Trên đường trở lại bữa tiệc, Tạ Thừa Lễ dựa vào ghế sau, mùi rượu vẫn còn vương vấn trên người anh, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng xa cách, không hề có dấu vết của việc say rượu.

Ánh đèn đường chiếu qua cửa kính xe đang lao nhanh, phản chiếu khuôn mặt vô cảm, lúc sáng lúc tối.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Tạ Thừa Lễ cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Vưu Chi:

  [Cám ơn anh đưa em về.]
Tạ Thừa Lễ nhìn tin nhắn, có chút thất thần.

Có lẽ vì uống rượu, không hiểu sao anh lại nhớ tới một câu hỏi khác mà Vưu Chi đã từng hỏi.

Cô hỏi: “Tại sao lại là em?”

Lúc đó Tạ Thừa Lễ cẩn thận hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ trong bữa tiệc mừng.

Anh đã quen với việc lên kế hoạch cho cuộc sống của mình một cách hoàn mỹ, chán ghét những thứ không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Anh chưa bao giờ thích thú với những bữa tiệc cocktail, sở dĩ lần đó anh tham dự chỉ là vì những đồn đoán của ngoại giới về anh đã ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, mà anh cũng hẳn là đã đến giai đoạn nên bắt đầu một mối quan hệ.

Ban đầu chú ý đến Vưu Chi, là bởi vì chiếc vòng bình an màu đỏ trên cổ tay cô rất giống với chiếc trên tay trưởng bối ở nhà. Tuy nhiên, những chiếc vòng bình an màu đỏ như thế này không phải là hiếm thấy.

Sau đó, anh nhìn lướt qua chủ nhân của chiếc vòng, anh chỉ nhớ rằng làn da của cô rất trắng, mái tóc đen dài được phủ sau lưng, trên mặt cô luôn nở một nụ cười lễ phép, dường như cô không phù hợp với những nơi như thế này.

Tạ Thừa Lễ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục ứng phó với những lời chúc mừng từ những người xung quanh.

Có không ít phụ nữ cố tình tiếp cận anh, nhưng ánh mắt của họ quá mức thẳng thắn và cuồng nhiệt, hoặc là ham muốn của họ quá mãnh liệt, khiến anh cảm thấy khó chịu và phản cảm.

Cho đến khi anh vô tình nhìn thấy Vưu Chi đứng bên ngoài, cô cúi đầu nhìn vào điện thoại di động, không biết là đã nhìn thấy cái gì, mặt mày vui sướng mà nở nụ cười, là nụ cười không có tiếng động, an an tĩnh tĩnh.

Sau này đến lúc ở bên nhau rồi, Tạ Thừa Lễ phát hiện, cô dường như có một đôi mắt sinh ra để cười, khi cô cười, gương mặt vốn nhẹ nhàng của cô phút chốc liền như tỏa ra ánh nắng.

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn thấy anh, nụ cười lập tức cứng đờ, cô thản nhiên nhìn anh, biểu tình nhàn nhạt.

Tạ Thừa Lễ đi được đến vị trí hiện tại, rất hiếm khi nhìn sai một người.

Chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra, tính tình của Vưu Chi, rất phù hợp với quan hệ mà anh ấy mong muốn, không tranh giành hay đòi hỏi ngông cuồng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh quyết định bước tới, mời cô khiêu vũ.

Vốn dĩ tối nay chỉ định dừng ở đây, không ngờ lại bị cô kéo lại.

Trong vài giây tính toán, Tạ Thừa Lễ nghĩ đến Trình Ý nói qua một câu:"Khi tình yêu đạt đến đỉnh điểm, mới tiến tới giai đoạn làm chuyện cả nam nữ đều yêu thích."

Anh cũng không cảm thấy hứng thú với quá trình yêu đương, anh càng thích kết quả hơn.

Lược bỏ quá trình yêu đương, đối với anh mà nói càng đỡ mất thời gian.

