Khi đó, Vưu Chi cũng không ngờ rằng, lần thứ hai gặp mặt sau đêm đó với Tạ Thừa Lễ, hắn lại đưa cô đi gặp bạn hắn.
Tuy rằng từ đầu đến cuối hắn chưa từng nói rõ quan hệ của hai người.
Điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên hai tiếng.
Vưu Chi kéo mình ra khỏi hồi ức, lấy điện thoại nhìn thoáng qua, cô sửng sốt.
[ Tạ Thừa Lễ: Tối nay tụ họp cùng bọn Trình Ý một chút. ]
[ Tạ Thừa Lễ: Năm giờ anh đón em? ]
Trình Ý là một trong những người bạn thân nhất của hắn, cũng là người có quan hệ tốt nhất với hắn.
Vưu Chi nhìn nhìn lịch công tác hôm nay, buổi chiều cũng không bận lắm, nhưng suy nghĩ một lúc, cô vẫn trả lời: [Để chú Trương 5 giờ 30 đến đây đi, công việc có hơi bận.]
Một lúc sau, bên kia trả lời: "Ừm”
Hôm nay thời gian dường như trôi rất nhanh.
Có lẽ là do hai người đã mười ngày không liên lạc, cho dù đêm qua ở cùng nhau, nhưng cũng rất vội vàng, dường như càng gần lúc tan làm, Vưu Chi càng trở nên lơ đãng.
Tạ Thừa Lễ không kiêng dè giới thiệu cô với bạn bè của anh, nhưng đồng nghiệp, bạn tốt của cô dường như không ai biết về mối quan hệ của cô với Tạ Thừa Lễ.
Tạ Thừa Lễ có thể thản nhiên, là bởi vì anh đã quen với việc bị coi là mục tiêu, đối với anh, dù là cô hay bất cứ ai, đều giống nhau, anh không cần để ý đến cái nhìn, ý kiến của bất cứ ai.
Nhưng Vưu Chi lại luôn biết rất rõ rằng Tạ Thừa Lễ và cô là hai người ở hai thế giới khác nhau, giữa cô và hắn có sự chênh lệch quá lớn, mọi mặt đều như vậy.
Khi hai người đứng cạnh nhau, rất ít người tin rằng cô và Tạ Thừa Lễ ở bên nhau không phải vì thân phận của anh.
Bởi vậy, mặc dù buổi chiều cô không bận, Vưu Chi cũng sẽ trì hoãn nửa tiếng, chờ đến khi đài truyền hình vắng chút rồi mới ra ngoài.
"Vưu Chi, hôm nay sao lại lơ đãng như thế? Tan làm rồi mà vẫn thất thần?" Lâm Thiến vốn định chào cô sau giờ làm, nhưng không ngờ Vưu Chi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhìn theo tầm mắt của cô: “Buổi họp báo phim mới của đạo diễn Bùi?”
Đôi mắt của Vưu Chi đột nhiên trở nên tập trung, trên màn hình liên tục phát đi phát lại tin tức họp báo về bộ phim mới 《Ngày Mới》 của Bùi Nhiên. Đây cũng là bộ phim đầu tiên của đạo diễn Bùi sau 《Tử Tinh》.
“Vưu Chi, em đừng nói, chị phát hiện…,” Lâm Thiến đến gần màn hình, “Gương mặt này của đạo diễn Bùi, làm đạo diễn còn thật lãng phí nha, phong cách văn nhã bại hoại này đều sắp tràn ra khỏi màn hình rồi, hehe.”
"Vưu Chi, thì ra em thích phong cách này hả?"
“Cái gì mà thích với không thích,” Vưu Chi mỉm cười đáp, “Em chỉ là cảm thấy nội dung trong lời nói của đạo diễn Bùi rất có ý nghĩa mà thôi.”
Lâm Thiến giơ ngón tay cái lên: "Nhìn gương mặt này, em thế mà còn có thể chú ý đến nội dung."
“Không chú ý đến nội dung, bản thảo của em viết kiểu gì đây?” Vưu Chi nhún nhún vai, thuận tay tắt video.
Nhắc đến công việc, Lâm Thiến liền chán nản: “Đúng nha, làm việc với gương mặt này cả ngày, có đẹp trai đến đâu thì cũng xem chán rồi.”
Vưu Chi bật cười, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là lại mở ra một bản thảo khác.
“Em còn muốn tăng ca?”
“Ừm, em sửa lại bản thảo một chút."
