Có lẽ là vì hôm qua có tuyết rơi nên tàu điện ngầm vốn đã đông đúc nay lại càng nhiều người hơn, dọc theo đường đi luôn có thể nghe thấy những âm thanh: “ Ai dẫm vào chân tôi?” và “ xin lỗi” nối tiếp nhau.

Khi Vưu Chi đến công ty thì đã hơn 8 giờ 40 phút rồi, vài đồng nghiệp trong phòng trà vừa uống nước vừa nghị luận gì đó.

Vưu Chi thuận tay mở máy tính lên, nhân lúc máy đang khởi động cô tranh thủ tưới nước cho chậu cây nhỏ bên cạnh, tưới nước xong, máy tính tự động đăng nhập vào tài khoản công ty, trang web tin tức cũng hiện ra.

Trang web hiện ra tin tức đầu đề, người đàn ông mặc vest đi giày da nhìn trông đặc biệt bắt mắt, so với tối qua càng động lòng người, trên ảnh chụp lại càng là điềm tĩnh, quý khí, làm cho người ta có cảm giác cao không thể với.

Tin tức cho biết, Tạ Thừa Lễ, tổng tài tập đoàn Cẩm Tư đã đến Châu Âu toàn quyền thu mua một ứng dụng xã giao đã từng phổ biến một thời, vì Cẩm Tư mở rộng thị trường ra nước ngoài.

Phần còn lại chính là một số lời giới thiệu về những thành tựu của Tạ Thừa Lễ. 5 năm trước, anh tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình, không chỉ giới hạn ở các dự án bất động sản ban đầu, anh còn đầu tư vào ngành giải trí, lợi dụng sức ảnh hưởng của ngành giải trí để thúc đẩy sự phát triển của các dự án bất động sản, mỗi bước đi của anh đều đặc biệt đẹp đẽ.

Vưu Chi nhìn những lời giới thiệu đó, đột nhiên nhớ đến dáng vẻ bình tĩnh của hắn khi nói:" một ít việc nhỏ, rất nhanh liền giải quyết "

Không ai biết được, đối với hắn, việc gì mới được  coi là "đại sự"

" Vưu Chi? Vưu Chi"

Bên cạnh có người gọi cô, Vưu Chi hồi phục tinh thần, thuận tay đem tin tức đóng lại, quay đầu nhìn sang.

Lâm Thiến đẩy chiếc ghế tiến đến bên cạnh bàn làm việc của cô: " Nhìn cái gì mà chuyên tâm quá vậy, gọi em mấy lần đều không nghe thấy."

" Em đang đăng nhập tài khoản," Vưu Chi mỉm cười: " Có chuyện gì vậy?"

Lâm Thiến: " Em nghe nói chưa,  công ty sẽ tổ chức team building vào tháng tới đó nha."

Vưu Chi kinh ngạc: " Tháng sau?"

Tuy chỉ mới làm việc ở đài truyền hình chưa đầy 2 năm nhưng xem qua tư liệu trước đây của công ty, team building thường diễn ra vào tháng 5.

" Liên hoan phim quốc tế đã được dời sang tháng 5, Cẩm Thành sẽ tổ chức, đến lúc đó, tất cả bộ phận trong kênh phim chúng ta chắc chắn sẽ vội đến chân không chạm đất, làm sao có thời gian tổ chức team building được," Lâm Thiến nhún nhún vai, " Trong nhóm chúng ta đều đã thảo luận về vấn đề này suốt buổi sáng rồi đó, em chưa xem à?"

" Em còn chưa kịp xem," Vưu Chi mở điện thoại lên, tìm được nhóm chat, quả nhiên trong nhóm sáng sớm đã có người nhắc đến chuyện này.

Nhóm chat này không có lãnh đạo của công ty, đều là những đồng nghiệp thân quen nhau nên tự nhiên cũng không gò bó khi nói chuyện. Không ít người đều thả biểu tượng cảm xúc than thở.

" Team building không tốt sao?" Vưu Chi kỳ quái hỏi, năm ngoái cô không tham gia vì lúc đó còn đang thực tập.

" Tốt chỗ nào?" Lâm Thiến hừ một tiếng, “ Một đám người trung niên mặc đồng phục của học sinh trung học, còn phải hô khẩu hiệu, thi đấu hạng mục, công ty còn nói rằng việc này có thể giúp tăng sự đoàn kết của tập thể,.., phiền hết sức!!”

