Ta là mỹ nhân danh chấn thiên hạ, là Quý phi kiêu ngạo nhất hậu cung.
Mỗi phi tần trong cùng đều từng nghe về truyền thuyết của ta.
Năm ấy hoa hạnh rơi lất phất.
Hoàng đế vừa gặp đã đem lòng yêu ta, tỏ tình với ta bằng một câu thơ tình.
Phiên bản Hiền phi truyền ra là “Phượng Cầu Hoàng”.
Phiên bản Thục phi truyền ra là “Thượng Tà”
Chỉ có ta biết.
Thật ra hắn nói là: “Đẹp thì đẹp đó nhưng lại không có hồn.”
Lúc ấy ta bất mãn nói: “Vậy bệ hạ còn đưa ta vào cung làm gì!”
Hắn nói: “Trẫm là nhan khống”
Vào cung ngày đầu tiên, hoàng đế triệu ta đến giúp hắn phê tấu chương.
Ta sợ.
Bởi vì sau khi phê tấu chương là hậu cung tham gia vào chính sự, mà sau khi hậu cung tham gia vào chính sự là ngoại tộc chuyên quyền, mà sau khi ngoại tộc chuyên quyền là thanh lọc triều chính, mà sau khi thanh lọc triều chính chính là ban lụa trắng rượu độc cho yêu phi!
Ta vác tâm trạng nghiêm trọng đi gặp hoàng đế.
Hắn nhìn tấu chương, một lúc làm hai việc, câu đầu tiên nói là: “Trẫm nghe nói, ái phi có tật xấu.”
Xem ra không giấu được nữa rồi.
Ta thấy ch ết không sờn mà mở miệng: “Hồi bệ hạ, đúng là thần thiếp lén nuôi gà trong cung.”
Hoàng đế: “...”
Hắn buông tấu chương xuống, hắng giọng nói: “Nàng có bệnh à?”
Ta hoảng hốt: “Ngài mắng thần thiếp?”
Hoàng đế cười.
Hắn mở một phong thư mật ra nói: “Trước đây trẫm nghe nói ái phi mắc phải một căn bệnh, đó là dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng sẽ nói thật.”
Tôi đổ mồ hôi lạnh: “Đúng vậy.”
Hắn sẽ không trực tiếp hỏi bí mật gia tộc của ta chứ?
Con xin lỗi cha, con đâm sau lưng cha mất rồi.
Hắn nói: “Vậy được, trẫm hỏi nàng, vịt quay phố đông ngon hơn hay là gà nướng phố tây ngon hơn?”
Ta nói: “Gà nướng.”
Bởi vì hoàng đế thèm nên tối nay cả hậu cung được ăn gà nướng phố tây.
Trong lúc ta ăn đến mức tay dính đầy dầu mỡ, đang cảm thán gà ngon quá thì chị em plastic của ta, Cố chiêu nghi (*) thướt tha yêu kiều đi đến.
(*) Chiêu nghi là danh hiệu.
Vòng eo thon thả kia tựa như cành liễu đầu xuân.
Nàng ta nói: “Tỷ tỷ, với cân nặng này của tỷ, làm sao nuốt trôi nổi thứ này thế?”
Trong đầu ta thì hiểu ý của nàng ta, nhưng miệng ta thì không hiểu.
“Đầu tiên là cầm gà nướng lên, sau đó há mồm, nhét gà nướng vào, nhai hai mươi cái, nuốt xuống là xong.” Ta ưu nhã cầm khăn lên lau khóe môi. “Muội muội, muội đã học được chưa?”
Nàng ta nói: “Nhưng mà ta phải nhai bốn mươi mấy cái lận.”
Ta nhìn phần quai hàm hơi bự của nàng ta, không hề châm chọc chút nào, nói: “Nhai nhiều cơ sẽ to ra.”
Cố chiêu nghi bại trận, mà người thắng là ta lại thêm một cái tag nữa: Đẹp nhưng độc miệng.
Hoàng đế đạp lên ánh trăng đi vào, ẩn ý nhìn ta cười cười: “Trẫm nghe nói hôm nay nàng chọc tức Cố chiêu nghi tàn nhẫn lắm.”
Ta nói: “Không phải là chọc tức, chuyện cung đấu sao có thể gọi là chọc tức?”
Hắn ung dung đi tới, ngồi xuống bên cạnh ta, trở tay lấy ra mấy quyển tấu chương.
Ta kinh hãi nói: “Trễ vậy rồi vẫn còn phải nỗ lực sao?”
Hắn nói: “Không phải nỗ lực, chuyện của hoàng đế sao có thể gọi là nỗ lực?”
Hắn mở tấu chương sáng nay huynh trưởng ta mới trình lên ra: “Cơ thị lang tính cách như thế nào?”
Ta chọn im miệng, cầm bút lên, viết liến thoắng: Học rộng hiểu xa, ngọc thụ lâm phong, trung quân ái quốc, làm quan thanh liêm…
Hoàng đế cười nhạt, ánh mắt đen tối đảo qua môi ta: “Cắn chảy m á u rồi kìa.”
Bị hắn nhìn như thế, ta giật mình một cái, môi anh đào hé mở, buột miệng thốt ra những lời bán đứng huynh trưởng: “Trai đểu một chân đạp hai thuyền, chỉ được mỗi cái mã ngoài đẹp.”
Hoàng đế: “...”
“Thế tử Hoài Dương thì sao?”
Ta nói: “Hình như không phải là người, là chó ấy.”
Ta và thế tử Hoài Dương là thanh mai trúc mã.
Chuẩn bị đính hôn tới nơi thì hắn lại nói hắn thích người có nội hàm.
Ta cảm thấy bản thân mình bao dung, hắn lại cảm thấy ta ngực to nhưng óc như quả nho.
“Hử?” Hoàng đế nhướng mày, “Hắn và nàng có ân oán cũ à?”
Ta nói: “Hắn nói ta là bình hoa.”
Hoàng đế nói: “Hắn cũng có tật.”
Ta gật đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Chưa kịp suy nghĩ, hắn đã nói tiếp: “Hắn cũng giống như ái phi, chỉ biết nói thật.”
Ta: “....... Nếu thần thiếp là cái bình hoa thì cũng là cái bình hoa Quan Âm làm bằng men ngọc nhé!”