Lâm Thiến vỗ vỗ vai cô an ủi: “Vất vả rồi, nhưng chị thấy hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm, không thoải mái thì cũng đừng làm việc quá sức."
Vưu Chi cười gật đầu: “Khả năng là do kinh nguyệt sắp đến rồi.”
Lam Thiến, người đang bị đau bụng kinh, gật đầu hiểu ý: "Mấy ngày nay ăn ít đồ lạnh một chút, chị về trước nha”
"Được."
Nhìn theo bóng dáng Lâm Thiến rời đi, Vưu Chi nhìn bản thảo trước mặt, xem qua từ đầu đến cuối một lần, cho đến khi mọi người đều đã tan làm gần hết, chỉ còn một ít người ở lại tăng ca, cô mới dọn dẹp bàn làm việc và xuống lầu.
Xe của Tạ Thừa Lễ là một chiếc Cullinan tối màu, Vưu Chi vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy.
Cô vô thức nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người quen, cô mới bước nhanh tới, trực tiếp mở ra cửa sau liền muốn nhanh chóng ngồi vào, nhưng khi nhìn thấy người ngồi ở ghế sau, cô sửng sốt.
Bình thường đều là chú Trương đến đón cô đi gặp Tạ Thừa Lễ, bởi vì Cẩm Tư cách đài truyền hình khá xa. Không ngờ hôm nay Tạ Thừa Lễ cũng tới, anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu, tay áo xắn lên, vai rộng eo thon, tuấn mỹ lại cao quý.
“Em không vào?" Tạ Thành Lễ nhìn về phía cô nói, giọng điệu ôn hòa.
Vưu Chi đột nhiên phản ứng lại, lỗ tai có chút nóng lên, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Chúng ta đi đâu đây?" Vưu Chi bình tĩnh lại, quay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đây không phải đường đến nơi bình thường họ tụ tập .
“Khách sạn Trình Ý khai trương, đến xem một chút,” Tạ Thừa Lễ giải thích, rồi sau đó nhìn về phía cô, “Vừa vặn, tổ chức bù sinh nhật cho em.”
Hô hấp của Vưu Chi đột nhiên thắt lại, cô ngơ ngác ngước mắt lên, nhìn vào bóng dáng phản chiếu của cô trong đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh của Tạ Thừa Lễ.
Vưu Chi không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt của hắn: “Mấy người bạn đó của anh, đều sẽ đi?”
“Ừm.” Trên thực tế, số người đến còn nhiều hơn mọi khi.
Vưu Chi do dự: “Em ăn mặc như thế này có phải không ổn lắm không?”
Tạ Thừa Lễ nhìn về phía cô, cô mặc một chiếc áo sơ mi voan trắng cùng quần đen dài, một chiếc nơ đơn giản tùy ý thắt ngang ngực, trang phục rất đơn giản lại tao nhã, rất công sở.
Đường nét trên khuôn mặt của cô cũng không phải rất kinh diễm. Kiểu người như cô, có chút nhạt nhẽo, nhưng khi cười lên, hoặc có một số thời điểm, đôi má ửng hồng cùng đôi mắt sáng ngời lại vô cùng quyến rũ.
Hầu kết của Tạ Thừa Lễ giật giật, hắn dời tầm mắt: "Không cần quan tâm bọn họ, anh thấy rất thích hợp."
Vưu Chi nhìn bộ đồ cô đang mặc, vô thức nhìn sang Tạ Thừa Lễ, tim đập nhanh vài cái.
Bộ quần áo cô và Tạ Thừa Lễ mặc, trông giống như đồ đôi vậy.
Vưu Chi mím môi, không nói thêm gì nữa.
Điện thoại di động của Tạ Thừa Lễ reo lên, có vẻ là một khách hàng đến từ Pháp, anh nói chuyện với đối phương bằng tiếng Pháp.
Vưu Chi lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, ngoài vài câu chào hỏi đơn giản, cô hoàn toàn nghe không hiểu tiếng Pháp, chỉ đơn giản là nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng vút qua.
Cho đến khi logo Illy lóe lên trên đường, Vưu Chi nghĩ tới gì đó, nghiêng người về phía trước nhỏ giọng nói: "Chú Trương, chú có thể dừng ở đây một lát được không?"
Chú Trương thường xuyên đến đón Vưu Chi, nên cũng quen với việc thỉnh thoảng cô đột nhiên sẽ muốn mua gì đó, từ từ đỗ xe vào bãi đậu xe bên đường.
