Từ khi tôi đồng ý sinh em bé, ngày nào Hoắc Thành Du cũng về biệt thự.

Có vẻ như hắn rất coi trọng đứa bé trong bụng tôi, tất cả phương diện đều phải đảm bảo đứa bé được khỏe mạnh.

Bao gồm không cho tôi chạy nhảy, giám sát mọi món ăn mà tôi ăn, niệm tiếng nước ngoài mà tôi nghe không hiểu với cái bụng của tôi, tối nào cũng đúng giờ đến nhắc tôi đi ngủ……

Cứ như vậy được một tháng, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa.

“Hoắc tổng, ngài không bận cái gì à?”

Dưới ánh đèn bàn, tay Hoắc Thành Du cầm quyền “Chim bay”, ngồi dựa vào thành giường.

Nghe vậy, hắn gật nhẹ một cái, ngón trỏ đẩy gọng kính vàng trên sống mũi lên, nghiêm túc nói.

“Là phụ huynh, dù có bận thế nào thì cũng không thể bỏ bê việc giáo dục con.”

Tôi: “……”

Cái phôi thai hai tháng thì giáo dục cái quỷ gì!

Sao bảo vai ác lấy cái ch ết của nam chính làm nhiệm vụ của đời mình?

Sao bây giờ lại ở nhà dạy con thế này?

Tôi uyển chuyển đặt câu hỏi.

“Gần đây công ty không có việc gì bận à? Bên dưới không có người nào quấy rối muốn đoạt quyền hả?”

Trước mắt Hoắc Thành Du vẫn là người cầm quyền của Hoắc Thị, nhưng mà bên dưới có nam chính suốt ngày làm phiền hắn, thời thời khắc khắc muốn kéo hắn xuống.

Hoắc Thành Du buông quyển sách trong tay ra, cụp mắt, khẽ cười một tiếng.

“Đoạt quyền? Có gan thì cứ đoạt đi.”

Ghê dị sao?

Nhưng mà tôi thật sự không chịu nổi ngày nào cũng bị hắn giám sát như thế này.

Tôi đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài hít thở không khí.

Hoắc Thành Du bớt thời giờ sờ bụng, rồi xoa đầu tôi, trầm ngâm: “Chán à?”

“Mai tôi đưa em đi làm được không? Cả Hoắc Yến với Lê Gia Gia đều ở đó, không phải là em thích rình coi bọn họ lắm sao?”

Ai muốn đi làm với anh?

Từ đã, ở gần xem nam nữ chính diễn hả? Vậy thì được!

“Được, được!” Tôi vội vàng đồng ý, hai mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm Hoắc Thành Du.

Hắn mỉm cười gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ sau đó lạnh lùng nhắc tôi đến giờ đi ngủ.

Ánh đèn vụt tắt.

Cửa phòng bị Hoắc Thành Du đóng lại.

Lúc sắp ngủ, trong đầu tôi mới xuất hiện một vấn đề.

Sao hắn biết tôi biết nam nữ chính?

Tôi nói mình thích rình coi nam nữ chính khi nào nhỉ?
 

Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh lại đã 9 giờ mất rồi.

Tôi nhớ rõ tối qua Hoắc Thành Du đã đồng ý dẫn tôi đến công ty để xem trực tiếp bộ phim thần tượng của nam nữ chính. Mà giờ mới dậy thì xem xiếc gì nữa, tôi vội vội vàng vàng mặt cũng không kịp rửa đã lao xuống phòng khách.

Đến khi nhìn thấy Hoắc Thành Du văn nhã bại hoại đeo kính gọng vàng ngồi trên bàn ăn đọc báo mới dám thở phào nhẹ nhõm.

May quá, phim thần tượng của tôi vẫn còn kịp.

Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Thành Du mới ngước đôi mắt đang tập trung nhìn tờ báo lên nhìn tôi, ánh mắt có chút không đồng ý.

Hắn bỏ tờ báo trong tay xuống, sải bước về phía tôi, trong lúc tôi còn đang ngơ ngẩn bỗng bế bổng tôi lên, cau mày, môi khẽ phàn nàn.

“Đi chân trần không thấy lạnh à”

Tôi ngơ ngác nằm trong lòng hắn, như là mất nhận thức vậy.

Mãi cho đến khi hắn bế tôi về phòng, khuỵu gối xỏ dép cho tôi, lại đẩy tôi vào phòng tắm, nhét bàn chải đánh răng vào tay tôi, tôi mới nhận ra mặt mình đã đỏ bừng từ khi nào.

Vai ác này soft xỉu!

Không được, bình tĩnh!

Dù hắn có đẹp đến mấy thì vẫn là vai ác, không được bị hắn quyến rũ!

Hắn ta là kẻ muốn bỏ mẹ lấy con.

Tôi vốc nước lạnh tạt vào mặt, hơi nóng trên mặt mới dịu đi một chút.

Mục tiêu của tôi bây giờ là lấy được tiền, sau đó đợi vai ác phá sản rồi thì đoạt lại bé con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play