Càng nói Lâm Thiến càng tức giận, nhìn thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của Vưu Chi, đột nhiên nở nụ cười: " Việc này vẫn là có chút lợi ích đó nha," nói rồi lại nháy mắt vài cái, " Đến lúc đó các bộ phận đều sẽ tập hợp một chỗ, công ty chúng ta cũng có không ít soái ca nha, nói không chừng có thể thành đôi đó," nói tới đây, cô đột nhiên hỏi, " Vưu Chi, em chưa có bạn trai đúng không?"

Vưu Chi sửng sốt

"... Nghĩ lại thì hẳn là chưa có, nếu không ngày hôm qua lạnh như vậy, sao có thể để em về nhà một mình được?" Lâm Thiến vỗ vỗ vai vai cô, " Đến lúc đó tích cực một chút, biết đâu có thể thành đôi nha"

" Đúng rồi, nghe nói năm nay đài chúng ta đang có ý định mời một số đối tác phim điện ảnh, truyền hình đến quan sát, cũng không biết sẽ mời ai..."

Vưu Chi nhìn Lâm Thiến hưng phấn lẩm nhẩm, bất đắc dĩ cười cười.

9 giờ, xung quanh dần dần an tĩnh lại.

Mấy ngày trước vừa mới tham dự buổi họp báo phim mới, tài liệu phỏng vấn cũng đã sắp xếp xong, Vưu Chi nhất thời rảnh rỗi, lời nói  rồi của Lâm Thiến lại hiện lên trong đầu.

Bạn trai…

Thật ra cô cũng không biết Tạ Thừa Lễ có phải bạn trai cô hay không, thậm chí... cô còn không biết mối quan hệ của bọn họ là gì

Hắn không có tự mình nói ra, cô cũng không đề cập đến.

Mối quan hệ " ở bên nhau" này của cô và Tạ Thừa Lễ, từ khi bắt đầu đến khi xác định quan hệ chỉ mất một đêm.

Khi đó, cô vừa tốt nghiệp Cẩm Đại, chuyên ngành báo chí, ban đầu là bởi vì có ước mơ trở thành phóng viên tin tức, nhưng sau đó, vì để lưu lại Cẩm Thành, cô trời xui đất khiến mà gia nhập kênh đài điện ảnh.

Ban đầu cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ, sáng đi chiều về, hàng ngày ngồi đối mặt với máy tính sửa sang lại tài liệu, hoặc là đi theo các tiền bối đến hiện trường, lấy tư liệu sống.

Công việc này cũng có chỗ lợi, có thể tiếp xúc, gặp gỡ một số người nổi tiếng trên ti vi, hoặc là có thể có cơ hội xem trước một vài bộ phim.

Vào thời điểm đó, có một bộ phim bom tấn được đầu tư lớn 《Tử Tinh》xuất hiện, vì tuyên truyền, quảng bá, hãng phim đã đặc biệt mời những người trong giới điện ảnh và truyền hình đến xem phim trước khi phát hành nửa tháng.

Bộ phận Vưu Chi cũng nhận được  một vé xem phim, chỉ là khi đó mọi người đều không tin tưởng về cái gọi là bom tấn công nghiệp được sản xuất trong nước, không mấy người nguyện ý tham dự.

Suy cho cùng, khi tham dự buổi chiếu phim sẽ phải viết một bài đánh giá. Nếu như hãng phim không hài lòng hay danh tiếng của phim không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của đài.

Bởi vậy, Vưu Chi, một người lúc đó chỉ là thực tập sinh, đã bị đẩy ra ngoài.

Suốt buổi xem phim, Vưu Chi đều rất hưởng thụ, mà 《 Tử Tinh》 cũng hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của cô. Sau khi trở lại đài, cô liền nghiêm túc viết một bài đánh giá cho phim.

Trước khi phim ra mắt, bộ phận truyền thông đã đăng các bài đánh giá này trên một số nền tảng khác nhau, nhưng chỉ một bộ phận nhỏ hưởng ứng tích cực.

Mặt khác, các phương tiện truyền thông khác tham dự buổi chiếu phim vẫn có thái độ tiêu cực đối với bộ phim, đánh giá đây là "một bộ phim tầm thường với những kỹ xảo vô vị” “Các hiệu ứng, kỹ xảo không tốt như phim Hollywood và cốt truyện cũng không hay bằng” “Cách truyền đạt thông tin quá cũ và không thực tế.”

Thậm chí có người còn nghi ngờ đài truyền hình nhận tiền từ hãng phim.

Khoảng thời gian đó, Vưu Chi còn cho rằng công việc của mình sắp kết thúc.

Điều cô không ngờ đến là sau khi 《Tử Tinh》 ra mắt, nó sẽ ghi được dấu ấn đặc biệt với công chúng dựa vào danh tiếng và những hiệu ứng bùng nổ của phim, gây ấn tượng mạnh.

