Edit: Cửu Gia Nhi

___

"Chú mày từng chơi đá bóng bao giờ chưa?" Triệu Liệt không sút bóng ngay, mà hứng thú nhìn Lý Tu hỏi.

"Chưa." Lý Tu lắc đầu, thỉnh thoảng anh có xem một vài trận đấu bóng đá, cũng biết đại khái một số quy tắc, nhưng thật sự chưa từng chơi.

"Đúng là một thằng nhóc đáng thương, vậy để anh dạy chú một ít kiến thức cơ bản về bóng đá, cũng để chú thua tâm phục khẩu phục, chết cũng được nhắm mắt." Triệu Liệt giống như mèo vờn chuột, chỉ vào quả bóng trước mặt, nói: "Dù chú không biết đá bóng, chắc cũng từng xem thi đấu bóng đá rồi chứ, vị trí của quả bóng này và khung thành là khoảng cách của quả phạt đền, trong các trận đấu bóng đá, quả phạt đền là cách dễ ghi bàn nhất. Cho dù là thủ môn hàng đầu thì tỷ lệ thành công chặn được quả phạt đền cũng không quá cao. Khi đối mặt với quả phạt đền đã không còn đơn thuần chỉ dựa vào kĩ thuật nữa, mà phải cần một chút may mắn."

"May mắn là sao?" Lý Tu không hề tức giận trước thái độ đùa cợt của Triệu Liệt, trái lại còn khiêm tốn xin chỉ giáo.

"Đối mặt với các tiền đạo chuyên nghiệp, nếu thủ môn cố gắng cản phá bóng sau khi thấy quả bóng được sút ra từ khoảng cách này thì chắc chắn sẽ không kịp. Vì vậy, trước khi tiền đạo giơ chân, thủ môn buộc phải đoán xem tiền đạo muốn sút vào bên trái hay bên phải, hơn nữa vào khoảnh khắc tiền đạo tung chân, thủ môn phải nhảy về bên trái hoặc phải để cản phá theo dự đoán thì mới có cơ hội chặn được quả phạt đền." Triệu Liệt còn thành thật giải thích, dường như thật sự không hề coi trọng Lý Tu chút nào.

Trong số những người đứng xem có rất nhiều người không hiểu bóng đá, nghe Triệu Liệt giải thích như vậy đều có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

“Hoá ra là như vậy, hiểu rồi.” Lý Tu gật đầu nói.

“Không cần cảm ơn, những điều anh nói phải là thủ môn chuyên nghiệp mới có cơ hội đó, còn người bình thường giống như chú, cho dù anh đá bên trái hay bên phải thì chú cũng không chặn được, chỉ có chờ chết thôi.” Triệu Liệt vừa nói xong thì đột nhiên chạy lấy đà, chân trái làm trụ, nhấc chân phải ra sau, nghiêng người vặn eo, giống như một cây cung được kéo căng dây, mu bàn chân quất mạnh vào mặt sau của quả bóng.

Toàn bộ động tác tiến hành mượt mà trôi chảy, tràn ngập vẻ đẹp bùng nổ.

“Hắn sẽ chặn bên trái hay bên phải?” Những người khác nhìn Lý Tu chờ đợi sự lựa chọn của anh, thậm chí trong lòng còn thầm đưa ra phán đoán, nếu là họ, họ sẽ chặn bên nào?

Bụp!

Quả bóng đập mạnh vào ngực Lý Tu, nhưng Lý Tu lại đứng đó không nhúc nhích, như thể quả bóng tự lao vào trong vòng tay của anh, tất cả người xem đều sửng sốt.

“Bên tấn công ghi bàn thất bại, bị phán 0 điểm, bên phòng thủ chặn bóng thành công, được 1 điểm.” Giọng nói điện tử vang lên, vị trí của hai người cũng được hoán đổi ngay sau đó.

