Vào khoảnh khắc cửa phòng ngủ đóng lại, Vưu Chi bị anh đè vào cửa, bàn tay siết chặt lấy eo cô, mùi thơm quen thuộc của sữa tắm quét qua người cô.

Khoảnh khắc một giọt nước từ ngọn tóc anh rơi xuống, Vưu Chi trước mắt liền tối sầm lại.

Đêm nay Tạ Thừa Lễ có chút không giống thường ngày, nhiệt tình giống như cấm dục lâu ngày khó có thể kiềm chế.

Vưu Chi dựa trên người hắn, nghe tiếng thở dốc bên tai, hai má đỏ bừng, mái tóc dài sau lưng nhẹ nhàng đung đưa, lên lên xuống xuống theo cử động của hắn.

Mãi cho đến khi trở lại giường, Vưu Chi mới buông lỏng đôi tay đang ôm chặt cổ Tạ Thừa Lễ, nghiêng đầu nhìn gò má hắn.

Đôi mắt của hắn dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù khiến người khác nhìn không rõ, nhưng lại không khó để nhận ra, dưới lớp sương mù có loại cảm xúc bị đè nén, nhưng phần nhiều là sự thanh tỉnh cùng lý trí.

Vưu Chi mấp máy môi, lại lần nữa ôm chặt lấy hắn: “ Tạ Thừa Lễ”

Mặc dù hai người đã bên nhau hơn một năm, cô vẫn có thói quen gọi anh bằng cả họ tên.

Dường như chú ý tới động tác nhỏ của cô, Tạ Thừa Lễ nhẹ nhàng hơn một chút, tay hắn vuốt ve cổ tay cô.

Cổ tay cô rất mẫn cảm, mà hắn cũng thích vào những lúc này nắm chặt cổ tay cô.

Trên cổ tay cô có một sợi dây bình an màu đỏ đối lập với sự trắng muốt trên da thịt, lộ ra vài phần mềm mại, như là một hình thức “ giam cầm” khác.

Vưu Chi mím chặt môi, nhịn không được phát ra vài tiếng ngâm khẽ.

Từ lúc hai người lần đầu trúc trắc, đến lúc phù hợp hoàn mỹ như bây giờ, thật ra cũng chưa đến hai năm.

Cho đến cuối cùng, hai người lại trì hoãn trong phòng tắm một lúc, Vưu Chi tắm rửa xong mệt mỏi nằm trên giường, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ: “ Sinh nhật vui vẻ, Vưu Chi.”

Vưu Chi giật mình, vô thức quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

11 giờ 55.

Vưu Chi nhìn người đàn ông bên cạnh, bỏ qua ánh mắt thờ ơ và lạnh nhạt của hắn, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực hắn, ôm thật chặt.

Tạ Thừa Lễ cũng ôm cô, cả người mang theo hương thơm thành lãnh nhè nhẹ vốn không thuộc về căn phòng này.

Một hồi lâu, giọng nói khàn khàn của Vưu Chi từ trong lồng ngực hắn vang lên: “ Em nấu canh, ở trong nồi, anh còn chưa ăn cơm tối đúng không?”

Tạ Thừa Lễ sửng sốt, thấp giọng đáp: “ Em ngủ trước đi”

Vưu Chi lần này thực sự mệt mỏi, không nói thêm gì nữa, cô lặng lẽ dựa vào lồng ngực hắn nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm bát đĩa rất nhỏ trong phòng bếp.

Vưu Chi cong cong môi, xoay người lại chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Xung quanh trống rỗng, không có bóng người, nếu không phải eo còn có chút đau nhức, Vưu Chi sẽ cho rằng việc Tạ Thừa Lễ đến thăm tối qua chỉ là ảo giác.

Cô ngây ngốc nhìn nửa giường bên cạnh, một lúc lâu sau mới rời giường, theo thói quen đi vào phòng bếp.

Canh xương sườn và trứng chiên còn dư lại từ tối qua đã được ăn sạch, chén đũa cũng đã được rửa sạch trong máy rửa.

Vưu Chi nấu một nồi cháo, rồi trở lại phòng khách. Áo khoác đen cùng bộ vest, cà vạt đã biến mất, trên bàn chỉ còn lại một túi giấy.

Túi giấy có in logo một thương hiệu xa xỉ, bên trong là một hộp trang sức cùng một tấm thiệp.

Bên trong hộp là một chiếc vòng cổ ngọc bích, tấm thiệp viết vài chữ đơn giản mà có lực:

[ Công ty có chút việc, đi trước,
Sinh Nhật Vui Vẻ]

Ký tên chỉ có một chữ “ Tạ.”

Vưu Chi nhìn chiếc vòng cổ, sau đó cùng túi giấy nhặt lên, cất vào tủ nhỏ trong phòng ngủ, nơi đây để rất nhiều món hàng xa xỉ như túi xách, trang sức,.., đều là Tạ Thừa Lễ mang đến.

Mỗi một thứ ở đây, dù là món rẻ nhất cũng đắt hơn số tiền lương cả năm của cô.

Vào những ngày đặc biệt, hắn sẽ tặng kèm một tấm thiệp có ghi “ lễ tình nhân vui vẻ” “ lễ thất tịch vui vẻ.”

Ngày thường, hắn mang quà đến cũng sẽ không nói cho cô mà sẽ để những món đồ có giá trị xa xỉ xuống gầm bàn trà, chỉ đến khi cô để ý thì mới biết được hắn lại mua quà cho mình.

Vưu Chi ban đầu cũng nói hắn không cần mua cho cô, quá quý trọng.

Khi đó hai người vừa ở bên nhau không lâu, hắn mang cô đến dự tiệc của một người bạn. Bạn bè hắn đều là những người quyền quý và giàu có, khi thấy cô đi cùng Tạ Thừa Lễ đều trợn mắt kinh ngạc, sau đó đều sôi nổi tặng quà cho cô.

Tạ Thừa Lễ cũng tặng cô một đôi hoa tai kim cương sau khi bữa tiệc kết thúc.

Hắn uống rượu xong, đem quà đưa cho cô xong, liền dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.

Cho đến khi Vưu Chi đem tất cả những món quà tối nay cô nhận được cho hắn, hắn mới mở mắt ra, nhìn cô đầy khó hiểu, nghe lý do của Vưu Chi xong, hắn cười cười nói: “ Không có gì quý trọng, nhận lấy là được"

Khi hắn nói những lời này, khoé môi vẫn giữ nụ cười ôn hoà, giọng nói cũng nhẹ nhàng, điềm tĩnh.

Vưu Chi còn muốn nói thêm điều gì, giây tiếp theo đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người tài xế phía trước, cô mới chợt nhận ra những món quà này đối với người như Tạ Thừa Lễ đúng thật là không có gì quý trọng, ngược lại, bị người khác nhìn thấy bạn gái hắn từ chối nhận quà vì lý do “ quá quý trọng” khiến hắn càng không vui.

Sau này, Vưu Chi không bao giờ từ chối những món quà hắn tặng nữa, cũng chưa từng gặp lại người tài xế kia.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play