“Hử?” Tạ Thừa Lễ lấy điện thoại ra, liếc nhìn Vưu Chi.
“Em muốn mua vài thứ,” Vưu Chi mỉm cười, chỉ vào điện thoại di động của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh cứ nói chuyện trước đi.”
Tạ Thừa Lễ nhìn cô, nheo lại đôi mắt, dừng một chút, đáp lại: “Được”
Vưu Chi rời đi chưa đầy mười phút đã quay lại, Tạ Thừa Lễ đã gọi điện xong. Anh nhìn chiếc túi màu trắng trong tay Vưu Chi, anh hỏi: “Đây là cái gì?”
“Không phải anh nói khách sạn Trình Ý khai trương sao?” Vưu Chi đặt túi dưới chân, “Em nhớ anh ấy có nói thích sưu tầm cốc chén, mấy ngày trước em tình cờ nhìn thấy một chiếc. khá hợp mắt, mua tặng anh ấy coi như quà khai trương.”
Tạ Thừa Lễ sửng sốt mấy giây, ánh mắt nhanh chóng quét qua túi xách, môi hơi nhấp lên: “Nhớ những thứ vô dụng này làm gì?”
Vưu Chi cứng đờ, vẻ mặt cô tối sầm lại.
Cũng đúng, đó là bạn của hắn, nói đúng ra, họ cũng không có liên quan gì đến cô.
Tạ Thừa Lễ cũng nhận thấy được cảm xúc của hắn biến hóa, cau mày, nhưng cũng không lại nói thêm gì nữa.
Suốt chặng đường còn lại, bầu không khí giữa hai người có chút kì quái.
Với tư cách là người chủ trì, Trình Ý đã đứng đợi ở cửa khách sạn, khi nhìn thấy Tạ Thừa Lễ và Vưu Chi, anh nhướng mày bước tới: “Người nào đó đi công tác nước ngoài vì để bắt kịp tiến độ, tốc độ nhanh còn hơn ma đuổi, bây giờ lại chậm như vậy.”
Vưu Chi hơi giật mình, vô thức nhìn Tạ Thừa Lễ, nhưng lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt của hắn.
Trình Ý cùng Tạ Thừa Lễ có quan hệ không tồi, khi hắn ở cùng bạn bè, cũng là những khoảnh khắc hiếm hoi hắn có thể thả lỏng, thư giãn.
Bởi vậy, Tạ Thừa Lễ chỉ liếc hắn một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “ Cần cậu đợi?”
"Cậu!" Trình Ý chịu thiệt, quay đầu nhìn Vưu Chi, "Cậu cái tính tình thúi hoắc này, cũng chỉ có em gái Vưu Chi mới chịu được."
Tạ Thừa Lễ cau mày, vô thức nhìn sang Vưu Chi bên cạnh, lại thấy cô ấy đang nghiêm túc nhìn chỗ ngồi trước quầy lễ tân của khách sạn, trong mắt mang theo chút hoang mang.
Tạ Thừa Lễ theo ánh mắt của cô nhìn sang.
Bên trái quầy lễ tân là một con mèo thần tài bạch kim đang vẫy vẫy tay , bên phải là một chú Tỳ Hưu vàng, trong miệng còn ngậm một thỏi vàng, ở phía sau là một miếng ngọc như ý bằng phỉ thúy.
Trang trí tổng thể của khách sạn rất trang nhã và hào phóng, có thêm vài đồ trang trí này khiến nó trở nên có chút khó tả.
Tạ Thừa Lễ liếc nhìn Vưu Chi, vẻ mặt cô còn sinh động hơn lúc đối mặt với hắn trong xe, nhìn về phía quầy lễ tân: “Có chuyện gì vậy?”
Trình Ý nhún nhún vai: " Những thứ này là bọn Chu Hạo mang đến, nói là giúp thu hút tài lộc."
Nói xong, anh dẫn hai người lên lầu.
Tạ Thừa Lễ cười nhạo một tiếng: "Cậu còn tin cái này?"
Trình Ý nói không lại hắn, nhịn không được quay đầu nhìn Vưu Chi: “Em gái, em vất vả rồi!”
Tạ Thừa Lễ sắc mặt tối sầm, Vưu Chi cong môi cười cười, sau đó đưa chiếc túi qua: “Quà khai trương.”
Trình Ý vẻ mặt đắc ý, khoa trương nói: "Cám ơn em gái Vưu Chi, có lòng rồi!"