Vì vậy, anh hỏi cô có muốn rời đi cùng nhau không.

Sự thật chứng minh, anh không hề nhìn nhầm người, trong những lần tiếp xúc sau đó với cô, cô thực sự không tranh không đoạt, không dây dưa, an an tĩnh tĩnh.

Phải nói rằng ở bên cô, anh có cảm giác rất thoải mái và bình yên.

Anh không thường đem một người phân loại thành “Người một nhà,”nhưng thời gian lâu rồi, anh cũng vô thức đưa Vưu Chi vào vòng bạn bè của mình.

Anh rất vừa lòng, thậm chí còn vô cùng hưởng thụ mối quan hệ hiện giờ của hai người, cho nên sau khi đoán được một số tình cảm ngoài ý muốn, cũng không nghĩ đến việc cắt đứt.

Anh thậm chí còn cảm thấy, dù sau này hai người không còn quan hệ thể xác thì bọn họ cũng không cần thiết phải giống những cặp đôi bình thường, cả đời không còn liên quan gì đến nhau. Anh cảm thấy hai người hoàn toàn có thể tiếp tục làm bạn.

Anh cho rằng Vưu Chi cũng có suy nghĩ như vậy.

Chỉ là, Vưu Chi bình thường lãnh đạm lại hỏi anh: Chúng ta như thế này, rốt cuộc là quan hệ gì?

Khi ở trong phòng, anh đã nghe thấy câu hỏi của cô.

Anh biết rõ tính cách của cô, khi cô hỏi câu hỏi này không phải vì tham lam tiền bạc, cũng không phải vì quyền lực, địa vị.

Nhưng chính bởi vì biết rõ, cho nên mới cảm thấy bực bội.

Anh không muốn phá vỡ tình trạng hiện nay, anh cảm thấy quan hệ của họ hiện tại vừa đủ.

Tạ Thừa Lễ nhéo nhéo lông mày, cảm thấy khó hiểu dị thường.

Xe chậm rãi dừng trước cửa khách sạn, chú Trương bình tĩnh nói: "Tiên sinh, chúng ta đến rồi."

Tạ Thừa Lễ nhẹ nhàng đáp lại, mở cửa bước vào khách sạn, chưa mở cửa phòng ra đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, đột nhiên dâng lên một tia mất kiên nhẫn.

Tạ Thừa Lễ thu tay lại, xoay người đi về phía cửa kính trong suốt ở cuối hành lang.

Cửa sổ trong góc mở một nửa, gió đêm lạnh lẽo thổi vào, Tạ Thừa Lễ châm một điếu thuốc.

Trình Ý vốn định ra ngoài gọi điện thoại hỏi tại sao Tạ Thừa Lễ còn chưa trở về, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một bóng người đứng ở trước cửa sổ.

Lắc đầu một chút cho tỉnh táo, Trình Ý đi tới đó hỏi: "Đưa em gái Vưu Chi về rồi?”

Tạ Thừa Lễ: “Ừm.”

“Không phải là có chú Trương đưa về rồi sao, cậu đã uống rượu còn đi theo làm cái gì?” Trình Ý uống có chút nhiều, nói chuyện cũng mang theo chút men say, hắn rút ra một cây thuốc, lại sờ sờ túi, lúc này mới nhớ ra bật lửa vừa ném trong phòng rồi, “ Mượn bật lửa một chút.”

Tạ Thừa Lễ nhìn hắn rồi ném chiếc bật lửa về phía hắn, một lúc sau không nhẹ không nặng nói: “Nhân viên phục vụ trong khách sạn cậu còn khá nhiệt tình.”

“ Cậu sốt rồi?" Trình Ý tựa người vào cửa sổ, "Một người bận rộn như cậu còn có thời gian để ý đến người phục vụ của tôi à?"

Tạ Thừa Lễ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt hướng theo ánh đèn bên ngoài cửa sổ, chậm rãi thổi ra một làn khói.

