Lần nữa quay lại phòng tiệc, Vưu Chi đột nhiên chuyển hướng, xoay người và đẩy cửa phòng đối diện ra.
May mắn là khách sạn vừa mới khai trương, ở phòng đối diện không có người, cô vừa định đi về phía đối diện thì có một người phục vụ phụ trách mở cửa phòng tiệc ở cuối hành lang vội vàng chạy tới: "Xin lỗi, tôi vừa đi bê rượu một chút."
Anh vừa nói vừa mở cửa cho cô.
Vưu Chi cười lắc đầu: “Không sao đâu.” Nói xong, cô phát hiện cà vạt của đối phương bị lệch, có lẽ là do vội vàng chạy tới, nên cô liền nhắc nhở một chút.
Người phục vụ vội vàng cảm ơn, gương mặt có hơi đỏ lên.
Vưu Chi mỉm cười bước vào phòng. Những người lúc trước còn đang trò chuyện bên cạnh ghế sofa, hiện tại đã chuyển sang chơi bài.
Vưu Chi nhìn về phía đó, liếc mắt một cái liền bắt gặp ánh mắt của Tạ Thừa Lễ, hắn đang nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, sâu thẳm.
Tim Vưu Chi đập thình thịch, khi nhìn lại lần nữa, anh đã khôi phục lại dáng vẻ lười biếng lãnh đạm như thường lệ.
“Em gái Vưu Chi!” Trình Ý ngồi ở bên phải, cũng không có tham gia đánh bài, chỉ ở một bên nhìn, vừa ngẩng đầu thấy Vưu Chi liền vẫy vẫy tay: “Bên này, em gái Vưu Chi.”
Vưu Chi mím môi, đi đến phía hắn.
Tạ Thừa Lễ ngồi ở ghế đối diện với cửa, trước mặt còn để vài lá bài, những người xung quanh có lẽ là kiêng dè anh, nên có rất ít người đứng xung quanh anh.
Vưu Chi đi tới, đang muốn ngồi vào chiếc ghế giữa Tạ Thừa Lễ và Trình Ý thì đột nhiên Tạ Thừa Lễ đứng lên: “Em đánh thay anh.”
Vưu Chi giật mình, lại ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Thừa Lễ đã kéo chiếc ghế cô vừa định ngồi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, bình tĩnh nói: “Anh hơi mệt rồi.”
Xung quanh rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn về phía họ, Vưu Chi không muốn làm mọi người mất hứng nên đành ngồi xuống vị trí của Tạ Thừa Lễ, chỉ là cô cũng không quá hiểu biết về đánh bài, sau khi nhìn bài hồi lâu, cô liền đánh đại một lá bài ra ngoài.
Tạ Thừa Lễ cười nhẹ một tiếng.
Vưu Chi khó hiểu liếc hắn một cái, thấy người sau chỉ nhìn cô mà không nói lời nào, cô cảm thấy khó hiểu, nhưng quay đầu lại đánh thêm mấy lá bài.
Trước kia Vưu Chi cũng thường lặng lẽ đứng một bên xem Tạ Thừa Lễ chơi bài, chỉ chơi một lúc liền kết thúc một ván, đến khi tự mình chơi, không hiểu sao cô lại cảm thấy chỉ chơi một ván mà dường như đã trôi qua cả ngày.
Những người xung quanh vẫn im lặng nhìn cô, Vưu Chi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc ván bài, cô ra bài càng ngày càng loạn, nhưng ván bài vẫn chưa kết thúc.
Cuối cùng, khi cô lại lần nữa đánh bài lung tung loạn xạ, Trình Ý cũng không nhìn nổi nữa đành nói: “Thừa Lễ, cậu quản em gái Vưu Chi nhà cậu một chút đi,”
Đây nào phải ra bài lung tung, đây rõ ràng là dâng bài tận tay cho đối thủ mà.