Vưu Chi mỉm cười lắc đầu, cô biết rất rõ, đối với những người như họ, làm gì có món quà nào chưa từng thấy?
Chẳng qua là nể mặt Tạ Thừa Lễ nên mới thể hiện khoa trương như vậy.
Khi Trình Ý nhận được quà, anh mới nhận thấy chiếc túi là của Illy, cốc chén bên này trước giờ đều rất tinh xảo và độc đáo.
Trước đó dường như hắn đã đề cập một hai lần rằng bản thân thích sưu tầm cốc.
Nếu nói lúc trước Trình Ý có vài phần trêu chọc, thì bây giờ hắn thực sự nhiều chút cảm động: “Anh thích lắm, cảm ơn em gái Vưu Chi nha,” đáng tiếc, đứng đắn không quá một giây, hắn lại liếc xéo về phía Tạ Thừa Lễ, “ Không giống người nào đó, đến muộn không nói, lại còn là đi tay không tới, cái gi cũng không chuẩn bị.”
Tạ Thừa Lễ nheo mắt, nhìn Vưu Chi đang lặng lẽ mỉm cười bên cạnh, duỗi tay kéo cô ôm lại: “Còn chưa đủ?”
Thân thể Vưu Chi cứng lại.
Trình Ý cười to mấy tiếng, vừa vặn đến nơi, liền mở cửa bước vào.
Phòng riêng rất rộng, giống như một loại phòng tiệc nhỏ, bên trong có rất nhiều người, một số người Vưu Chi có quen biết, một số cô chưa từng gặp qua.
Xã hội thượng lưu cũng có phân cấp bậc, Tạ Thừa Lễ hiển nhiên là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Những người trong phòng không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía này.
Vưu Chi rõ ràng cảm giác được có tầm mắt dừng trên người mình, trong mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu cùng chút thất vọng.
Vưu Chi cũng không xa lạ gì với những ánh mắt như vậy, lúc trước, khi lần đầu tiên Tạ Thừa Lễ dẫn cô đi gặp bạn bè anh, cũng có người lộ ra vẻ mặt như vậy.
Bất kể xuất thân hay ngoại hình, cô và Tạ Thừa Lễ đều không quá xứng đôi.
Từ lúc bắt đầu cô đã hiểu rõ.
Đôi khi cô cũng sẽ tự an ủi mình, cũng không phải cô không tốt, chỉ là Tạ Thừa Lễ quá được ông trời ưu ái mà thôi.
Thẳng đến khi Trình Ý cà lơ phất phơ, cười nói: “Mọi người cũng nên ăn uống vui chơi rồi.”
Lúc này, mọi người mới tiếp tục nói chuyện và cười đùa, nhưng có phần dè dặt hơn trước một chút.
Vưu Chi ngồi bên cạnh Tạ Thừa Lễ, bàn tay lạnh lẽo bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên cô đi cùng Tạ Thừa Lễ đến tham dự bữa tiệc như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhất là khi những người đó tươi cười đến chào hỏi Tạ Thừa Lễ và tặng cô những món quà đắt tiền, Vưu Chi càng không thoải mái hơn.
Cũng không biết là ai khơi mào, những món đồ xa xỉ đắt tiền liên tục được đưa đến trước mặt cô, kèm theo lời chúc "Chúc Vưu tiểu thư sinh nhật vui vẻ.”
Vưu Chi nhìn những món quà trước mặt, chỉ có thể mím môi cười cười.
“Đây chỉ là một ít quà nhỏ thôi, không cần bận tâm, lát nữa để người đưa đến trên xe là được.” Tạ Thừa Lễ lười biếng ngồi bên cạnh cô, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô.
Vành tai Vưu Chi nóng lên, cô cứng ngắc gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên hai tiếng, Vưu Chi thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại, xem qua nội dung tin nhắn đã tự động ẩn đi trên màn hình.
“Có lẽ ở công ty có chút việc, em đi trả lời tin nhắn một lúc.” Vưu Chi nói với Tạ Thừa Lễ một câu rồi bước ra khỏi phòng.
Ở cuối hành lang, hai người phục vụ rảnh rỗi đang nhỏ giọng nói chuyện: "Các cậu có thấy quà khai trương được đưa đến không? Chậc, trong nhà kho đều chất đầy rồi."
"Đương nhiên rồi, nghe nói mảnh đất này là do tổng tài của tập đoàn Cẩm Tư giúp ông chủ của chúng ta lấy được đó nha.”