Trình Ý nhìn bộ dáng không chút gợn sóng của anh, mỉm cười nói: “Thật không biết vì sao em gái Vưu Chi lại thích một người máu lạnh như cậu.”    

Bề ngoài nhìn thì có vẻ lịch sự với mọi người, nhưng thực chất lại lạnh lùng đến tận xương tủy, ngay cả tình cảm cũng là như vậy.

Lúc trước, khi hắn đưa Vưu Chi đến gặp mấy người bọn họ, tất cả mọi người đều bị sốc, một người mấy ngày trước còn không có tin tức gì, trong một thời gian ngắn liền đem người tới, hiệu suất cao giống như khi hắn kinh doanh vậy. 

Nhưng sau khi nhìn thấy tương tác của hắn cùng Vưu Chi, lại cảm thấy hai người rất giống nhau.

Bình thường khi yêu đương dù không oanh oanh liệt liệt, nhưng những trận cãi vã nhỏ là không thể thiếu, nhưng họ chính là không bao giờ xảy ra tranh chấp, chính vì như thế nên lại thành ra có chút kỳ quái.

Trình Ý nói xong, tay cầm điếu thuốc của Tạ Thừa Lễ khựng lại, ánh mắt u ám, nhưng vẻ mặt lại không có chút kinh ngạc nào.

Trình Ý liếc hắn một cái: “Thừa Lễ, chuyện tôi thích sưu tập cốc chén, ngay cả đám người Chu Hạo cũng không rõ ràng lắm.”

Hắn đương nhiên sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng Vưu Chi có hứng thú với hắn, có thể khiến Vưu Chi để ý như vậy, chỉ là bởi vì — hắn là bạn của Tạ Thừa Lễ.

Đối với những người như họ, tiền bạc không phải thứ quan trọng nhất, thậm chí tình cảm cũng không có gì quan trọng lắm, thật ra cũng có chút đáng quý.

Bàn tay Tạ Thừa Lễ nắm chặt, nhưng ánh mắt vẫn như cũ lạnh nhạt: “Đột nhiên nói những thứ này làm gì?”

Trình Ý nhún nhún vai: “Ai biết được, có lẽ là sợ sau này cậu sẽ hối hận?"

Tạ Thừa Lễ cười nhạo một tiếng: "Cậu cho rằng tôi sẽ hối hận?"

Trình Ý sửng sốt, nghĩ đến những tin đồn về Tạ gia cùng tính tình của hắn, thật đúng là không dám khẳng định, cuối cùng tiến lên vỗ vỗ vai hắn, lại không nói chuyện, chỉ đem thuốc dụi tắt , ném vào thùng rác, xoay người trở lại phòng tiệc.

Tạ Thừa Lễ vẫn đứng tại chỗ, điếu thuốc trong tay gần như đã cháy hết.

Hồi lâu, hắn không khỏi nhíu nhíu mày.

Anh đúng là đã nhận ra tâm tư của Vưu Chi, điều này đã nằm ngoài dự đoán của anh.

Từ nhỏ đến lớn, anh đã nhận được quá nhiều ánh mắt yêu mến và ngưỡng mộ, hơn nữa một người tinh mắt như anh, sao có thể không biết tâm tư của cô?

Chỉ là ban đầu, anh nghĩ sự bất thường của cô khi đối mặt với anh chỉ là sự lo lắng và ngại ngùng sau đêm đó, chờ đến khi nhận ra tình cảm của cô, anh đã quen với quan hệ của hai người, hơn nữa cô cũng không đòi hỏi bất cứ thứ gì, chậm rãi liền đi đến tận bây giờ.

Nhưng đêm nay, câu hỏi của Vưu Chi đã cạy ra một khe hở trong mối quan hệ này.

Tạ Thừa Lễ thở ra một hơi, dụi thuốc, ném tàn thuốc vào thùng.

Lần này cô không nhận được đáp án, anh biết Vưu Chi sẽ không hỏi lại lần thứ hai.