Nhưng một số người còn không xác định được mối quan hệ giữa Tạ Thừa Lễ và Vưu Chi là gì, làm sao dám tùy tiện giành chiến thắng được?
Tạ Thừa Lễ liếc về phía Trình Ý, nghiêng người về phía trước, lấy một lá bài từ tay Vưu Chi, ném nó ra ngoài, nhìn người chơi lượt sau: “Cậu thắng rồi.”
Vưu Chi nhìn sang, ngượng ngùng cười cười, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn người phục vụ ở bên cạnh đẩy một dãy tiền sang phía người bên cạnh, trong lòng Vưu Chi khẽ động.
Chút tiền ấy có lẽ Tạ Thừa Lễ cũng không để vào mắt, nhưng đối với cô mà nói, đó là nửa năm tiền lương, cứ như vậy bị cô thua mất trắng rồi.
Vưu Chi vội vàng quay đầu nhìn về phía Tạ Thừa Lễ: “Vẫn là để anh chơi đi.”
Nói xong, cô đứng dậy nhường ghế.
“Hử?” Tạ Thừa Lễ giọng điệu ôn hòa, “Không chơi thêm ván nữa?”
Vưu Chi vội vàng lắc đầu, liếc mắt nhìn sang tay áo đã xắn lên của hắn bị nới lỏng, cô vội đổi chủ đề, nói: “Tay áo anh lỏng rồi.” Sau đó, thuận tay giúp hắn xắn lại.
Cánh tay Tạ Thừa Lễ cứng lại một chút, nhưng cũng không nói thêm gì, ngồi vào thay cho Vưu Chi.
Trình Ý ngồi một bên cũng có chút hứng thú, liền ngồi vào cùng nhau đánh bài.
Vưu Chi ở một bên nhìn mấy người đánh bài, trong lòng vẫn có chút khó chịu, đột nhiên điện thoại của cô vang lên một tiếng, Lâm Thiến trả lời tin nhắn cô vừa gửi:
[ Đương nhiên còn tùy theo ý muốn của em, dù sao tháng sau đã tổ chức teambuilding rồi, xem xét một chút đi.]
Kèm theo đó là biểu tượng cảm xúc nhướng mày và nở một nụ cười xấu xa.
Vưu Chi bị biểu tình cảm xúc của Lâm Thiến chọc cười.
“Ai gửi tin nhắn mà khiến em cười vui vẻ như vậy?” Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp của Tạ Thừa Lễ.
Vưu Chi kinh ngạc, không nghĩ tới Tạ Thừa Lễ đang chơi bài còn có thể để ý đến tin nhắn của cô: “Đồng nghiệp trong công ty đang bàn chuyện teambuilding vào tháng tới.
Tạ Thừa Lễ không lên tiếng, hẳn là không có hứng thú, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Ngược lại là Trình Ý ở một bên nghĩ tới cái gì, nhìn Vưu Chi: "Tỉnh đài tổ chức teambuilding là vào ngày 6 tháng sau đúng không?"
Vưu Chi sửng sốt, chuyện này cũng chỉ có nội bộ công ty mới biết, cụ thể là ngày mấy tổ chức cô cũng không rõ: "Sao anh lại biết?"
"Mấy ngày nay đài đến chỗ ông già nhà anh đặt chỗ, còn đặt rất nhiều rượu ở chỗ anh,” Trình Ý giải thích.
Vưu Chi hiểu, cô nghe nói gia đình Trình Ý làm giàu từ việc mở khách sạn, sau đó lại mở thêm không ít nơi giải trí và phòng tập thể hình.
“Nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải nói,” Trình Ý chậm rì rì nhìn về phía Tạ Thừa Lễ, “Tạ tổng của chúng ta còn quản vợ hử ?”
Rõ ràng là đang nói về chuyện vừa rồi hắn hỏi Vưu Chi “Ai gửi tin nhắn?”
Tạ Thừa Lễ dừng lại, sau đó cau mày nhìn hắn: “Tùy tiện hỏi một chút.”