Vưu Chi lặng lẽ đi vào toilet, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, hóa ra Tạ Thừa Lễ đã giúp Trình Ý có được khách sạn này, khó trách hắn không cần chuẩn bị lễ vật.
Giây tiếp theo, cô không khỏi nghĩ đến vừa rồi Trình Ý nói rằng anh “cái gì cũng không chuẩn bị”, còn cả bộ dáng Tạ Thừa Lễ thản nhiên ôm cô, khiến cô nhớ đến một con mèo hoang mà cô gặp được vào năm cuối cấp ba, khi đó cô vì để có thể đến gần mèo hoang, cô cũng là thuận theo nó như vậy.
Có phải….. đối với hắn mà nói, cô cũng chỉ giống như "con mèo hoang" đó hay không?
Điện thoại lại vang lên một tiếng, Vưu Chi tỉnh táo lại, cúi đầu mở khóa điện thoại.
Lâm Thiến gửi tới hai bức ảnh, tuy rằng nhìn không rõ diện mạo của người trong bức ảnh, nhưng có thể thấy người trong ảnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, có cảm giác rất đẹp trai.
Một tin nhắn khác lại nảy lên [Có ở đó không?].
Vưu Chi trả lời: [Có chuyện gì vậy?]
Lâm Thiến nhanh chóng gửi tới tin nhắn:
[Vưu Chi, thế nào, nhìn cũng không tồi đúng không, nhân viên bộ phận kỹ thuật mới tới, chị còn nghe nói là học cùng đại học với em đó nha, quê quán cũng là ở Tần Thành nữa chứ.]
Vưu Chi trả lời lại: [???]
Lần này Lâm Thiến gửi một tin nhắn thoại.
[ Người đàn ông này với Bùi đạo có cùng phong cách đó. Chẳng phải em thích bộ dáng văn nhã bại hoại sao?Tháng 3 tổ chức teambuilding, bộ phận chúng ta hợp tác với bộ phận kỹ thuật đó...]
[ Hehehehehe…]
Vưu Chi trầm mặc:
[Chị Lâm Thiến, em thật sự không cần.]
Sau khi gửi tin nhắn, đối phương cũng không có trả lời, Vưu Chi ở trong toilet ngây người một lúc, cất điện thoại rồi trở lại phòng tiệc.
Dọc theo đường đi, nghĩ tới mấy từ “văn nhã bại hoại” mà Lâm Thiến nói, thực ra Vưu Chi cũng không cảm thấy đạo diễn Bùi là người như vậy.
Cô đã tiếp xúc với đạo diễn Bùi tại bữa tiệc chúc mừng 《Tử Tinh 》 hơn một năm trước, mặc dù khi đó chỉ là chào hỏi nhưng quan hệ giữa đạo diễn Bùi và Tạ Thành Lễ có vẻ rất tốt, cô cảm thấy đạo diễn Bùi là người rất ấm áp.
Chỉ là trong hơn một năm cô và Tạ Thừa Lễ ở bên nhau, hai người rất ít gặp mặt, cho dù thỉnh thoảng có gặp nhau cũng chỉ xa cách gật đầu, cô cũng chỉ nghĩ khi đó là do hai người còn hợp tác nên mới lui tới.
Khả năng hiện tại của Vưu Chi còn chưa đủ để phỏng vấn những nhà làm phim như đạo diễn Bùi, nhưng vì nhu cầu công việc nên cô đã xem rất nhiều cuộc phỏng vấn của anh. Cô luôn cảm thấy người như đạo diễn Bùi là thật sự rất lịch sự, hiền lành.
Còn về phần văn nhã bại hoại….
Suy nghĩ của Vưu Chi trôi về mùa đông năm ngoái, khi Tạ Thừa Lễ bị sốt cao sau khi làm việc liên tục trong vài ngày, cô đặc biệt đến Cách Thái ở vài ngày, tiện cho việc chăm sóc anh.
Khi thân thể Tạ Thừa Lễ vừa tốt lên một chút, anh liền ngồi vào bàn tiếp tục công việc, lúc đó cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí đóng máy tính của anh lại, sau đó kéo anh vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Khi đó, bởi vì Tạ Thừa Lễ phải xem văn kiện, nên vẫn còn đang đeo kính, có lẽ là do nhất thời mới lạ, anh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để cô kéo, chỉ là sau khi trở về phòng ngủ, anh trực tiếp đè cô ở trên giường, vừa cởi nút áo vừa nói: “ Đổ chút mồ hôi.”
Còn đúng thật là rất "bại hoại.”