Anh cũng không có ý định cắt đứt mối quan hệ này.

Có lẽ cả hai nên bình tĩnh lại một lúc, cô thông minh như vậy, lần sau gặp mặt, mọi chuyện hẳn sẽ quay lại như cũ.

Tạ Thừa Lễ gửi tin nhắn cho Trình Ý, nói anh sẽ về trước, sau đó quay người rời đi.

   *
Đêm qua Vưu Chi đột nhiên mơ một giấc mơ.

Trong chốc lát, cô mơ thấy ông nội qua đời, chốc lát lại mơ thấy những đáp án còn trống trong đề thi đại học của mình, đến nỗi khi tỉnh dậy, cô vẫn còn sợ hãi.

Cô theo thói quen nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, mới sáu giờ rưỡi.

Cô cho hai lát bánh mì vào máy làm bánh mì, sau lại cắt một lát giăm bông, chiên một quả trứng, vừa ăn Vưu Chi vừa lướt điện thoại.

Nhóm chat công ty đều sắp nổ tung rồi, Vưu Chi lướt lên một lúc mới biết, thời gian teambuilding đã được công bố vào tối qua. Quả thực là ngày 6 tháng 3 và địa điểm là tại sân vận động Á Đinh.

Chiều hôm qua Vưu Chi đã tìm thấy những bức ảnh về buổi teambuilding năm ngoái của đài, cô đã bắt đầu cảm thấy đồng cảm với những lời than thở của chị Lâm Thiến trước đó.

Trong những bức ảnh đó, một nhóm người đã có công việc lại bất đắc dĩ tham gia vào các dự án thể thao như sinh viên, điều này đúng là có chút khiến người ta phiền lòng.

Nhưng nghĩ đến hai ngày không phải đi làm, lại được nghỉ thứ bảy, chủ nhật, Vưu Chi vẫn có chút vui vẻ.

Hôm nay Vưu Chi ra cửa khá sớm, không ngờ trên tàu điện ngầm lại có một hành khách nam bị mắc áo vào cửa, dẫn tới việc cô đến muộn một lúc, khi cô vội vội vàng vàng chạy tới thì thấy cửa thang máy sắp đóng lại.

 “Chờ một chút —” Vưu Chi còn chưa dứt lời, cửa thang máy liền đóng lại.

Vưu Chi thở dài, khi cô đang định mở ứng dụng tàu điện ngầm để xin cấp giấy chứng nhận chậm trễ thì cửa thang máy lại từ từ mở ra.

Vưu Chi đột nhiên ngẩng đầu, người đàn ông mặc áo khoác trắng đang ấn nút cửa, nhìn có chút quen mắt.

Cô không suy nghĩ nhiều, vội vàng cảm ơn rồi bước vào thang máy, cuối cùng cũng kịp chấm công.

  < Quang> dự kiến ​​sẽ bổ sung thêm chuyên mục "Phim hay hoài niệm" vào chương trình trước khi liên hoan phim bắt đầu, ước chừng sẽ giới thiệu một bộ phim kinh điển trong khoảng năm phút, nhân viên nào không tham gia sẽ phải đề cử một bộ phim.

Trong mấy ngày qua, Vưu Chi cùng đồng nghiệp đang lồng ghép các phần của phim, biên soạn quảng cáo và cắt ghép, chờ đến khi có chút rảnh rỗi, cô mới phát hiện cô và Tạ Thừa Lễ đã sáu ngày không liên lạc.

Tin nhắn WeChat vẫn còn dừng ở bữa tiệc lần trước, khi cô cảm ơn anh đã đưa cô về.

Trước kia, dù có một thời gian dài không liên lạc, nhưng hắn cũng sẽ nói cho cô hắn đang bận gì.

Lần này, xem như chiến tranh lạnh? Hay là hắn thực sự đã nghe thấy câu hỏi của cô ngày hôm đó, cam chịu kết thúc đoạn quan hệ này?