“Nếu cậu hâm mộ, ngày nào đó tôi cũng có thể nói chuyện cùng Trình lão gia một chút về vấn đề này, dù sao cũng đã đến tuổi rồi.”
Trình Ý sắc mặt cứng đờ, lặng lẽ chuyển chủ đề.
Vưu Chi ở một bên nhìn, tâm tư vừa nảy lên dần dần lắng xuống vì câu nói"tùy tiện hỏi" của anh.
Có Trình Ý khởi xướng, bầu không khí dần dần trở nên sôi động hơn, những người còn lại cũng thả lỏng không ít.
Có lẽ vì uống rượu, người đối diện Tạ Thừa Lễ tò mò nhìn Vưu Chi đang lặng lẽ ngồi ở một bên: “Tạ tiên sinh và Vưu tiểu thư quan hệ tốt như vậy, không biết là quen biết như thế nào?”
Đột nhiên bị nhắc đến, Vưu Chi nhất thời không phản ứng kịp, từ lúc quen nhau, cô và Tạ Thừa Lễ chưa từng cãi nhau, nhưng ai nhìn thấy cũng không thể nói được mấy chữ "quan hệ thật tốt" này.
Đôi khi cô còn cảm thấy, ngoại trừ trên giường, mối quan hệ của hai người càng giống như những người bạn bình thường hơn.
Tuy nhiên, lúc này cô sẽ không ngốc đến mức phủ nhận, chỉ liếc mắt nhìn sang Tạ Thừa Lễ.
Tạ Thừa Lễ lại thắng được một ván, nhìn qua tâm tình có vẻ không tồi: “Quen nhau ở một bữa tiệc.”
Lông mi Vưu Chi run run, rũ xuống, vẻ mặt cũng dần dần nhạt đi.
Trình Ý ngồi ở bên cạnh trả lời: “Tại tiệc mừng 《Tử Tinh》 thành công, Tạ tổng của chúng ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng em gái Vưu Chi, không lâu sau đã đưa cô ấy đến gặp chúng tôi để làm quen với cô ấy..."
Mọi người đều mỉm cười đáp lại, trong đó có không ít ánh mắt ghen tị nhìn về phía cô, nhưng bản thân Vưu Chi lại có chút hoảng hốt.
Trên thực tế, lần đầu tiên cô gặp Tạ Thừa Lễ không phải ở bữa tiệc đó mà là ở trường cấp ba của cô tại Tần Thành.
Nhưng Tạ Thừa Lễ dường như đã quên hết chuyện này từ lâu.
Nhưng cũng đúng, anh hơn cô bốn tuổi, lúc đó cô còn nhỏ, để tóc mái dày thẳng, đeo kính, hơn nữa tính cách hướng nội, anh quên cô là chuyện bình thường.
Dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng Vưu Chi vẫn cảm thấy nặng nề, vô thức cầm ly rượu bên cạnh lên, vừa định uống thì đã bị cản lại.
Vưu Chi khó hiểu nhìn Tạ Thừa Lễ.
Tạ Thừa Lễ tùy ý nói: “Khu nghỉ ngơi có đồ uống nóng.”
Vưu Chi sửng sốt, một hồi lâu mới ý thức được chuyện gì xảy ra, gò má nóng lên, đi đến ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, đúng là có vài ly nước ấm và nước trái cây nóng.
Người trong phòng đa số đều ở bàn đánh bài, khu vực nghỉ ngơi chỉ có lẻ tẻ vài ba người.
Vưu Chi tìm một góc vắng người, cầm một ly nước ấm lên uống, uống được một lúc cô vẫn có chút sững sờ.
Kinh nguyệt của cô thường đến vào cuối mỗi tháng cộng thêm mấy ngày đầu tháng. Nhiều khi cô bị đau bụng và đau chân, đôi khi còn rất nghiêm trọng.
