Tam phân nhiệt luyến

Tam phân nhiệt luyến 1.1


1 tháng


Vào khoảng giữa đến cuối tháng hai, khi mùa đông sắp trôi qua thì một trận tuyết bất ngờ ập đến.
Vưu Chi đem tài liệu của cuộc họp báo về một bộ phim điện ảnh đã phỏng vấn trước đó sắp xếp lại. Khi chuẩn bị tan làm, cô mới phát hiện bên ngoài cửa sổ, toàn bộ Cẩm Thành đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng.

Mà lúc này bông tuyết vẫn nhẹ nhàng trôi nổi trong ánh đèn Neon đầy màu sắc.

Vưu Chi nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, ngơ ngác một lúc, cho đến khi Lâm Thiến cùng bộ phận gọi cô: “ Vưu Chi, còn chưa về à?”

Lúc này Vưu Chi mới hồi phục tinh thần, lặng lẽ mỉm cười: “ Về đây”

Lâm Thiến đứng tại chỗ đợi cô một chút, hai người cùng nhau tiến vào thang máy, vừa bước ra khỏi cửa lớn của đài truyền hình, không khí lạnh lập tức ùa vào, bông tuyết cũng ập vào trước mặt.

Vưu Chi nhịn không được rụt rụt bả vai, quấn chặt áo khoác.

Lâm Thiến mắng thầm một tiếng: “ Đều đã cuối tháng hai rồi, còn có bốn năm ngày nữa là tháng ba, cái thời tiết quỷ quái này lại có tuyết rơi.”

Vưu Chi sửng sốt, sau đó vô thức lấy ra điện thoại nhìn thoáng qua.

Ngày 25 tháng 2

“ Bạn trai chị đến đón rồi" : Lâm Thiến nhìn thấy chiếc xe đậu ven đường, giọng điệu trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, vẫy vẫy tay về phía chiếc xe, “Vưu Chi, lên xe đi, tiện đường đưa em một đoạn.” 

“ Không cần đâu,” Vưu Chi mỉm cười lắc lắc điện thoại trong tay: “ Em gọi xe rồi.”

Lâm Thiến không nghi ngờ gì, nói một câu: “ Bye Bye” liền chạy nhanh về phía bên kia đường.

Vưu Chi nhìn chiếc Audi màu đen biến mất trong ánh đèn đường, sau đó lại nhìn lịch trên điện thoại rồi lặng lẽ đi về phía ga tàu điện ngầm.

Một giờ sau, Vưu Chi mới về đến lầu dưới của tiểu khu cô thuê, vỗ nhẹ tuyết rơi trên người. Vốn dĩ cô định trực tiếp lên lầu, nhưng nghĩ nghĩ lại xoay người đi đến siêu thị gần đó.

Khi ra ngoài, trên tay cô nhiều thêm chút thịt, rau và  vài bình sữa.

Vưu Chi thuê phòng ở lầu 10, thang máy cũ chậm rãi đi lên, vừa lúc cửa thang máy mở ra, điện thoại cô vang lên một tiếng.

Bước chân Vưu Chi dừng lại, vội lấy điện thoại ra nhìn qua.

Là điện tín gửi đến lời chúc mừng sinh nhật.

Vưu Chi sửng sốt, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà đem điện thoại thả lại trong túi rồi đi ra khỏi thang máy, giây tiếp theo, chiếc túi mua hàng trên tay cô đột nhiên mở ra, rau củ bên trong lăn xuống hành lang.

Vưu Chi nhìn quả cà chua lăn đến ven tường, bất đắc dĩ cười một hồi mới nhặt lên trở về nhà.

Cô thuê căn phòng tiêu chuẩn có một phòng ngủ, một phòng khách, ở một thành phố lớn như Cẩm thành có thể thuê được căn phòng ưng ý như vậy cũng coi như may mắn rồi.

Tuy rằng có khi, có người sẽ nói nơi này quá nhỏ quá cũ.

Vưu Chi đem đồ đạc đặt ở lối vào, nhìn hai đôi dép lê có hình hoa hướng dương giống nhau một lớn một nhỏ đặt ở cửa.

Vưu Chi thay đôi dép nhỏ hơn, thuận tay cầm lấy một bình sữa, vuốt ve biểu tượng hoa hướng dương trên thân bình thủy tinh, cắm ống hút nhấp vào mấy ngụm, vừa uống vừa vào phòng bếp.

Điện thoại trên bàn trà trong phòng khách lại reo lên vài lần, lần này Vưu Chi không vội kiểm tra mà đem xương sườn và rau củ chuẩn bị trước, lau tay rồi mới đi ra phòng khách.

Người gửi tin nhắn là Khương Niệm, bạn cùng phòng đại học của cô, hiện đã đi Hải Thành công tác.

 [ Sinh Nhật Vui Vẻ, Chi Chi]
 [ Hôm nào gặp mặt mời cậu ăn cơm nha!! ]
Vưu Chi mỉm cười trả lời tin nhắn, vừa định đặt điện thoại xuống, cô thoáng nhìn người được ghim ở đầu danh sách, dừng một chút, bấm vào.

Lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở mười ngày trước, Tạ Thừa Lễ nói hắn sắp đi công tác ở Châu Âu, sẽ mất khoảng nửa tháng.

