Hầu như các phi tần đều mang lễ vật đến.

Các nàng ấy vô cùng ăn ý mà móc ra bộ diêu vàng và cả trâm ngọc, vừa ngọt ngào gọi “tỷ tỷ” vừa xem cái đầu ta như cái bình bông mà cắm.

Chỉ có Cố chiêu nghi là hợp ý ta nhất, nàng ta bưng đến một mâm chân giò.

Ta vác cái đầu cắm đầy trâm, kích động mà cầm lấy tay nàng ta: “Muội muội, vẫn là muội hiểu ta.”

Nàng ta rút tay cũng không được mà không rút cũng không xong, chỉ có thể cười nói: “Tỷ tỷ thích là được.”

Ta nói: “Muội muội thật tốt.”

Nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ biết không? Có một tình yêu gọi là buông tay.”

Sau khi ta buông cho Cố chiêu nghi tự do, nàng ta giống như chim thoát khỏi lồng vội vàng chạy khỏi cung điện của ta.

Liễu mỹ nhân vẫn ở lại, nói với ta: “Tỷ tỷ, Cố chiêu nghi cố tình muốn tỷ ăn béo lên, để mất đi thánh sủng đấy.”

Ta đẩy chân giò đến trước mặt nàng ấy, nói: “Vậy muội có ăn không?”

Liễu mỹ nhân thuận tình hợp lý cầm chân giò lên, nói: “Ăn”

Ta nói: “Bệ hạ nói ta có bóng dáng thời Đường, có lẽ không để ý ta ăn thành Dương quý phi đâu.”

Liễu mỹ nhân nói: “Đau lòng quá, muội hiểu cảm giác này.”
 

Liễu mỹ nhân vừa mới rời đi, hoàng đế lại tới.

Hôm nay hắn có vẻ rất mệt mỏi, câu “miễn lễ” cũng hấp hối không ra hơi.

Ta nói: “Bệ hạ, ngài bị cảm hả? Nhớ ra ngoài phải đeo khẩu trang đấy, giữ khoảng cách một mét với các đại thần.”

Hắn nói: “Chỉ là trẫm vừa mới cãi nhau một trận với Cơ thị lang mà thôi.”

Ta: “Ai thắng?”

Hoàng đế bình tĩnh nhìn tôi một cái, ánh mắt đó khiến tim ta đập mạnh: “Ái phi muốn ai thắng?”

Ta như con chim nhỏ nép lại gần hắn, viết chữ lên lòng bàn tay hắn: Đương nhiên là bệ hạ rồi.

Một tay khác của hắn nâng cằm ta lên: “Môi lại cắn chảy m áu rồi này.”

Ta nói: “Đương nhiên là ca ca.”

Hắn cẩn thận quan sát gương mặt ta, tay vuốt ve cánh môi ta: “Cái mặt đẹp như thế này sao lại sinh ra thêm cái mồm nữa nhỉ?”

Ta lại có thêm một nhận định về đàn ông: Tất cả đàn ông đều là cái móng heo. 

Hoàng đế lại nói: “Ái phi môi đỏ da trắng, dung nhan khuynh thành.”

Trong lúc ta đang tự hỏi hắn đang âm mưu cái gì thì nghe hắn hỏi: “Hộ Bộ thượng thư nói, ngân sách chi ra đều dùng để xây dựng đê đập sau trận lũ lụt ở Giang Nam, có đúng là vậy không?”

Lúc cần dùng thì là môi đỏ, lúc không cần thì bảo cái mồm.

Ta không cảm xúc mà mở miệng: “Đúng vậy. Sau khi Công Bộ thượng thư lấy được ngân sách, vì tiễn đưa Tả thị thương đi tu sửa đê đập ở Giang Nam mà mở tiệc ở tửu lâu, một nhã gian ở đó phải trăm lượng vàng.”

Hắn nói: “Cái tửu lâu đó vẫn luôn có giá như vậy sao?”

Ta nói: “Nếu là người thường đến mua thì giá chỉ cao hơn thị trường một chút. Chỉ là ngày ấy khi thần thiếp đến là đi cùng ca ca của thần thiếp, đi bằng xe ngựa của Cơ phủ. Chưởng quầy tưởng lầm chúng ta đến để đút lót cho thượng thư liền đưa cho chúng ta một cái thực đơn khác.”

Ngồi ở gian phòng tấc đất tấc vàng.

Ca ca ta lựa tới lựa lui một hồi, cuối cùng bằng dũng khí cắt cổ tay của tráng sĩ, kiên quyết gọi một dĩa bánh hạch đào.

Ngày đó cũng là lần đầu tiên thanh niên tài tuấn Cơ thị lang bị khinh thường.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play