Lúc tôi mới xuyên vào quyển truyện cẩu huyết ngọt sủng này, nguyên chủ đang theo nhân vật phản diện Hoắc Thành Du bị hạ thuốc vào khách sạn.

Lúc ấy tôi mơ mơ màng màng, còn tưởng mình đang mơ.

Thấy người đàn ông đẹp trai trên giường, mặt mày đỏ ửng thì nước dãi chảy ròng ròng cả ra.

Còn khen mình mơ được một giấc mơ đẹp.

Bàn tay không khách khí sờ lên bộ ngực căng bóng mà lớp áo sơ mi mỏng tanh không che nổi.

Mlem mlem, cái cơ ngực này, tôi yêu chếc mất!

Không tới một phút, dưới bàn tay tàn ác của tôi, thân trên của mỹ nam đã gần như trần trụi.

Cũng trong một phút này, một dòng ký ức liên tục chảy qua trong đầu, tôi mới biết thì ra là mình xuyên sách.

Người đàn ông vừa bị tôi sàm sỡ chính là nhân vật phản diện của quyển truyện này: Hoắc Thành Du

Cái tay làm loạn của tôi lập tức cứng đờ……

Hoắc Thành Du đang thỏa mãn thấy tôi ngừng lại thì khó chịu.

Hắn ngẩng cao đầu, vô thức dụi vào mặt tôi.

Hơi thở nóng rực của hắn phả lên má tôi, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy thiếu kiên nhẫn, trên trán thì ẩm ướt mồ hôi, hormone nam tính luồn lách trong không khí……

Tôi nào đã thấy cảnh này bao giờ, nước miếng không khỏi chảy xuống.

Sắc đẹp chỉ là nhất thời, mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Sau đó tôi quyết tâm đẩy hắn ra, lấy cà vạt trói chặt hai tay hắn, cúi người run rẩy cài lại từng cái cúc áo cho hắn.

Lúc nãy cởi ra nhanh nhẹn bao nhiêu thì giờ cài lại khó khăn bấy nhiêu.

Tôi nhỏ giọng sám hối với Hoắc Thành Du - người vẫn còn đang mơ màng, dụi dụi trên người tôi.

“Đại ca, em xin lỗi.”

“Lúc nãy em tưởng là mình đang mơ, em không cố ý sàm sỡ đại ca đâu”

“Em dù có lòng cũng không có gan mà!”

Mặc lại áo cho hắn xong, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

May mọi thứ vẫn còn kịp, lỡ mà giống nguyên chủ phạm tội thật thì chỉ có ngồi sau song sắt mà khóc huhu thôi

Tôi cầm điện thoại Hoắc Thành Du lên, mở khóa, gửi tin nhắn cầu cứu cho người mà hắn ghi chú là tổng trợ lý.

Đợi đến khi bên kia trả lời lại, tôi mới thực sự thở phào, cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm.

Sau đó thở hồng hộc nhìn Hoắc Thành Du mặt mày đỏ ửng, vặn vẹo trên giường, tôi an ủi:

“Tôi đã nhắn cho trợ lý của anh rồi, một lát nữa cậu ta sẽ đến, anh chịu đựng một chút.”

“Đêm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra được không?”

“Anh không nói gì là tôi coi như anh đồng ý rồi nhé.”

“Tôi đi trước……”

Tôi còn chưa nói hết câu, cái người đang nằm trên giường đột nhiên trợn mắt, ngồi dậy.

Làm tôi sợ tới mức suýt nữa gào lên.

Hắn hé mắt, liếm đôi môi khô khốc, hầu kết nhẹ nhàng cử động.

“Cô bỏ thuốc tôi?”

Tôi sợ hãi, vội vàng xua tay “Không phải, tôi nào dám.”

Đôi mắt hơi hé của hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, quơ quơ đôi tay đang bị trói chặt bên dưới, hài hước nói.

“Thích kiểu này à?”

?

Vai ác này hình như không đứng đắn lắm.

Sau đó hắn nghiêm mặt nói: “Cởi ra.”

Tôi đánh giá gương mặt lạnh của Hoắc Thành Du.

Sắc mặt hắn tuy vẫn còn ửng hồng, nhưng có vẻ như đã khôi phục lại ý thức.

Bấy giờ tôi mới dám đi lại cởi trói cho hắn, vừa cởi vừa giải thích: “Tại tôi thấy Hoắc tổng đi đứng xiêu vẹo, tưởng ngài xảy ra chuyện gì nên mới đi theo giúp đỡ, ai ngờ…… Nhưng mà tôi đã giúp ngài gọi trợ lý rồi”

Trong lúc cởi trói, Hoắc Thành Du bị chạm vào không khỏi rên lên vài tiếng.

Vừa khàn khàn, vừa gợi cảm làm cho cái mặt già của tôi đỏ lên.

Nháy mắt tôi cảm giác như Hoắc Thành Du đang quyến rũ mình, hình như hắn đẹp trai hơn, miệng đột nhiên thấy hơi khát, người cũng nóng lên.

Sau đó……

Sau đó tôi không nhịn được nữa trực tiếp nhào lên.

Hoắc Thành Du ban đầu còn hơi chống cự, nhưng mà không tới một hồi sau liền ôm lấy cổ tôi thở hổn hển.……

Trước khi mất hoàn toàn nhận thức, tôi đột nhiên nhớ tới ly nước lúc nãy.

Chắc chắn 90% là bị bỏ thuốc.

Tôi không khỏi cảm thán cuối cùng mình vẫn xuống tay với vai ác, cuối cùng vẫn phải ngồi sau song sắt khóc huhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play