình nói ra cũng không có mấy ai tin.

Oang oang!

Tiếng còi báo động chói tai vang lên, vẻ mặt đám người cũ A Phỉ lập tức trở nên khó coi.

“ĐM, chuyện gì vậy, cái cửa ác quỷ đó phải ba ngày nữa mới mở mà, sao bây giờ lại…” Vẻ mặt của người đàn ông cường tráng có chút hoảng hốt, nhìn về phía A Phỉ.

Không đợi A Phỉ nói gì, cửa sắt trong phòng răng rắc một tiếng, hé ra một khe hở, sau đó tự động từ từ mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play