Vưu Chi nhìn đoạn chat, có chút mất tập trung.

Cô biết rõ mình cùng Tạ Thừa Lễ ở bên nhau, là bởi vì cô sẽ không yêu cầu tình cảm trong một mối quan hệ mà cô không biết liệu có thể gọi yêu đương hay không.

Một khi cô để lộ ra tình cảm của chính mình, có lẽ mối quan hệ này sẽ chấm dứt.

Vưu Chi xoa xoa chiếc vòng bình an trên cổ tay, cô càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, có lúc còn muốn nói thẳng với Tạ Thừa Lễ: Em căn bản không phải là cái gì mà nhân đạm như cúc, em thích anh từ rất lâu rồi.

Sau đó oanh oanh liệt liệt mà chia tay.

Nhưng chính vì sự quan tâm, chăm sóc và đối xử đặc biệt của anh dành cho cô đã khiến trái tim cô hết lần này đến lần khác rung động.

Anh nhớ ngày sinh nhật của cô, nhớ những ngày lễ cùng nhau trải qua, nhớ kỳ kinh nguyệt của cô, không ngại đưa cô đi gặp bạn bè anh, bước vào thế giới của anh...

Cô vẫn là không đành lòng.

Thế nên cô chỉ có thể hết lần này đến lần khác cẩn thận mà che giấu đi tình cảm của mình, giống như chim sợ cành cong, còn cô sợ hãi, lo lắng bị phát hiện, chỉ có thể dùng bộ dáng an an tĩnh tĩnh mà ở bên hắn.

Vưu Chi nhịn không được nuốt xuống cay đắng trong cổ họng, điều chỉnh lại hô hấp.

"Vưu Chi, em xong chưa?" Lâm Thiến nhẹ nhàng đẩy ghế sang.

Trái tim Vưu Chi nhảy lên, vội vàng tắt điện thoại di động, e sợ bị người nhìn thấy đoạn tin nhắn được ghim trên cùng.

Lâm Thiến không nhận ra điều gì bất thường, cười nói: “ Buổi tối hôm nay có liên hoan nha, chúng ta sẽ ăn ở quán thịt nướng dưới lầu.”

Vưu Chi bối rối: “Sao đột nhiên lại tổ chức tiệc tối?

“ Đâu có đột nhiên đâu.” Lâm Thiến giải thích: "Ngày kia là teambuilding rồi, không phải bộ phận chúng ta sẽ hợp tác với bộ phận kỹ thuật sao, vì thế nên mới hẹn nhau tụ tập trước một chút, kéo gần khoảng cách đôi bên mà.”

Lúc này Vưu Chi mới nhớ ra, ngày kia đã là 6 tháng 3 rồi, cũng chính là ngày tổ chức teambuilding.
 
“Đừng nói với chị là em quên!" Lâm Thiến khiếp sợ.

Vưu Chi nhìn màn hình, mỉm cười: “Mấy ngày nay em có hạng mục mới cần chuẩn bị, nên cứ như thế quên mất.”

Lâm Thiến cũng có nghe nói qua, đồng cảm vỗ vỗ vai cô: “Vậy tối nay chị đợi em rồi cùng đi đến đó luôn.”
Vưu Chi cười đồng ý.

Cả buổi chiều Vưu Chi đều ở công ty để làm việc, cũng không có thời gian rảnh để lo nghĩ đến chuyện khác nữa.

Bữa tối diễn ra vào lúc sáu giờ tối, Vưu Chi và Lâm Thiến tan ca liền đi đến chỗ ăn.

Vưu Chi vẫn không thể quen với những nơi có nhiều người, đến nơi liền tìm một góc vắng người cạnh cửa sổ ngồi xuống, thỉnh thoảng còn có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Bộ phận kỹ thuật cần phải làm thêm giờ, Vưu Chi và những người khác lại đợi thêm mười phút, cuối cùng cũng thấy mấy người bên kia chậm rãi đi đến.