“Chú em, vừa rồi không doạ chú đấy chứ, anh đùa với chú thôi, mọi người đều sống sót mới là kết quả tốt nhất.” Triệu Liệt nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt, nhưng trên mặt lập tức nở nụ cười tươi rói, tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Mẹ nó, đánh giá cao thằng nhóc này rồi, nó còn chẳng phản ứng, sớm biết vậy đã không lãng phí nhiều tâm tư như thế, trực tiếp đá luôn là được, đúng là thông minh lại bị thông minh hại."

Bây giờ Triệu Liệt thật sự sợ hãi, ngộ nhỡ Lý Tu hoàn toàn không ghi bàn mà đá quả bóng sang chỗ khác như người phụ nữ trước đó, vậy theo quy tắc của thí luyện, Triệu Liệt chết chắc, không có một chút cơ hội nào.

“Đùa? Lẽ nào ban nãy không phải anh vẫn luôn dẫn dụ tôi chọn bên trái hay bên phải sao?” Lý Tu nhìn Triệu Liệt, lạnh lùng nói.

“Làm gì có... chú em, chú đừng hiểu lầm...” Bị Lý Tu nhìn thấu tâm tư, vẻ mặt Triệu Liệt có chút khó coi, gấp gáp muốn giải thích.

Bây giờ cái mạng nhỏ của hắn nằm trong tay Lý Tu, sống chết phụ thuộc vào một ý nghĩ của Lý Tu.

"Không cần giải thích, anh có thể là một cầu thủ chuyên nghiệp, kĩ thuật cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không phải là vua phá lưới trong thi đấu vòng tròn, bởi vì anh không có sự tự tin. Một tiền đạo hàng đầu chân chính không thèm dùng mấy thủ đoạn như vậy, vì không có thủ đoạn nào đáng tin hơn kĩ thuật của chính họ." Lý Tu cắt ngang lời Triệu Liệt, lãnh đạm nói: "Nhưng tôi có thể cho anh một cơ hội nữa."

"Chú em, chú hiểu thì tốt, mọi người đều là người số khổ." Triệu Liệt hoàn toàn mất đi dáng vẻ hung hăng vênh váo trước đó, vẻ mặt tươi cười, nói năng nịnh nọt.

"Anh nói không sai, mọi người đều là người số khổ, vì vậy tôi cho anh một cơ hội, tôi sẽ làm giống như anh, sút bóng vào chính giữa, anh chỉ cần đứng yên đó như tôi là có thể chụp được bóng." Lý Tu nói.

"Được được được, anh sẽ đứng ở đây chụp bóng, chú em, chú sút nhẹ chút nhé." Triệu Liệt gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lại thầm mắng: "Cái lờ gì thế, đùa tao à, mày cho tao cơ hội, không phải vì muốn lấy được hai phần thưởng sao? Còn bảo ông đây đứng yên, lừa quỷ à? Đừng nói chút thủ đoạn nhỏ này không thể lừa được tao, cho dù mày thật sự muốn sút vào giữa cũng phải có kĩ thuật mới được, mày cho rằng bóng đá muốn sút thế nào thì sút sao? Không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp hoàn toàn không thể làm chính xác như vậy được."

Suy nghĩ của những người khác cũng giống như Triệu Liệt, kết cục của cặp vợ chồng trước đó vẫn còn in sâu trong đầu, ngay cả vợ chồng cũng không có gì đáng tin, nói chi là Lý Tu và Triệu Liệt.

Lý Tu không nói thêm gì nữa, lùi lại vài bước, chạy lấy đà đến trước quả bóng, chân trái làm trụ, nghiêng người, chân phải vung lên, vặn eo hết cỡ, mu bàn chân phải sút mạnh vào quả bóng.

Một loạt động tác này được thực hiện liền mạch dứt khoát, không hề có một chút chần chừ chậm chạp nào, giống hệt như những động tác trước đó của Triệu Liệt.

"Trái hay phải?" Mọi người đều thầm đoán trong lòng.