《 Tử Tinh 》 đại bạo!!

Cùng lúc đó, một số tin đồn thú vị về bộ phim trước và sau ra mắt cũng được hé lộ, có cư dân mạng còn lục lại bài đánh giá Vưu Chi viết trước khi phim ra mắt, khen ngợi cô "công bằng, khách quan, có thẩm mỹ"

Trong thời gian đó, các tài khoản chính thức của đài đã thu hút hàng trăm nghìn người theo dõi, ngay lập tức dấy lên làn sóng dư luận khác về bộ phim, doanh thu phòng vé tuần đó đạt đỉnh cao.

Cũng nhờ việc này mà Vưu Chi đã chính thức kết thúc kì thực tập của mình và chuyển sang làm việc chính thức.

Sau khi bộ phim ra mắt, một buổi tiệc chiêu đãi nội bộ đã được tổ chức. Đạo diễn của 《Tử Tinh》 còn đặc biệt gửi thư cho nhà đài, mời Vưu Chi đến tham dự.

Cũng chính tại bữa tiệc đó, Vưu Chi đã nhìn thấy Tạ Thừa Lễ.

Người đàn ông mặc vest, ngũ quan tuấn mỹ,  quý khí, vẻ mặt thờ ơ, sau khi cụng ly với một giám đốc điều hành, hắn lặng lẽ đứng ra phía ngoài đám đông, khóe môi vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt lại mang theo sự lạnh nhạt và không kiên nhẫn.

Khi đó cô mới biết được, hóa ra bộ phim này là bộ phim đầu tiên Tạ Thừa Lễ đầu tư sau khi chuyển  sang ngành sản xuất của làng giải trí.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Tạ Thừa Lễ vừa xoay người liền nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt, Vưu Chi cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân choáng váng.

Ánh mắt của Tạ Thừa Lễ rất thâm thúy, dường như chỉ trong chốc lát, lại dường như trải qua vô số cân nhắc, hắn đi đến trước mặt cô, cúi người xuống, mời cô khiêu vũ.

Đêm đó, Vưu Chi không biết làm sao mình có thể theo kịp bước chân của hắn, rõ ràng chỉ uống một chén rượu, cả người lại như say khướt.

Cô càng không biết tại sao hắn cố tình mời cô khiêu vũ, cô tự biết rằng vẻ ngoài của mình ở tại bữa tiệc rực rỡ như vậy cũng không phải loại rất nổi bật.

Đến khi bản nhạc kết thúc, khi Tạ Thừa Lễ muốn buông tay cô ra thì không biết cô lấy đâu ra dũng khí, duỗi tay bắt được hắn: " Anh còn..."

Lời vừa ra khỏi miệng, cô khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ của anh.

Tạ Thừa Lễ rũ mắt, liếc nhìn tay cô đang nắm lấy tay mình, nhàn nhạt cười một tiếng: "Em tên là gì?"

Vưu Chi im lặng một lát: "Vưu Chi, em tên Vưu Chi"

"Vưu Chi," Tạ Thừa Lễ lặp lại tên cô, "Anh phải đi"

“Cùng nhau?”

Ngày hôm đó, cô đưa ra quyết định táo bạo nhất cuộc đời — đi theo hắn ra khỏi bữa tiệc.

Trên xe, Tạ Thừa Lễ trầm tư, vẻ mặt bình tĩnh, thong dong.

Vưu Chi tay chân luống cuống mà ngồi bên cạnh hắn.

Cho đến khi hắn đột nhiên mở miệng: “Vưu Chi.” Hắn luôn thích gọi cô bằng cả họ tên, đến giờ đã quen biết hơn một năm vẫn là như vậy.

Giọng hắn âm trầm lại thanh lãnh, khi đọc tên cô giống như mang theo một dòng điện nhỏ khiến người ta tê dại.

Vưu Chi quay đầu nhìn sang, ánh mắt hắn thâm thuý nhìn cô : “Tạ Thừa Lễ”, dừng một chút lại bổ sung: “ Thừa Lễ trong Thừa Lễ Khải Nhân”

Vưu Chi ngẩn người một lúc mới nhận ra hắn đang tự giới thiệu, theo bản năng nói: “ Em là Chi trong hoa chi, bởi vì ông nội là giáo viên ngữ văn tiểu học, lúc tôi sinh ra, ông vừa vặn dạy đến “Hãy còn có hoa chi cười”, vốn muốn lấy tên là “ Hoa Chi…”

Ông nội nói rằng cháu gái ông rất xinh xắn nên đương nhiên muốn gọi là Hoa Chi, nhưng sau đó bà nội cảm thấy quá khó đọc nên liền lấy tên Vưu Chi.