Có một lần, cô bị đau bụng kinh dữ dội, một mình chịu đựng trong phòng trọ, lúc Tạ Thừa Lễ gọi tới, cô vẫn còn choáng váng nên không nghe điện thoại.
Chờ đến khi tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện rồi, mà Tạ Thừa Lễ thì đang ngồi bên cạnh xem văn kiện.
Anh còn nhớ kỳ kinh nguyệt của cô.
Hô hấp của Vưu Chi trở nên căng thẳng, cô cảm thấy tâm trạng của mình đêm nay giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc vậy, ngay cả việc cô giỏi nhất là duy trì bình tĩnh cũng hao phí rất nhiều sức lực.
Vưu Chi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã gần mười giờ.
Không biết nên làm gì, cô mở WeChat lên, theo thói quen kiểm tra tin nhắn của nhóm công ty.
Ghế sô pha đột nhiên lún xuống, Vưu Chi quay người nhìn sang, là Tạ Thừa Lễ, người mới vừa rồi còn ngồi ở bàn đánh bài, không biết từ khi nào đã đến đây ngồi bên cạnh cô, trên người thoang thoảng hương rượu, mắt nheo lại, hỏi cô: “Không vui?”
Vưu Chi lắc đầu, liếc mắt liền nhìn thấy đoạn chat của cô và Lâm Thiến vẫn đang mở.
Thực ra, cô cũng muốn có thể đường đường chính chính từ chối Lâm Thiến và nói "Em có bạn trai rồi", sau đó cô ấy có thể hỏi những câu: "Anh ấy là ai?" "Anh ấy làm gì vậy?" “ Có thời gian có thể mang đến giới thiệu cho bọn chị,” rồi cô sẽ trả lời cho chị ấy từng câu từng câu.
Vưu Chi tắt điện thoại, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hồi lâu mới gọi: “Tạ Thừa Lễ.”
“Hửm?” Tạ Thừa Lễ nghiêng đầu nhìn.
Vưu Chi trầm mặc mấy giây, sau đó nhẹ nhàng hỏi từng chữ: “Chúng ta đây, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Lời còn chưa nói xong, bàn đánh bài đột nhiên truyền đến vài tiếng cười đùa, Trình Ý có ý trêu chọc: “ Có một số người đi rồi, phong thủy ở chỗ tôi cuối cùng cũng tốt lên được chút rồi."
Tạ Thừa Lễ cau mày nhìn về phía Trình Ý, cười nhạt nói: "Khi nào cậu có thể ngừng mê tín rồi nói sau," dứt lời hắn quay người lại nhìn Vưu Chi: "Làm sao vậy?" em vừa nói gì?"
Vưu Chi sửng sốt một chút, không muốn lặp lại nữa, chỉ cười cười nói: "Em nói, em có chút mệt, muốn rời đi trước."
Tạ Thừa Lễ tạm dừng một lát, gật đầu: “Ừm, anh bảo chú Trương đưa em về, quà đã được đưa lên xe rồi.”
Vưu Chi mỉm cười gật đầu: “Anh uống ít rượu một chút.”
Tạ Thừa Lễ gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho chú Trương.
Vưu Chi cầm túi lên, bước ra khỏi phòng, không nghĩ tới, người phục vụ lúc trước còn đứng ở cửa, giật mình khi cửa phòng đột nhiên mở ra, anh không được tự nhiên mà cười cười, nghe thấy cô muốn rời khỏi liền nói:“Lối này.”
Tạ Thừa Lễ vẫn ngồi trên sô pha, nhìn người phục vụ đỏ tai dẫn Vưu Chi đi, đến khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại sự náo nhiệt trong phòng.
Tạ Thừa Lễ cau mày, trầm tư một lát, đứng dậy đi ra ngoài.
Năm phút sau.