Cô trả lời : [ được ]
Ba phút sau, cô lại nhắn một câu:[ anh chú ý sức khoẻ]
Bên kia đáp lại :[ ừm]

Sau đó không còn tin tức nào nữa.

Trong mười ngày, hai người sớm đã xảy ra quán hệ thân mật nhất, một câu cũng không nhắn.

Vưu Chi lại nhìn màn hình một lúc, ngón tay gõ lên bàn phím vài cái, cuối cùng lại xoá đi từng chữ, thoát ra ngoài, tắt màn hình rồi lần nữa đi vào phòng bếp.

Trong thời gian đợi canh xương sườn cùng rau củ, Vưu Chi tranh thủ lúc này chiên trứng, khi thấy váng dầu kêu xèo xèo, cô nghĩ nghĩ rồi lại thêm thêm một quả trứng gà, thuận tay chiên nhưng lại không lấy nó ra ngoài.

Ăn tối xong còn chưa đến 8 giờ, Vưu Chi tắm rửa xong, lấy laptop ra, nằm trên giường mở ra “Quang Ảnh tin tức”, nghe bản thảo mình viết được người dẫn chương trình đọc ra thuận lợi, cô thở phào nhẹ nhõm, thuận tay lấy một tập thơ hiện đại trên tủ đầu giường.

Cô cũng không mấy hứng thú với thơ ca, nhưng từ nhỏ đến lớn, vừa nhìn thấy thơ ca cô liền buồn ngủ, lâu dần liền đem việc đọc thơ trước khi ngủ thành thói quen.

Lần này tuỳ ý lật xem một tờ, tình cờ đọc được một câu của Emily Dickinson: 

“ Đỉnh núi Himalayas, vĩnh viễn đều không có vạn gia đăng hoả”

Vưu Chi nhìn câu thơ một lúc, rồi ánh mắt rơi vào cổ tay phải của cô. Nơi đó đeo một cái vòng bình an đơn giản màu đỏ. Tốt nghiệp cấp ba năm ấy, cô cầu ở một ngôi chùa nhỏ ở Tần Thành, mỗi năm trở về lễ tạ thần, đại sư đều sẽ thắt một chiếc khoá bình an, đến nay đã có năm cái rồi.

Vưu Chi hồi phục lại tinh thần, cau mày đem tập thơ khép lại, tắt đèn đi ngủ.

Màn đêm tĩnh lặng, Vưu Chi cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, không được bao lâu, cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa sau khi nhập mật mã thành công.

Cô cũng không có để ý, nghiêng người tiếp tục ngủ, cho đến khi có tiếng nước chảy từ phòng tắm, cô mới tỉnh táo lại.

Cô xuống giường mở ra cửa phòng ngủ, ánh sáng bên ngoài cửa sổ phản chiếu vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen cùng áo vest  được treo ở một bên ghế sô pha cùng với một chiếc cà vạt tuỳ ý ném sang một bên.

Trong khi Vưu Chi đang ngơ ngác, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Tạ Thành Lễ mặc áo choàng tắm màu trắng đứng ở đó, ngọn tóc còn đang nhỏ nước, cơ bắp mơ hồ hiện rõ dưới lớp áo, con mắt màu nâu trông có vẻ thờ ơ, ngũ quan anh tuấn. Nhìn anh giống như một bức tượng thạch cao được điêu khắc tinh tế, tao nhã lại quý phái.

Nhìn thấy Vưu Chi, vẻ thờ ơ trong mắt hắn tan đi một chút, giọng nói trầm trầm: “ Bị anh ồn tỉnh rồi?”

Vưu Chi lắc lắc đầu, lại hỏi: “ Không phải anh đang đi công tác sao?”

“ Kết thúc sớm một chút” :Tạ Thừa Lễ nhẹ nhàng giải thích.

Vưu Chi dừng một chút: “ Công tác thuận lợi không?”

Tạ Thừa Lễ cười một tiếng: “ Một ít việc nhỏ, rất nhanh liền giải quyết xong rồi,” nói đến đây, hắn nhìn cô, “ Trong khoảng thời gian này, không đi Cách Thái bên kia?”

Cách Thái là toà chung cư mà Tạ Thừa Lễ mua ở trung tâm thành phố sau khi cô cùng hắn quen biết.

Căn nhà cô thuê quá nhỏ và xa, tuy rằng Tạ Thừa Lễ không nói rõ ràng nhưng cô biết anh vẫn không thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, bởi vậy thường ngày nghỉ phép hay những lúc rảnh rỗi, hai người sẽ ở Cách Thái bên kia.

Vưu Chi “ ừm” một tiếng, cũng không giải thích gì nhiều, Tạ Thừa Lễ cũng không có lại hỏi thêm, chỉ cúi đầu nhìn cô một cái.

Vưu Chi cúi đầu nhìn qua, gương mặt liền nóng bừng lên.

Phòng cô rất ấm áp, cô lại ở nhà một mình nên chỉ mặc một bộ váy ngủ lụa màu đen, để lộ ra đường cong rõ ràng của cơ thể.

Vưu Chi xoay người đi về phía phòng ngủ: “Em đi thay quần áo, anh …..”

Cô chưa kịp nói xong, một bàn tay đã từ phía sau kéo cô lại.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play