"Mẹ nó, bị lừa rồi, thằng chó này biết đá bóng." Trước những động tác chuẩn bị sút bóng của Lý Tu, vẻ mặt Triệu Liệt thay đổi 180 độ.

Loạt động tác này nếu không phải là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp sẽ rất khó thực hiện hoàn mĩ như vậy.

"Trái hay phải? Hay là chính giữa?" Trong lòng Triệu Liệt do dự, sau khi biết được Lý Tu cũng biết đá bóng, suy nghĩ của hắn càng thêm rối loạn.

Trước đây, hắn cho rằng Lý Tu chưa từng tiếp xúc với bóng đá, còn sợ rằng anh đá không chuẩn, bây giờ biết được Lý Tu cũng là dân chuyên nghiệp, đột nhiên Triệu Liệt nghĩ đến cái gì, hắn nhìn chằm chằm vào động tác cơ thể của Lý Tu, xác định xem trọng tâm của anh đặt ở đâu.

Động tác này hắn vừa mới sử dụng trước đó, trong tình huống trọng tâm được đặt ở chân trái, muốn bộc phát toàn bộ sức mạnh thì chỉ có thể sút bóng sang trái hoặc vào giữa, không thể nào là bên phải được.

Như vậy chỉ còn lại hai lựa chọn là bên trái và ở giữa, Triệu Liệt không cho rằng Lý Tu sẽ sút vào giữa, những lời nói trước đó của Lý Tu chỉ là để quấy nhiễu sự phán đoán của hắn mà thôi.

Trong cuộc đấu sinh tử thế này, ai lại ngu ngốc đến mức nhường điểm cho người khác chứ.

Bản thân Triệu Liệt sẽ không, nên hắn càng không tin Lý Tu sẽ làm như vậy.

Hơn nữa theo tính toán xác suất, trái, phải và chính giữa đều chiếm một phần ba cơ hội, Lý Tu muốn cố định suy nghĩ của hắn vào hai lựa chọn ở giữa hoặc không ở giữa, nhưng thực tế lại chọn sút bên trái hoặc phải, tỉ lệ thắng sẽ cao hơn.

"Đúng vậy, là bên trái, nhất định là bên trái." Đôi mắt Triệu Liệt bừng sáng, bổ nhào về phía bên trái.

Nhưng khi Triệu Liệt tung mình trên không, hắn kinh hãi phát hiện quả bóng đã bay vút qua vị trí hắn vừa đứng, giống hệt quả bóng hắn đã sút lúc nãy, thậm chí độ cao của bóng cũng không lệch nửa phân.

Triệu Liệt đang ở trên không chỉ có thể quay đầu trơ mắt nhìn quả bóng lướt qua bên người hắn rồi va mạnh vào tấm lưới, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang bối rối, từ bối rối chuyển sang hối hận, từ hối hận chuyển sang sợ hãi, cuối cùng tất cả sợ hãi biến thành tuyệt vọng.

Triệu Liệt và quả bóng gần như rơi xuống đất cùng một lúc, sau đó bọn họ nghe thấy giọng nói điện tử lạnh băng vang lên giữa không trung trên đỉnh đầu của bọn họ.

"Bên tấn công ghi bàn thành công, được 1 điểm; bên phòng thủ chặn bóng thất bại, được 0 điểm. Tính tổng điểm hoàn tất, phát phần thưởng, hành quyết bắt đầu."

“Không...”

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên ngay sau đó, tiếng thét không cam lòng xé ruột xé gan của Triệu Liệt bỗng im bặt, máu thịt xương cốt nổ tan tành khắp mặt đất.

Vòng tay của Lý Tu cũng sáng lên, tỏa ra tia sáng màu đỏ nhàn nhạt, sau đó Lý Tu cảm thấy da thịt nơi vòng tay quấn quanh bị siết chặt, truyền tới cơn đau như bị kim đâm, giống như có thứ gì đó được tiêm vào mạch máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play