Vưu Chi kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh, không hiểu tại sao vừa rồi Tạ Thừa Lễ còn muốn chú Trương đưa cô về, mà lúc này lại xuất hiện trong xe, thậm chí áo khoác còn không mang theo về.
"Sao anh lại..." Vưu Chi do dự một lát, đang định hỏi.
"Ở trong đó lâu như vậy rồi, ra ngoài nghỉ ngơi chút." Tạ Thừa Lễ trầm giọng nói.
Trên đường về rất yên tĩnh, Tạ Thừa Lễ dường như thật sự chỉ là ra nghỉ ngơi một chút, tựa vào trên ghế nhắm mắt lại dưỡng thần.
Vưu Chi cũng không mở miệng nữa.
Khách sạn ở phía đông thành phố, mà phòng trọ của cô lại gần hơn một chút, nên Chú Trương trực tiếp lái xe thẳng đến tiểu khu.
Vưu Chi ngồi trên ghế, không có lập tức xuống xe: "Tạ Thừa Lễ..."
Tạ Thừa Lễ vốn đã nhắm mắt ngủ say, mở mắt ra nói "Ừm".
Vưu Chi mấp máy môi, thật ra cô muốn hỏi Tạ Thừa Lễ, vừa rồi có phải anh không nghe được câu hỏi của em không.
Nhưng khi lời nói đến môi, lại cảm thấy thật vô nghĩa.
Nếu hắn thật sự nghe được, câu nói chuyển hướng của hắn lúc đó, đã là đáp án.
Nếu hắn thật sự không nghe thấy, với tính tình của cô, cũng sẽ không hỏi lại lần thứ hai.
Tạ Thừa Lễ đợi một lúc, không chờ được Vưu Chi nói chuyện, liền quay lại nhìn cô.
Trên người hắn vẫn còn mùi rượu, trong mắt tựa hồ nhuốm chút men say, hắn trầm mặc một lát, một hồi sau thanh âm mang theo chút thở dài: “Đã nói sẽ bù ngày sinh nhật của em, nhưng hình như không được lý tưởng lắm.”
Vưu Chi lắc đầu: “Những món quà đó đều rất quý giá rồi…”
“Nhưng em cũng không thích,” Tạ Thừa Lễ ngắt lời cô.
Vưu Chi mấp máy môi, không phủ nhận.
Tạ Thừa Lễ trầm mặc một lát, sau đó cười nói: "Lần sau lại bù cho em, làm theo ý muốn của em."
Vưu Chi còn chưa kịp phản ứng, điện thoại của anh liền vang lên, Tạ Thừa Lễ bắt máy, đối phương hình như hỏi anh đang ở đâu, anh lười nhác mà đáp lời.
Vưu Chi tháo dây an toàn xuống xe, cười nhìn anh: “Anh về trước đi, tránh làm bọn họ lo lắng.”
Tạ Thừa Lễ không nói thêm gì: “Ừm.”
Vưu Chi vẫn đứng ở đó, nhìn chiếc xe biến mất trong đêm, xoay người bước từng bước về phòng trọ.
Thật ra, cô cũng từng hỏi anh một câu tương tự khi họ mới quen nhau.
Cô hỏi anh: Tại sao lại là em?
Lúc ấy Tạ Thừa Lễ đã phản ứng thế nào nhỉ?
Sau khi Vưu Chi tắm rửa xong, cô nằm lên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, lại lần nữa nhớ lại chuyện này, trong lòng thế nhưng bình tĩnh lạ thường.
Có lẽ là anh không thèm nói dối, hoặc có lẽ điều đó không đáng để nói dối, Tạ Thừa Lễ cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trong bữa tiệc cocktail và nói: “Bởi vì em cùng người khác không giống, em rất an tĩnh.”
Lúc đó Vưu Chi liền biết rằng điều anh muốn chính là một người có thái độ lãnh đạm, không đòi hỏi tình cảm, chứ không phải tình yêu mãnh liệt dưới bộ dáng thờ ơ như thế này.