Vưu Chi cùng mọi người đứng dậy chào hỏi, cô sững sờ khi nhìn thấy người ngồi đối diện mình, có chút quen mắt.

Người đối diện nhận ra cô trước: “Em là... cô gái thứ năm tuần trước suýt bị trễ thang máy phải không?”

Vưu Chi thường đến công ty sớm, bởi vậy khi người kia nhắc tới việc đi muộn cô liền nhớ ra, ngượng ngùng cười nói: “Lần trước cảm ơn anh.”     

 “Không có gì đâu,” Hứa Băng lắc đầu, “Lần đó em không bị đến muộn phải không?”

“ Chỉ còn một phút là muộn.” Bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy biết ơn, nếu không thì còn phải đi xin giấy chứng nhận tàu điện ngầm trì hoãn, còn phải tìm người giải thích tình huống lúc đó, nghĩ thôi đã cảm thấy có chút phiền.

"Vậy là tốt rồi." Hứa Băng mỉm cười nói.

"Vưu Chi, các em quen nhau?" Lâm Thiến nhìn Vưu Chi, sau đó lại nhìn sang đối diện.

 “Hả?”

Lâm Thiến tiến đến gần Vưu Chi nhỏ giọng nói: “Đây chính là người trong ảnh chị gửi em lúc trước, chính là cái kiểu văn nhã bại hoại mà em thích đó.”

Vưu Chi sững sờ tại chỗ, sau đó mới kịp phản ứng, nhanh chóng liếc đối phương một cái, sợ bị đối phương nghe thấy.

Gương mặt cô cũng nóng bừng lên, không phải cô thẹn thùng, chỉ là cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cũng không biết Hứa Băng ngồi đối diện có nghe thấy hay không, ôn hòa đưa tay ra: “Đúng rồi, anh tên Hứa Băng, vừa mới chuyển từ Hải Thành sang để giao lưu học tập.

Vưu Chi mỉm cười, cũng bắt tay anh: "Xin chào, em tên là Vưu Chi."

   *

Trình Ý hôm nay thay mặt ông già nhà mình đến đài để thảo luận vấn đề địa điểm với người phụ trách ngày hôm đó, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, anh mới hoàn thành xong công việc.

Đi vào thang máy, Trình Ý nhớ tới Vưu Chi làm việc ở đây, chỉ là anh cũng không biết tầng mấy, nhưng lúc này cô hẳn là đã tan làm rồi.

Khi lái xe rời đi, Trình Ý tâm huyết dâng trào liền bấm số của Tạ Thừa Lễ, gọi đi.

Đối phương dường như bắt máy ngay lập tức, làm cho Trình Ý thụ sủng nhược kinh mà cẩn thận dừng xe xác nhận, sau khi nhìn lại đúng tên lại chần chờ hỏi: “ Tạ Thừa Lễ?”

“Có chuyện?" Giọng nói của đối phương nghe có vẻ lạnh lùng hơn bình thường.

Trong đầu Trình Ý nhanh chóng suy nghĩ, sau khi xác định gần đây mình không chọc tức Tạ Thừa Lễ, mới thản nhiên nói: “Đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu?”

   “…” Bên kia im lặng, “Không nói tôi cúp đây.”

   "Từ từ!” Trình Ý vội vàng nói: "Được rồi, tôi đang ở đài truyền hình đây.”

Tạ Thừa Lễ không cúp máy, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Cho nên?”

“Không phải Vưu Chi làm việc ở đây sao? Tôi còn tính chào hỏi cô ấy một chút, tiếc là đã tan làm rồi.” Trình Ý nhún nhún vai, lái xe vòng qua ngã tư.

  “ Chỉ như vậy?”

“ Đúng rồi…..” Trình Ý vừa muốn trả lời, giây tiếp theo đột nhiên giống như phát hiện thế giới mới vậy, nhìn về phía cửa sổ của nhà hàng bên đường.

Em gái Vưu Chi cùng với……một người đàn ông.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play