Nói một hồi, Vưu Chi liền cảm thấy bên trong xe yên tĩnh, tuy rằng vẻ mặt Tạ Thừa Lễ không có bất luận cái gì không kiên nhẫn, nhưng những lời còn lại cô cũng nói không nổi nữa, ngượng ngùng cười cười: “Em biết anh, Tạ…. Thừa Lễ”

Vẻ mặt Tạ Thừa Lễ cũng không có gì ngạc nhiên, người như hắn, dường như đã quen với việc được chú ý, được nhiều người biết đến.

Lúc sau, Vưu Chi đi theo hắn, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nhân viên lễ tân trong khách sạn giống như cung điện này.

Có lẽ là do tính cách hướng nội, nên từ nhỏ đến lớn, cô càng khẩn trương, bên ngoài nhìn càng bình tĩnh, cho dù tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vẫn an tĩnh như cũ, cảm xúc cũng không dao động nhiều.

Sau khi bước vào căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất, Tạ Thừa Lễ rót cho cô một ly rượu, hỏi cô có gì muốn nói không.

Cô thực ra là có tư tâm.

Những năm gần đây, Tạ Thừa Lễ chưa từng có bất kỳ scandal nào, thậm chí bên cạnh anh còn hiếm khi xuất hiện người khác giới, nếu có cũng là lui tới do làm ăn.

Mà hiện giờ, hắn lại mang theo cô tới khách sạn, còn không kiêng dè ánh mắt người khác, có thể nói rằng, cô là một trong số ít.

Tạ Thừa Lễ liếc cô một cái, ánh mắt kia đặc biệt thâm thuý, giống như vừa nhìn đã nhìn thấu tư tâm của cô, lại không lộ ra ngoài, chỉ nói: “Có lẽ bởi vì chưa từng thấy anh dẫn người tới loại địa phươg này bao giờ”

Cưu Chị mím môi, không nói gì.

Cảm xúc của người trưởng thành luôn đến rất nhanh chóng.

Đêm đó, hai người uống thêm vài ly rượu, cảm giác say mờ mịt cũng là thời điểm ái muội nhất.

Vưu Chi lo lắng đến mức quên mất vẻ mặt lúc đó của Tạ Thừa Lễ, sau này ở bên anh, cô mơ hồ nhớ ra đêm đó anh uống rượu nhiều hơn bình thường.

Mới đầu hai người còn cảm thấy mới lạ, lần đầu tiên cũng không hoàn toàn tốt đẹp giống như trong sách, thậm chí sự bình tĩnh và tự chủ của Tạ Thừa Lễ còn bị phá vỡ, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi.

Lúc sau mới dần dần có cảm giác, rồi vẫn luôn lăn lộn đến khoảng 1 giờ rạng sáng.

Ngày hôm sau là cuối tuần, khi Vưu Chi tỉnh lại đã hơn 10 giờ, trên bàn ăn đã để sẵn bữa sáng.

Tạ Thừa Lễ đang họp video ở phòng khách, anh đeo kính gọng vàng kim, càng làm tăng thêm vẻ đẹp trên khuôn mặt, ngón tay thon dài ngẫu nhiên gõ vài cái trên bàn phím.

Vưu Chi đứng nhìn trong chốc lát, cuối cùng quay trở lại phòng, đi đến chiếc ghế cạnh cửa kính trong suốt, lẳng lặng ngồi thư giãn, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, tựa như nhìn thấy Cẩm Thành ở chiều không gian khác, phồn hoa, lạnh lẽo, ngợp trong vàng son.

Cho đến khi có người lịch sự gõ cửa hai lần, Tạ Thừa Lễ đứng ở cửa nhìn cô, cũng không biết đã đứng bao lâu.

Hắn cũng không hỏi cô thông tin liên lạc, mà cô cũng không chủ động nhắc đến.

Tạ Thừa Lễ chỉ phái người đưa cô về nhà, khi chuẩn bị lên xe, hắn nói một câu: “ Vưu Chi, bài đánh giá phim viết không tồi.”

Hiển nhiên là đã điều tra qua thông tin của cô.

Sau đó, hai người không còn liên lạc nữa.

Cho tới một tuần sau, Vưu Chi nhận được hai tin nhắn từ số lạ:

[ Tối nay có thời gian không, mang em đi gặp vài người bạn.]
[ Anh là Tạ Thừa Lễ.]
 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play